Trở lại bên trong, hắn lơ lửng bên trên thung lũng. Lúc này hắn mới quan sát thấy sự thay đổi của nó. Hư Linh thì đang đóng vai trò như một nhân viên môi giới nhà đất, không ngừng giới thiệu cho hắn từng kiến trúc và ý nghĩa của nó. Còn Như Ý thì đã đi luyện thể rồi.
Không thể không nói Như Ý cũng thật là có năng khiếu kiến trúc. Hiện tại trên Ngọa Long Sơn, ngoài cung điện trung tâm thì trãi dài hai bên đã được kiến tạo rất nhiều đường xá và công trình. Bởi vì Ngọa Long Sơn được chọn làm chính điện cho nên nhiều công trình quan trọng điều sẽ xuất hiện ở đây.
Cách không xa cung điện trung tâm là một cái hội trường to lớn gấp mấy lần sân bóng. Toàn hội trường được kiến tạo theo kiến trúc hình phễu đâm xuống. Trung tâm cái phễu sẽ là nơi diễn thuyết. Bốn bên là chỗ ngồi của người nghe. Khu vực chỗ ngồi được chia làm 5 tầng, từ thấp lên cao. Tầng đầu có thể chứa được hơn 80 ngàn người. Tầng tiếp theo thì có thể chứa được 150 ngàn. Tới tầng thứ 5 thì đã có thể chứa được gần 1 triệu người. Nhìn từ bên ngoài thì cái hội trường trông rất giống chiếc nón lá người Việt.
Ngoài ra rải rác trên Ngọa Long Sơn còn có Công Pháp Tháp, Binh Khí Tháp, Nhiệm Vụ Tháp, Vật Tư Tháp, Thí Luyện Tháp, Tu Luyện Tháp, Giảng Đường Tháp.
Nói là tháp chứ thật ra không phải kiến trúc hình tháp mà là những tòa nhà chọc trời. Những tòa nhà này mọc lên giữa một khung cảnh hoa cỏ thơm mát nên vẫn không làm mất đi vẻ thần tiên của toàn cảnh.
Công Pháp Tháp là nơi chứa toàn bộ thư tịch về kiến thức tu luyện cùng với kỹ năng và công pháp. Trần Minh Quân đã suy nghĩ qua. Công pháp và kỹ năng nội bộ sẽ là tốt nhất và là thứ mà đệ tử của bản môn mới được tiếp xúc học tập. Cấm tuyệt đối truyền thụ ra ngoài. Riêng những thứ trưng bày bên trong Công Pháp Tháp thì lại có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy hoặc mua bằng tiền rồi tự do truyền thụ ra ngoài.
Binh Khí Tháp sẽ là nơi tông môn cung cấp binh khí cho đệ tử. Cũng chia làm hai loại, một loại sử dụng nội bộ và cấm lưu truyền. Một loại có thể lưu truyền ra bên ngoài.
Nhiệm Vụ Tháp là nơi đệ tử đến nhận và bàn giao nhiệm vụ. Nơi đây sau này sẽ liên kết ra bên ngoài để các thế lực khác cũng có thể đến đây giao nhiệm vụ và phần thưởng.
Vật Tư Tháp giống một cái kho nội bộ của tông môn, là nơi đệ tử đến trao đổi vật tư tu luyện hoặc dụng cụ cần cho các quá trình chế tạo.
Thí Luyện Tháp được thiết kế để đệ tử có thể đến luyện tập võ kỹ, linh kỹ,...
Tu Luyện Tháp là nơi luyện thể và tu luyện chân khí hoặc linh khí. Là tòa nhà to và cao nhất. Số phòng tu luyện mỗi cấp bậc lên đến hơn 15.000 phòng. Nơi đây mỗi ngày một đệ tử sẽ được tu luyện 3 tiếng đồng hồ. Nếu cần nhiều hơn thì phải đổi bằng điểm cống hiến. Đối với đệ tử còn trong quá trình luyện thể thì phải theo lịch trình của tông môn cho nên không có giới hạn đặc biệt về thời gian.
Giảng Đường Tháp là nơi các Giảng Sư dạy đệ tử kiến thức tu luyện hoặc võ kỹ,... Được kiến tạo có tổng cộng 1000 phòng. Mỗi phòng có thể chứa được 10.000 đệ tử một lúc. Sau này tông môn sẽ hoạt động dạy và học về tu luyện như trường đại học.
Còn ở Ngũ Hồ Sơn thì Như Ý cho hình thành từng khu chung cư san sát nhau. Mỗi một block chung cư đều có rất nhiều núi nhỏ và cây xanh xen kẻ. Tạo ra cảnh sắc vô cùng dễ chịu. Sẽ có một nửa số chung cư dành cho nam đệ tử và một nửa dành cho nữ đệ tử. Chúng xen kẽ nhau bởi màu sắc hồng đỏ và xanh dương. Mỗi một đệ tử sẽ sống trong một căn hộ có diện tích 4x10 mét, tương đối rộng rãi dễ chịu. Từ trên cao nhìn xuống Ngũ Hồ Sơn cứ như một thành phố hiện đại bị chìm trong rừng cây rậm rạp. Tổng sức chứa của thành phố nội bộ này lên tới hơn 20 triệu đệ tử.
Thủy Đài Sơn được Như Ý sửa đổi lại cảnh quan và bố trí thêm nhiều công trình phụ trợ. Tạo thành một cái công viên siêu lớn. Đệ tử có thể đến đây du ngoạn thả lỏng tâm tình trong quá trình tu luyện mệt mỏi.
Còn những ngọn núi khác thì hiện tại Như Ý vẫn chưa có thay đổi gì. Bọn chúng vẫn khoác lên mình toàn bộ là rừng rậm y nguyên như lúc Trần Minh Quân tạo ra. Đọc giả đừng bắt lỗi là Trần Minh Quân không tạo được sinh mạng sao lại có rừng? Đó là do hắn di dời đến có được không?
Như vậy, hiện giờ chỉ còn thiếu Giảng Sư và một số nhân sự quản lý điều hành nữa là có thể cho tông môn đi vào hoạt động. Chuyện đó để sau này sẽ tính, với những đệ tử thế hệ đầu tiên thì cứ cho họ tự do một chút cũng được.
Sau khi đã thị sát một vòng thì Trần Minh Quân trở lại cung điện trung tâm để tiếp tục khai huyệt và tu luyện. Quyết tâm trong một tháng phải hoàn thành toàn bộ ẩn huyệt của Nhâm Mạch cùng Đốc Mạch.
....
Như Ý
Trong lúc Trần Minh Quân miệt mài khai huyệt thì cô nàng Như Ý đang sắp kết thúc quá trình luyện thể lần thứ 9.
Thân thể của cô bắt đầu hơi có chút phát sáng, nhưng rất nhanh thì biến mất. Sau khi cô mở mắt ra thì trong mắt chỉ lóa lên một chút xíu linh quang vụt qua. Mặc dù biến hóa cực nhỏ nhưng vẫn không qua được sự quan sát của Hư Linh.
Bấy giờ Hư Linh chỉ cảm thấy thế gian này đã không còn là thế gian mà hắn biết nữa. Nói cảm xúc của hắn là chấn kinh cũng không phải. Cơ bản không nói nên lời. Hắn mới chứng kiến cái gì cơ chứ? Như Ý vậy mà cũng hình thành mầm mống linh thể. Hắn thực sự hoài nghi nhân loại trên Địa Cầu không phải là cấp thấp mà là siêu cấp nhân loại.
Sau khi Như Ý tắm rửa sạch sẽ và mặc xong trang phục thì âm thanh của Hư Linh vang lên:
“Chúc mừng tiểu thư, mầm mống linh thể đã hình thành. Tiểu thư đã sắp được trường sinh bất tử rồi!”
Nghe vậy Như Ý không khỏi sửng sốt
“Hả? Sao lại nhanh như vậy? Không phải nói cần đạt tới Vương Giả hay sao? Không phải nói là mấy ngàn mấy vạn năm hay sao? Hình như cũng chỉ mới có một tháng chưa đủ mà”
“Thưa tiểu thư, cái đó là nói tới tu luyện. Tiểu thư tính ra thì còn chưa có tu luyện. Chuyện này lần trước cũng phát sinh trên người của chủ nhân. Ta đã từng cho là một cái cá biệt, không ngờ hôm nay tiểu thư cũng như vậy. Nhưng số lần luyện thể sinh ra mầm mống linh thể của tiểu thư ít hơn chủ nhân một lần. Và mầm mống linh thể của tiểu thư cũng dường như có phần khá yếu.”
“Nói như vậy là ta đã xong phần luyện thể rồi đúng không?”
Hiển nhiên có cô nàng tâm tư khá đơn giản, cũng không quan tâm lắm mạnh yếu hơn thua. Lúc trước cô cũng chỉ ước mong có thể một đời hạnh phúc bên cạnh Trần Minh Quân. Bây giờ lại có thể có cơ hội mãi mãi bên cạnh hắn nên cô càng thêm vui vẻ mà tu luyện.
“Chưa xong đâu tiểu thư. Khi nào mầm mống linh thể viên mãn cực hạn thì mới hoàn thành. Lúc đó tiểu thư mới chân chính bất tử giống như chủ nhân. Khi đó dung mạo của tiểu thư sẽ như hiện tại mãi mãi. Có xem cốt linh thì cũng chỉ thấy tiểu thư có 18 tuổi thôi.”
Nghe thấy nhan sắc trẻ mãi thì mới là điểm mấu chốt làm cô vui vẻ nhất. y da, con gái nha, đẹp và trẻ thì luôn là thứ các nàng quan tâm nhất. Cho nên các ông cũng đừng có quá đau lòng khi thấy người phụ nữ của mình tốn tiền làm đẹp. Các nàng đẹp không phải để các ông vui sao?
Sau đó cô chợt nghĩ tới ai đó, cô hỏi Hư Linh:
“Bây giờ anh Minh Quân đang làm gì rồi Hư Linh?”
“Thưa tiểu thư, chủ nhân đang tập trung khai mở huyệt đạo ở chính điện”
Cô nghe vậy thì có hơi thất vọng, chắc là đang muốn qua khoe với Trần Minh Quân. Cô đành phải nhờ Hư Linh cho về Thiên Trụ Sơn.
...
Mấy ngày sau đó, trên Thiên Cấm Sơn
Tại căn nhà tranh của Lý Văn Cung
“Lão già họ Lý kia, ngươi nói cho rõ ràng? Tại sao lần này lại chỉ cần có 2 danh ngạch? Như vậy ta đi một chuyến dài tới đây chỉ để nhận lấy có 2 phần chi phí, ai bồi thường cho ta đây chứ?”
Một người trung niên ăn mặc hiện đại và bảnh bao, đang tỏ ra khó chịu với Lý Văn Cung.
Chuyện là sáng nay vị trung niên này vừa đến tìm Lý Văn Cung. Đây cũng là người đưa tin mà Lý Văn Cung nói. Nhưng hắn chỉ tìm thấy em trai Lý Văn Cung. Khi em trai Lý Văn Cung nói ra lần này chỉ cần 2 danh ngạch thì tên này liền nổi đóa. Hắn đồi gặp Lý Văn Cung để hỏi cho ra lẽ.
Lý Văn Cung nghe em trai nói nên mới lên núi. Sau đó diễn ra cảnh cãi vã này. Chỉ nghe Lý Văn Cung mặt tỉnh bơ, miệng thì nói xạo không chớp mắt:
“Ta cũng là vô pháp mà biết. Tính đến hôm nay cũng chỉ có một người duy nhất đến đây xin danh ngạch. Cộng thêm ta nữa thì cũng chỉ cần có hai danh ngạch. Ta cũng chỉ là người đại diện, đâu có thể biết được tại sao”
Lý Văn Cung cũng rất bất đắc dĩ. Đám người kia sau khi gặp gỡ thiếu gia thì đã không còn muốn danh ngạch tham gia Đạo Hội Tán Tiên. Người ta không muốn chẳng lẽ còn có thể ép người ta đi. Nói gì đến người khác, bản thân hắn cũng không muốn đi. Nhưng do Trần Minh Quân đã dặn dò qua nên hắn mới phải lấy 2 cái danh ngạch. Một cái để cho Trần Minh Quân, còn một cái dĩ nhiên là cho hắn. Hắn làm sao bỏ qua cơ hội đi theo phục vụ Trần Minh Quân.
“Tức chết ta mà, con mẹ nó chứ. Biết vậy ta bỏ qua An Giang luôn cho rồi.”
Tên người đưa tin mặc dù hậm hực, nhưng vẫn lấy ra hai cái thẻ bài. Sau đó nhận lại hai cái hộp gỗ rồi phủi mông mà đi. Ngoài miệng thì nói vậy chứ hắn cũng không dám bỏ qua địa phương nào. Hắn cũng chỉ là chân chạy việc mà thôi. Làm không tốt còn có thể đánh mất cơ hội thăng tiến.