Vật lạ trên đỉnh đầu Trần Minh Quân dường như gặp phải kích thích gì đó. Bề mặt màu đen chợt lóe lên một ít hoa văn. Các hoa văn này xuất hiện rồi rất nhanh biến mất.
Bóng hình Hư Linh nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Trần Minh Quân. Dù sự việc vừa rồi rất nhỏ, nhưng không thoát khỏi chú ý của Hư Linh.
Quả nhiên, một lúc sau thì vật lạ lại lóe lên hoa văn. Lần này thì hoa văn không biến mất ngay mà tỏa sáng lấp lánh.
Ánh sáng càng lúc càng mạnh, cuối cùng thì chói sáng rực rỡ chẳng khác nào bóng đèn cao áp loại lớn. Hình ảnh thật là kỳ diệu, một vật nhỏ bằng đầu ngón tay lại có thể phát sáng mạnh mẽ như vậy.
Qua khoảng hơn 30 phút thì ánh sáng dần thu liễm lại, nhưng không phải biến mất mà là bị thu vào bên trong vật lạ. Hình ảnh của vật lạ dần dần trở nên trong suốt và hư ảo.
Khi toàn bọn ánh sáng đều đã bị thu vào trong, vật lạ trở nên gần như trong suốt biến mất. Nhưng Hư Linh thì biết nó còn ở đó, đồng thời còn đang từ từ hạ xuống dung nhập vào đầu Trần Minh Quân.
Hư Linh vô cùng lo lắng, cố gắng khống chế vật lạ nhưng không cách nào làm được. Ngoại trừ việc trơ mắt ra quan sát thì cơ bản là không thể nào can thiệp được.
Cũng có một chút thông tin tốt, liên kết chủ tớ cho Hư Linh biết là Trần Minh Quân hoàn toàn không có vấn đề. Chính vì vậy mà mặc dù rất lo lắng như Hư Linh cũng đồng thời mong chờ.
Khi một sự việc khó hiểu xảy ra, nếu không phải chuyện xấu thì có khi lại là chuyện tốt. Chỉ là không biết được chuyện tốt này sẽ tốt đến cỡ nào. Có ảnh hưởng gì đến tính cách của chủ nhân hắn hay không.
Vật lạ đi vào đầu Trần Minh Quân thì như đá rơi vào biển, không chút động tĩnh gì cả. Dù là như vậy thì không gian xung quanh Trần Minh Quân vẫn nằm ngoài kiểm soát của Hư Linh.
Lại hơn 30 phút trôi qua, trên người Trần Minh Quân cũng xuất hiện hoa văn. Các hoa văn này hoàn toàn giống như hoa văn trên vật lạ.
Chúng xuất hiện rồi nhanh chóng phát sáng, ánh sáng cũng tăng dần cường độ, đến cuối cùng là chói lòa cả một không gian rộng lớn.
Cùng lúc đó, bên trong đầu mình, Trần Minh Quân đang trải qua một quá trình kỳ lạ. Ý thức của hắn trôi nổi ở một không gian đen tối.
Không gian này tràn đầy một thứ vật chất kỳ lạ, chúng đang không ngừng gắn kết vào nhau. Khi gắn kết được một lượng nhất định thì tan rã trở lại ban đầu.
Trần Minh Quân không có nhận thức sự tồn tại, ý thức của hắn cứ quan sát mọi thứ xung quanh một cách mờ mịt.
Các vật chất kỳ lạ này cứ gắn kết rồi tan rã, diễn ra không ngừng không nghỉ.
Ý thức của Trần Minh Quân cứ như kẻ quan sát vô tình, chứng kiến quá trình nhàm chán này diễn ra, thời gian trôi qua cũng không đem đến cho hắn bất cứ cảm giác gì.
Không biết qua bao lâu, có thể vài giây, vài ngày, thậm chí vài năm, vài chục ngàn năm. Cũng có thể đã vô số tỷ năm trôi qua.
Đã bắt đầu xuất hiện những tổ hợp vật chất to lớn hơn mà không tan rã. Khi chúng xuất hiện thì liền tham lam hút lấy nhiều vật chất hơn.
Mặc dù chúng hút rất nhiều vật chất, nhưng dường như kích thước của chúng không thể tăng thêm. Thứ đang tăng lên là bản chất hoặc một dạng năng lượng đặc thù tích xúc ở bên trong.
Nói là lớn hơn, nhưng thực chất tổ hợp này cũng chỉ to cỡ đầu ngón tay, không sai biệt lắm với một hạt ngọc trai loại thông thường.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chẳng biết lại qua biết bao nhiêu năm tháng
Dần dần, sự tích xúc dường như đã đạt được một ngưỡng tối đa nào đó. Bên ngoài các tổ hợp này bắt đầu có những tia sáng nhỏ xuất hiện.
Những tia sáng này xuất hiện trên bề mặt của tổ hợp, trông rất giống một sinh vật từ bên trong đang cố gắng phá vỏ mà ra.
Khi các tia sáng xuất hiện ngày càng nhiều thì tổ hợp cũng bắt đầu rung lắc dữ dội. Dấu hiệu cho thấy nó sắp bị vỡ ra hoàn toàn.
OÀNH!
Một vụ nổ lấy tổ hợp làm trung tâm bùng phát ra mọi hướng. Nó giải phóng một lượng ánh sáng và năng lượng to lớn hơn bản thân nó không biết bao nhiêu tỷ tỷ lần mà tính.
Chỉ một cái chớp mắt, phạm vi vụ nổ đã có thể so với Ngân Hà. Vài phút sau thì đã to lớn không còn tính toán được. Trong quá trình này, toàn bộ các vật chất khác đều bị hấp thụ hoặc đẩy ra xa.
Phạm vi bên trong vụ nổ trở thành một loại không gian và vật chất riêng, tại đó không thể tìm thấy thứ vật chất kỳ lạ ở bên ngoài.
Những vật chất riêng biệt này vẫn đang bị ảnh hưởng của vụ nổ mà tiếp tục mở rộng và bay đi xa. Trong quá trình đó, chúng lại gắn kết với nhau, sinh ra đủ thứ nguyên tố.
Dần dần, các nguyên tố lại gắn kết với nhau, sinh ra những hình thể lớn hơn. Hình thể nào lớn hơn sẽ hút lấy những hình thể nhỏ hơn.
Sau đó thì các thiên thể khổng lồ cũng xuất hiện. Không dừng lại ở đó, một số thiên thể khi gắn kết lại với nhau sinh ra nhiệt và ánh sáng, tạo thành các ngôi sao.
Từ khắp mọi nơi bên trong không gian này, sẽ có những vật thể siêu trọng sinh ra. Chúng cứ hút lấy mọi thứ vật chất xung quanh, lực hút này làm hình thành những thiên hà.
Tại vị trí ban đầu của vụ nổ, chỉ còn sót lại một hạt châu bằng kích thước của tổ hợp ban đầu. Lúc này, hình dạng hạt châu hoàn toàn giống với vật thể lạ đã đi vào đầu Trần Minh Quân.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hạt châu này bắt đầu sinh ra linh trí. Nó bắt đầu học hỏi mọi thứ xung quanh. Phạm vi của vụ nổ trở thành địa bàn của nó.
Toàn bộ không gian vụ nổ vẫn còn đang tiếp tục mở rộng ra. Khoảng cách giữa các thiên hà, các hành tinh và ngôi sao ngày một lớn. Dần dần, khoảng cách này đã vượt quá sự trừu tượng mà đầu óc con người có thể hình dung ra được.
Đây là toàn bộ quá trình ra đời và lớn lên của một vũ trụ.
Theo thời gian trôi qua, Linh trí của hạt châu cũng dần lớn mạnh lên. Nó bắt đầu hiểu ra sự tồn tại của chính mình.
Bắt đầu làm chủ được vạn vật bên trong vụ nổ. Đồng thời cũng cố gắng làm mạnh vách ngăn không gian giữa bên trong và bên ngoài vụ nổ.
Hạt châu xem địa bàn bên trong vụ nổ là nhà của nó. Ra sức bảo vệ ngôi nhà, làm sinh động ngôi nhà là bản năng của bất cứ thứ gì có linh trí.
Nó bắt đầu liên tục thử nghiệm kết hợp vật chất, dẫn đến sự ra đời của sự sống ở khắp mọi nơi. Hàng tỷ tỷ tỷ giống loài sinh ra, rải rác khắp nơi bên trong vũ trụ còn khá non trẻ này.
Toàn bộ vũ trụ to lớn này lại chỉ như một cái bong bóng bên trong một không gian to lớn hơn. Cũng chính là không gian vật chất ban đầu.
Thỉnh thoảng hạt châu sẽ cảm nhận được những vũ trụ khác ở xung quanh nó. Nhưng giữa các vũ trụ luôn có một lực bài xích, khiến cho chúng không thể va chạm vào nhau.
Từng nền văn minh ra đời rồi hủy diệt. Nhiều lần hạt châu này can thiệp lên sự sống hoặc một nền văn minh. Dẫn tới hình thành khái niệm về thần linh.
Vũ trụ cứ thế vận hành, ngôi sao hành thành rồi hủy diệt. Luân hồi vô tận không ngừng. Hạt châu như một vị thần sáng thế, khống chế tất cả bên trong vũ trụ. Dần dần nó trở nên nhàm chán, bắt đầu muốn tìm hiểu đến bên ngoài.
Trong một lần kia, khi vũ trụ của nó đi ngang qua một vũ trụ khác to lớn hơn gấp trăm ngàn lần. Hạt châu nhìn thấy từ bên trong vũ trụ kia đi ra những sinh vật hình người.
Thật kỳ lạ là khi bước ra thì những sinh vật này nhỏ bé không đáng kể. Nhưng một cái chớp mắt sau đó thì đã to lớn lên ngàn vạn tỷ lần.
Nếu xem vũ trụ của hạt châu bằng một quả khinh khí cầu, thì những sinh vật kia bằng kích thước con người trên Địa Cầu.
Những sinh vật hình người này nhìn qua vũ trụ của hạt châu thì tỏ ra một loại tâm tình kích động và thèm thuồng.
Nhưng khi bọn chúng quan sát kỹ thì liền thở dài thất vọng. Một tên trong đó nhìn vũ trụ của hạt châu rất lâu, cuối cùng thì lắc đầu bỏ qua.
Dường như vũ trụ của hạt châu trong mắt của bọn chúng chẳng khác nào rác rưởi, không đáng giá nhắc tới.
Hạt châu cảm nhận rõ ràng bản thân nó vừa trải qua một tai nạn sinh tử. Nó có thể thấy được ánh mắt những người đó nhìn vũ trụ của nó đầy tham lam. Nhưng cuối cùng, có vẻ vì vũ trụ còn chưa đủ trưởng thành mà thoát nạn.