Thần niệm còn gắn kết nhiều hơn so với tay chân của thân thể. Bị đột ngột chặt đứt tạo ra thương tổn rất khủng bố. Nhất là mối liên kết này là linh hồn liên kết.
Do đó, Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc bị phản phệ mạnh. Linh hồn ngay lập tức nhận lấy tổn thương cực lớn. Tạm thời gần như mất đi khả năng tự chủ, thân thể nhanh chóng rơi xuống đất.
Người kia đang lao tới, định vung rìu lên chém thì phát hiện đối phương ôm đầu kêu thảm rồi rơi xuống. Vốn bản tính thiện lương, không có sát ý, chỉ vì nhìn thấy đối phương ra tay giết người tàn độc nên mới ngăn cản.
Giờ nhìn thấy đối phương đã mất khả năng chiến đấu nên cũng thu lại chiến ý. Thân hình chuyển mạnh, càng chạy nhanh tới, tóm lấy 2 người đối phương, tránh để họ té ngã mà chết hoặc bị thương nặng.
Người lạ mặt này chính là Thạch Sanh. Tình cờ là hắn cũng cư trú ở một chỗ hẻo lánh trên núi Đá Dựng. Chiều hôm nay, Thạch Sanh vừa mới đi Thạch Động trở về. Từ xa nhìn thấy cảnh tượng Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc giết người dã man.
Bản tính thiện lương, Thạch Sanh cho rằng đối phương là một đôi ác ma, đang ức hiếp kẻ yếu, cho nên mới ra tay ngăn cản.
Lần trước chiến đấu chớp nhoáng với Đại Bàng Tinh, Thạch Sanh đã bị công kích linh hồn làm tổn thương nặng nề. Nhưng đồng thời cũng đã giúp hắn ngộ ra một kỹ năng chiến đấu mới, đó chính là chiến ý.
Chiến ý vừa ra, mọi lực lượng linh hồn đều sẽ tiêu tan. Nhưng hắn vận dụng còn chưa quá thành thục, cho nên chiến ý vừa rồi chẳng những ngăn cản thần niệm phong tỏa mà còn trực tiếp xóa bỏ số thần niệm này. Từ đó mà làm Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc bị thương linh hồn nghiêm trọng, mất đi khả năng chiến đấu.
Nói đi cũng nói lại, bản thân Trương Xuân cùng Lý Thanh Ngọc còn rất là non kém, chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến. Nếu là những tên quái vật sống ngàn năm, chỉ hơi cảm ứng chút nguy hiểm thì sẽ rút thần niệm về ngay.
Thạch Sanh nhìn Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc nằm trên mặt đất, mũi và mắt đều chảy máu, nhưng vẫn còn sống. Nhất thời Thạch Sanh cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Hắn nhìn qua chỗ lúc nãy Cao Thời Đại đứng, phát hiện đối phương đã không còn bóng dáng. Trong lúc hỗn loạn thì Cao Thời Đại đã chạy đi đằng trời nào xa xôi rồi. Lắc lắc đầu, Thạch Sanh cũng không suy nghĩ tiếp.
Nếu là Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc thì còn có thể dò xét bằng thần niệm. Nhưng Thạch Sanh thì không có thứ đó, ngoài chiến lực kinh người ra thì cơ bản hắn còn chưa là Linh Đồ, vẫn chỉ là một võ sĩ phàm nhân mà thôi.
Sau một lúc đắn đo, Thạch Sanh mang theo Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc trở về căn lều nhỏ của mình.
…
Cùng lúc đó, tại Thượng Tiên Cư ở Thất Sơn Gia Viên. Trần Minh Quân đang cùng với toàn bộ người thân của hắn đang hưởng thụ giây phút tương phùng.
Hắn đã hôn mê hơn 6 tháng, chẳng khác nào bản thân hắn đi xa hơn nữa năm. Thời gian đó nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Nhớ nhung và lo lắng là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng niềm vui này cũng có thiếu sót, không ai liên lạc được với Như Ý. Cũng không liên lạc được với Lạc Phượng Yên và Tiểu Mạn.
Phía bên Tiên Nữ Tông cho biết 3 người bọn họ đã cùng nhau đi Châu Phi cách đây không lâu, chưa có trở lại, cũng không liên lạc được.
Trần Minh Quân có chút hụt hẫng nhưng cũng không quá buồn phiền. Tin chắc rằng sau khi hắn xuất thế thì Như Ý sẽ nhanh chóng biết tin mà về thôi.
Sau đó, những lãnh đạo quan trọng nhất của Thất Sơn Gia Viên cũng lần lượt đến ra mắt ông chủ lớn của họ. Đó là những người chịu trách nhiệm kinh doanh, giáo dục, bảo an, hậu cần và rất nhiều lĩnh vực khác.
Nhờ sự phối hợp nhuần nhuyễn của họ mà Thất Sơn Gia Viên có thể hoạt động trơn chu tự cung tự cấp cũng không thành vấn đề.
Trần Minh Quân cũng ban thưởng cho đại quản gia Lý Văn Cung được luyện thể loại tốt nhất. Phó quản gia Lý Văn Tung cũng được ban thưởng tương tự.
Họ vốn là 2 anh em ẩn cư trên Thiên Cấm Sơn, về sau đi theo Trần Minh Quân. Dù tuổi đã già, nhưng đã giúp Trần Minh Quân quản lý rất nhiều sự vụ tại Thất Sơn Gia Viên, công lao không thể nói là to lớn nhưng cũng không nhỏ.
Thời gian Trần Minh Quân hôn mê, họ vẫn tích cực làm việc. Theo sự lớn mạnh của Thất Sơn Gia Viên, hai anh em nhà này cũng bận tối mày tối mặt, gần như không có thời gian thở. Thế nhưng, dưới tài lực hùng hậu, họ cũng đã cố gắng tu luyện tới đỉnh phong của võ sĩ.
Chỉ cần trải qua luyện thể bằng dung dịch tốt nhất, sau khi hoàn thành, bọn họ sẽ chắc chắn bước vào cảnh giới linh đồ. Tuổi thọ và sinh mệnh cũng vì đó mà sẽ được kéo dài. Hai người cảm kích vô vàng, lại càng cảm thấy bản thân phải nỗ lực tận trung nhiều hơn nữa.
Rất nhiều lãnh đạo và nhân viên trong Thất Sơn Gia Viên cũng được ban thưởng luyện thể. Dĩ nhiên là không phải loại tốt nhất, thuốc hoàn mỹ cũng không phải dễ dàng mà có. Còn cần dự trữ cho những thành viên nòng cốt.
Nói là không phải loại tốt nhất, nhưng vẫn là loại cực phẩm, cao phẩm và trung phẩm. Tùy vào đóng góp mà có thuốc chất lượng tương ứng.
Dù vậy, chất lượng vẫn cao hơn rất nhiều lần so với bên ngoài tự mày mò sản xuất ra. Trước đây, Trần Minh Quân đã từng chia sẻ một lần, phương pháp đó có thể sản xuất được luyện thể dịch và tẩy tủy thuốc hạ phẩm.
Nhưng bởi vì kinh nghiệm sản xuất yếu kém, nước thuốc lưu truyền ở bên ngoài có chất lượng còn thấp hơn hạ phẩm tiêu chuẩn rất nhiều.
Bận rộn cả ngày trời, Trần Minh Quân mới xử lý xong chuyện bên ngoài. Hắn lại đi vào xử lý chuyện bên trong không gian châu.
Thất Sơn Gia Viên cũng tuyên bố tổ chức đại tiệc chúc mừng. Mời đại lượng tu sĩ và những nhân vật quan trọng trên khắp thế giới đến chung vui.
Lúc đầu, Trần Minh Quân có ý không muốn, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì cũng không ngăn cản. Mặc dù hiện tại bên ngoài luôn xem hắn là Thần. Nhưng chỉ có bản thân hắn biết mình chẳng là cái gì cả. Thậm chí Á Lạp Thần còn chưa từng chạm mặt.
Do Hư Linh đảm bảo nên Trần Minh Quân mới tin rằng Á Lạp Thần đã được xử lý. Còn về chuyện ai xử lý thì Hư Linh chỉ nói chưa phải lúc nói cho hắn biết.
Mặc dù cái kiểu úp úp mở mở này cũng làm Trần Minh Quân vô cùng khó chịu, nhưng chuyện này liên quan rất lớn tới tương lai phát triển của bản thân hắn nên hắn cũng đành nhịn xuống.
Trần Minh Quân muốn lợi dụng tốt thân phận chí cao vô thượng của hắn. Mục đích là để đẩy mạnh chiến lực của toàn bộ Địa Cầu. Bởi vì ở ngoài kia là một thế giới toàn những tu sĩ hùng mạnh. Chỉ cần Địa Cầu được bọn họ phát hiện ra, số mệnh trở thành nô lệ là không thể tránh khỏi.
Nhưng muốn một sớm một chiều thống nhất đẩy mạnh phát triển trên Địa Cầu là điều vô cùng khó khăn. May mắn là cái vị thế Thần này. Chỉ cần sử dụng tốt, thống nhất toàn bộ thế giới chỉ là vấn đề thời gian.
Để lại mọi chuyện cho Thất Sơn Gia viên, Trần Minh Quân đi vào không gian châu. Có một số hứa hẹn hắn đã lãng quên ở trong này. Bây giờ đã là lúc nên có một câu trả lời thỏa đáng.
Nhóm 10 tên tiên thiên võ sĩ bị hắn đưa đến khu rừng có yêu thú để sinh tồn 1 tháng. Nay đã qua gần 1 năm, dù tu vi dậm chân một chỗ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì tăng cao vùn vụt. Trần Minh Quân đem cả 10 tên ra bên ngoài.
Hắn cho họ tự do về thăm gia đình với lời nhắn khi nào muốn làm hộ vệ cho Thất Sơn Gia Viên thì có thể đến nhận việc. Tin rằng sau khi tìm hiểu tình hình bên ngoài, đám người này sẽ nhanh chân trở lại.
Nhóm đệ tử đầu tiên đều đã vượt qua thử thách, trở thành đệ tử chính thức của tông môn. Trong đó, nhóm đệ tử sớm nhất thì đã có tu vi linh đồ.
Đại sư huynh Trương Minh Tuấn, linh đồ lục trọng. Nhị sư tỷ Tiểu Thiên, linh đồ thất trọng. Tam sư huynh Nguyễn Đình Hoa, linh đồ nhị trọng. Tứ sư huynh Đồ Xuân Ngọc, linh đồ nhị trọng. Ngũ sư tỷ Phạm Mỹ Dung, linh đồ nhất trọng. Lục sư huynh Triệu An Quốc, linh đồ nhất trọng.
Còn lại tuy chưa tới linh đồ nhưng đều đã là võ sĩ đỉnh phong hoặc gần đỉnh phong. Đang bồi hồi ở giai đoạn luyện khí hóa linh đủ số lượng để mở ra khí hải.
Bất ngờ nhất là Hồng Kim Tinh, sau khi tiếp nhận phương pháp tu luyện mới. Bằng sự nỗ lực phi phàm thì bây giờ đã là linh đồ cửu trọng đỉnh phong. Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn rất an phận, làm rất tốt nhiệm vụ của một chấp sự đệ tử giúp việc.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"