Nhóm ba người Trần Minh Quân đang ngồi chờ xe buýt. Cũng đã qua một lúc khá lâu nhưng vẫn chưa có xe nào. Trần Minh Quân liền đề nghị:
“Hay là bọn mình cuốc bộ về điểm báo danh đi. Dù sao cũng còn sớm, vừa đi vừa ngắm thành phố”.
Lê Ngọc Như Ý liền đáp lại:
“Được đó, em cũng định nói, vừa hay vận động một chút, lại từ từ cảm nhận cuộc sống ở nơi này”.
Trương Xuân thì có vẻ như không nghe thấy gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn thả hồn theo mây. Trần Minh Quân liền vỗ mạnh lên lưng Trương Xuân:
“Ê, đang thả hồn đi đâu đó, nãy giờ có nghe gì không?”
“Hả? nghe cái gì, có chuyện gì xảy ra hả?”
Trần Minh Quân không nói nên lời. Hắn làm cái bộ mặt ông cụ non, vừa thở vừa dài lắc đầu. Thể nhưng miệng thì lại không nhịn được mà cười sặc sặc. Bộ dáng này của Trương Xuân cũng làm Lê Ngọc Như Ý che miệng cười. Cô liền nói lại:
“Minh Quân nói là chờ xe buýt lâu quá, hay là cùng đi bộ về chỗ báo danh, vừa đi vừa ngắm thành phố”
“Ah, vậy cũng được, làm tôi cứ tưởng lại có chuyện gì”
Trần Minh Quân:
“Vậy tới chỗ báo danh của ông trước, cho ông báo danh xong còn dư thời gian mà tiếp tục thả hồn theo mây. Sau đó mơ giấc mộng xây đắp tình yêu sét đánh của ông. Tôi mà về kể lại chuyện này, đảm bảo cả lớp đều sẽ cho là tôi đang chém gió thôi.”
Lê Ngọc Như Ý: “Hi hi hi”
Trương Xuân: “....”
Thế rồi cả nhóm băng qua bên kia đường rồi bắt đầu theo hướng cổng A đại học Cần Thơ mà thẳng tiến.
Đây là lần thứ nhất cả nhóm tới Cần Thơ nên mọi thứ khá xa lạ. Cả ba không khỏi ngó trước nhìn sau và thảo luận không ngừng.
Nhất là Lê Ngọc Như ý, cô nàng thích những thứ đáng yêu, dễ thương. Nên khi đi ngang những cửa hàng đồ trang trí, gấu bông các loại thì không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Đi được một đoạn đường, có lẽ đã hơn ba phần tư hành trình. Cả nhóm đang chờ đèn xanh tại một ngã tư. Trần Minh Quân trong lúc vô tình quay lại phía sau thì nhìn thấy hai người quen mặt.
Không quen mặt cũng không được. Đó là hai trong số bốn tên dàn cảnh để trộm ví trong bến xe. Mặc dù bọn chúng rất nhanh thì lẫn vào vật cản nhưng vẫn bị Trần Minh Quân phát hiện.
Khả năng là bọn chúng đang lên kế hoạch dàn cảnh đánh cướp lần nữa. Đối tượng bị cướp dĩ nhiên là ba người Minh Quân, Trương Xuân và Như Ý.
Trong lòng Trần Minh Quân bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tim không tự chủ được mà gia tốc thêm. Nhưng rất nhanh hắn ép bản thân phải thật tỉnh táo. Cần bình tĩnh thì mới có thể tìm được đối sách xử lý chuyện này.
Bị mất tiền và bị đánh cũng không sao. Chỉ sợ bọn chúng sẽ lấy hết giấy tờ. Như vậy sẽ làm chậm trễ việc đăng ký nhập học, rồi dẫn tới rất nhiều phiền phức. Chưa kể trong nhóm còn có Như Ý là con gái nữa.
Trần Minh Quân nhìn lên phía trước. Cách không xa đã là cổng A trường đại học Cần Thơ. Hắn suy nghĩ nhanh rồi nói khẽ với Trương Xuân:
“Tôi nói cái này, ông nghe thì đừng có phản ứng. Và cũng đừng ngó tới ngó lui. Tôi phát hiện cái bọn dàn cảnh lúc này đang theo tụi mình. Tôi thấy có hai đứa quen mặt, còn lại thì không biết là có bao nhiêu đồng bọn. Như Ý tốc độ chạy quá chậm, nên tôi sẽ cỏng Như Ý. Ngay khi đèn xanh vừa sáng thì cùng chạy hết sức về phía cổng trường Đại Học. Tôi sợ bọn nó sẽ dàn cảnh gì đó để cướp tụi mình.”
Nghe vậy Trương Xuân gật gật đầu. Trong lòng dâng lên một cổ cảm giác bất an. Sau đó thì ánh mắt chuyển dần sang cảm giác tức giận.
Trần Minh Quân nhìn Nhú Ý mà nói
“Em cũng nghe rồi đó, lúc còn 10 giây đèn đỏ thì hãy lên lưng anh. Đèn xanh vừa tới là anh với Trương Xuân sẽ chạy liền, hy vọng không có gì xảy ra.”
Như Ý lúc này đã rất sợ. Thậm chí có thể thấy tay chân cô đã rơi rung. Cô cũng không ngờ mới vừa đến Cần Thơ thì đã gặp phải chuyện thế này.
Thấy Như Ý có phần mất bình tĩnh, Trần Minh Quân nắm lấy tay cô mà nói:
“Như Ý, hít thở thật sâu vào. Bình tĩnh lại, có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Cả ba người chỉ có một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý. Đèn xanh cũng vừa bật.
“Chạy”
Trần Minh Quân hô lên rồi cùng với Trương Xuân lao nhanh qua đường, thẳng tiến lên phía trước.
Ở phía sau, một đám người không khỏi sửng sờ. Đó là đám người theo sau Trần Minh Quân. Lần lượt có khoảng tám tên lạ mặt tụ lại, một tên trong số đó liền chửi to:
“Con bà nó chứ, chắc hai thằng ăn hại này đã làm lộ rồi. Nhặt ví cũng bị lộ, theo dõi cũng bị lộ. Lần này về tụi mày sẽ biết tay tao.”
Hắn đầu óc xoay chuyển nhanh rồi làm ra quyết định:
“Lập tức đuổi theo bọn nó, khi tiếp cận thì vừa đánh vừa hô to là bọn nó trộm đồ, làm liền đi”.
Đây là cái tên đã đụng vào người Lý Thanh Ngọc, có vẻ là thủ lĩnh của nhóm. Vậy là một đám đầu xanh đầu đỏ ầm ầm đuổi theo đám người Trần Minh Quân.
Dù có ưu thế về khoảng cách, lại chạy trước và có yếu tố bất ngờ. Nhưng Trần Minh Quân còn phải cỏng trên lưng một người. Cho nên tốc độ vẫn kém hơn so với đám côn đồ đã quen chạy trên đường trong các phi vụ bất lương.
Mắt thấy sẽ không thể nào chạy kịp tới cổng trường. Trương Xuân hướng về Trần Minh Quân nói
“Nếu là tụi nó đuổi kịp, tôi cản đường tụi nó. Ông hãy cầm lấy hồ sơ của tôi rồi nhanh chóng đưa Như Ý tới cổng trường. Cứ yên tâm, cùng lắm là bị đánh thôi, tôi không tin là ở đây còn dám giết người”.
Trần Minh Quân chỉ gật gật đầu. Trong lòng cũng một trận tức giận khó nói nên lời. Nếu không có Như Ý thì hắn cũng sẽ như Trương Xuân, cùng lắm thì ăn đòn một trận thôi.
Nhưng không thể để Như Ý bị bọn chúng hành hung được. Nói thì nói vậy, cả hai vẫn đang dùng hết sức bình sinh để mà chạy. Mắt thấy đám côn đồ tiếp cận ngày càng gần, khoảng cách còn không quá 50 mét nữa là sẽ bị tóm. Bỗng nhiên,...
UỲNH hhhhhhh...! Rắcccccccc!.... Rắcccccccc!....
Một âm thanh như tiếng thủy tinh vỡ được phóng đại hàng ngàn lần vang lên. Ngay sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Âm thanh lớn làm cho hai lỗ tai của tất cả mọi người đều ông ông. Hàng loạt cửa kính từ các căn nhà đồng loạt vỡ nát. Rất nhiều người hai tai lặp tức chảy máu.
Từ trên bầu trời xuất hiện những khe nứt màu đen. Chúng xuất hiện từ một điểm trung tâm rồi lan ra xung quanh. Nhìn chẳng khác nào bầu trời đang bị một cái gì đó đập vào làm cho vỡ ra như thủy tinh.
UỲNH hhhhhhh...! Rắcccccccc!
Lại một trận âm thanh chấn nhiếp tâm hồn nữa vang lên. Giống như bầu trời lại bị nện thêm một búa nữa. Các vết nứt đen kịt trên bầu trời lan ra rộng hơn.
Ở trung tâm của vết nứt dường như đã vỡ ra một cái lỗ đen huyền. Từ bên trong lỗ đen, một thứ ánh sáng chói mắt lao ra rồi đâm thẳng xuống mặt đất.
Rất không may mắn là thứ đó lại đang lao thẳng tới phương hướng của đám người Trần Minh Quân.
“Quay đầu lại chạy mau.....”
Trần Minh Quân hét lên rồi cùng Trương Xuân lập tức quay đầu ngược lại mà chạy, nhưng chưa chạy được bao xa thì...
ẦM mmmm!
Thứ ánh sáng kia tiếp xúc mặt đất. Âm thanh va chạm vang lên. Mặt đất giống như ai đó xốc lên. Trần Minh Quân, Lê Ngọc Như Ý và Trương Xuân bị sóng xung kích ép bay thẳng vào một tấm lưới thép rồi rơi xuống đường.
Trương Xuân tiếp xúc mặt đường bằng đầu rồi bất tỉnh. Một chân của Lê Ngọc Như Ý va phải một cái cột điện và bị gãy xương. Trần Minh Quân may mắn chỉ bị chấn động và bị thương ngoài da.
Một nhóm sinh viên và người dân ở quá gần vị trí va chạm thì trực tiếp bị phanh thây bỏ mạng. Cảnh tượng nhìn hết sức thê thảm.
Xa xa cũng có rất nhiều người bị các mảnh vỡ và đất đá văng trúng. Hoặc bị thương hoặc mất mạng.
Xung quanh lúc này là một mảnh hỗn loạn. Bụi bay mù mịt, tầm mắt hạn chế. Tiếng la khóc, hô hoán vang trời.
Máu thịt, xương cốt người chết trộn lẫn với đất cát nằm rải rác khắp nơi.
“Khụ khụ …Như Ý, Trương Xuân, 2 người có sao không? Đang ở đâu rồi, lên tiếng đi”
“Minh... Quân, em... ở bên này.. em đau quá, chân em đau quá, chắc là chân em bị gãy xương rồi”
“Chờ anh một chút, anh sẽ qua liền, cố gắng đừng cử động. Trương Xuân, Trương Xuân, ông đâu rồi, có nghe tôi gọi không?”
Trần Minh Quân vừa hô to gọi Trương Xuân vừa di chuyển từ từ về hướng phát ra âm thanh của Như Ý. Một lúc sau đó, hắn đã lờ mờ có thể nhìn thấy Như Ý.
Hắn đang định tiếp tục tiến lên thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển dữ dội. Hắn lại bị ngã nhào ra đường. Ngay sau đó là âm thanh của nhà cửa xung quanh không ngừng đổ sập. Liên tục vang lên tiếng vật dụng rơi xuống vỡ nát cùng với tiếng la hét sợ hãi của Như Ý và rất nhiều người khác.
Là dư chấn của vụ va chạm!
Trần Minh Quân gào to lên:
“Như Ý đừng sợ, anh đang ở bên này, anh ở bên này”
Hắn vừa hô to vừa hắn cố gắng đứng lên. Trong hoàn cảnh trời đất rung chuyển mà bước đi loạng choạng về phía Như Ý.
Ngay lúc đó, phía trước mặt của hắn, một mảng lớn đất đá ầm ầm sập xuống. Vụ sập đất này mang theo Như Ý và toàn bộ những thứ trên bề mặt rơi ầm xuống.
Trần Minh Quân mở to mắt, đầu óc trống rỗng, miệng hét lớn:
“KHÔNG!!!!!”
Hắn lại bị té ngã, rồi đứng lên, rồi té ngã, rồi không ngừng cố gắng đi về phía trước.
Khoảng mười mấy giây sau, cơn dư chấn biến mất. Trần Minh Quân đã tới được sát mép của cái hố tạo ra bởi vụ sập đất.
Chỉ thấy hắn tinh thần hoảng loạn, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt đã ướt cả mặt hắn. Hắn hướng bên dưới mà không ngừng gào lên:
“Như Ý...., Như Ý,.... em có nghe anh nói không? “
“Làm ơn trả lời anh đi. Như Ý...., Như Ý...., Trả lời anh đi mà....., làm ơn đi mà....”
Một lát sau, âm thanh từ bên dưới vọng lên yếu ớt và nghẹn ngào:
“Minh Quân, cứu em,... Em sợ lắm, một nửa thân thể em đều bị vùi lấp. Xung quanh rất là tối, em không thể cử động được. Nhanh cứu em, em sợ lắm,...”
Âm thanh đó như một tiếng chuông đánh vào linh hồn đang chết lặng của Trần Minh Quân. Trong lòng hắn vừa mừng lại vừa lo lắng.
Hắn tát mình mấy phát để lấy lại bình tĩnh. Hắn hướng xuống bên dưới trấn an Như Ý:
“Anh ở ngay đây, em đừng sợ, chờ anh, anh đang tìm đường xuống cứu em. Em đừng hoảng loạn, hãy cố gắng bình tĩnh, hít thở đều đều vào.”
Nói rồi hắn nhìn xung quanh tìm kiếm. Sau đó thì đi thẳng vào một cửa hàng vật liệu xây dựng đã đổ nát.
Hắn tìm lấy một cuộn dây thừng rồi trở lại. Hắn buộc một đầu dây vào một cây cột điện đã bị ngã. Cây cột điện này vẫn đủ nặng để có thể chịu được trọng lượng của mấy người.
Hắn bắt đầu leo xuống. Vừa từ từ di chuyển lại vừa trấn an Như Ý
“Anh đang leo xuống, em đừng sợ nhé, em đừng im lặng, hay nói chuyện để anh xác định phương hướng của em.”
Cứ như thế hắn đi xuống ngày càng sâu. Một lúc sau, hắn đã tới được đáy của cái hố, dây thừng cũng chỉ vừa đủ dài tới đây là hết. Hắn không khỏi thầm kêu may mắn.
Mở đèn flash của điện thoại lên để chiếu sáng xung quanh. Hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Ngay tại phía bên kia, Như Ý đang bị chôn nửa người. Phía trên có một tấm thép che chắn. Nếu không có tấm thép này thì chắc Như ý đã bị chôn sống rồi.
Trần Minh Quân cẩn thận đi qua. Hắn đặt cố định điện thoại để chiếu sáng, rồi ngồi xuống lấy hai tay chạm lên má của Như Ý
“Không sao rồi, em đừng sợ, chờ anh đào đất đá ra khỏi người em rồi anh sẽ vác em trèo ra khỏi chỗ này”.
Như Ý khẽ gật đầu
“Em biết rồi”.
Kế tiếp, Trần Minh Quân cẩn thận ra sức đào đất đá ra khỏi người Như Ý. Một lát sau, toàn bộ đất đá đè lên nửa người dưới của Như Ý đã được đào ra.
“Minh Quân, chân của em bị gãy xương rồi, rất là đau, em không cử động được”
“Để anh cố định chỗ gãy xương cho em”
Nói rồi hắn tìm vài vật dụng xung quanh tạo thành thanh nẹp. Rồi xé áo trên người ra để làm dây buộc cố định chỗ gãy xương cho Như Ý.
Sau đó hắn cầm lấy điện thoại, bế Như Ý lên rồi cẩn thận đi trở lại hướng có sợi dây thừng.
“Cảm ơn anh, em cứ tưởng là em đã chết rồi, em thực sự rất sợ”
“Lỗi tại anh đã không giữ được em, để em rơi ra khỏi anh. Anh cũng tưởng đã mất em rồi, cũng may em không sao. Nhìn em rơi xuống đây đã làm anh như chết lặng em biết không”.
Hắn từng bước cẩn thận đi về phía trước, mắt thấy đã sắp tiếp cận được dây thừng thì biến cố lại phát sinh.
Ngay tại một bước tiếp theo chạm đất, mặt đất dưới chân lại lặp tức sập xuống. Trần Minh Quân tâm tình như chìm xuống đáy cốc.
Mặt đất hạ xuống tốc độ không quá nhanh cũng không quá chậm, nhưng để có thể vừa bế Như ý vừa nhảy ra khỏi thì đã quá muộn.
Chỉ trong một khoảnh khắc cực ngắn, hắn nhanh chóng phản ứng và đưa ra quyết định.
“Như Ý, anh yêu em. Hãy sống thật tốt.”
Trần Minh Quân buông ra một câu, rồi lập tức dùng tất cả sức lực còn lại của mình mà ném Như Ý thật mạnh lên phía trước.
Chỉ nghe Như Ý la lên
“Không!!! Minh Quân.........”
Trong ánh sáng yếu ớt mông lung, thời gian như đã đứng lại, mọi thứ xung quanh chuyển động vô cùng chậm chạp, đó là khoảnh khắc sinh ly tử biệt.
Như Ý bất lực bị ném bay đi, hai mắt ngấn lệ nhìn chầm chầm nơi Trần Minh Quân đang từ từ biến mất.
Trần Minh Quân cũng nhìn theo cái bóng mờ dần của Như Ý. Trong lòng là cảm giác sợ hãi, đau đớn, tiếc nuối, không cam lòng, nhưng động lại cuối cùng là sự an tâm khi nhìn thấy người con gái mình yêu có lẽ sẽ an toàn.
Hắn nở một nụ cười rồi nhắm mắt lại, như thể đã chấp nhận đón chờ cái chết.
Xung quanh chỉ còn một mảnh tối tăm, hắn vẫn đang bị rơi xuống. Rất nhanh thì bị đất đá xung quanh vùi chôn không còn thấy bóng dáng.