Trần Minh Quân điều khiển không gian châu hạ xuống tầm thấp. Rồi di chuyển vòng quanh ngọn núi để tìm kiếm. Tại một chỗ vắng vẻ, gần nơi có dấu tích “bàn chân tiên” trên đỉnh núi. Không gian châu dừng lại ở đó và không tiếp tục di chuyển nữa.
Bởi vì Trần Minh Quân đã nghe được Hư Linh truyền âm.
Ngay ở phía trước không xa, có tồn tại một ảo trận. Người bên ngoài không thể đi vào. Người ở trong không thể đi ra. Đây chỉ là một trận pháp thô sơ, nhưng đối với phàm nhân và tu sĩ chưa có thần thức thì đã dư sức đối phó.
Khi đến gần trận pháp này, người ta sẽ không tự chủ được mà bỏ qua khu vực nó bao phủ. Giống như bạn đang chạy xe trên đường và có một viên sỏi xuất hiện. Sẽ không ai có thể để ý viên sỏi đó.
Người bị nhốt bên trong thì sẽ bị ảo giác làm mờ tâm trí. Dẫn tới đi lòng vòng trong khu vực trận pháp và không bao giờ thoát được ra ngoài.
Thế nhưng chỉ cần có được thần thức thì có thể dễ dàng phát hiện được trận pháp này.
Không Gian Châu thẳng tiến về phía khu vực trận pháp. Vừa đi qua biên giới trận pháp thì hình ảnh liền biến đổi. Tại một lùm cây, có thể nhìn thấy cha mẹ và hai đứa em gái của Trương Xuân. Bọn họ đã ở trong trạng thái hôn mê. Bên cạnh còn có một tên đứng canh giữ, tên này toàn thân trang phục màu đen kín mít. Chỉ để lộ ra ánh mắt.
“Cha ơi… mẹ ơi … Tiểu Lan… Tiểu Lý … các người có làm sao không?”
Trương Xuân vừa nhìn thấy cha mẹ và hai đứa em thì lập tức hét lên gọi. Nhưng hiển nhiên là hắn làm chuyện vô ích. Tại vì sẽ chẳng ai có thể nghe thấy hắn.
“Trương Xuân, ông bình tĩnh đi. Cha mẹ và em gái ông không có sao đâu”
“Minh Quân, ông làm ơn hãy nhanh đi cứu họ”
“Đúng đó Minh Quân, em nhanh tìm cách cứu cha mẹ anh Xuân đi”
“Được rồi. cứ bình tĩnh lại đã. Chờ tôi một lát.”
Nói rồi hắn ra lệnh cho Hư Linh đưa cha mẹ và hai đứa em gái của Trương Xuân vào không gian châu. Tên canh giữ đang nhìn một hướng khác nên còn chưa biết mồi nhử của bọn họ đã biết mất.
Trần Minh Quân cũng đã được Hư Linh thông báo. Xung quanh tổng cộng có 10 tên võ sĩ ẩn nấp. Kỹ thuật ẩn nấp của bọn chúng rất tinh vi. Dùng mắt thường sẽ không thể nhìn thấy được. Bởi vì bọn chúng đều tập trung ánh mắt tới hướng ra vào chỗ này. Nên cũng không phát hiện được con tin đã biến mất.
Khi thấy cha mẹ và em gái xuất hiện bên cạnh. Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc muốn đến gọi họ thì bị Trần Minh Quân ngăn cản.
“Trương Xuân, chị Thanh Ngọc. Họ chỉ bị bất tỉnh thôi, không có sao đâu. Chuyện đang xảy ra ở đây không nên để họ biết. Bên ngoài còn có chút việc cần được giải quyết. Rất nhanh tôi sẽ trở lại”
Sau khi nghe Hư Linh nói ở đây có 10 tiên thiên võ sĩ thì Trần Minh Quân nảy ra ý định muốn thử nghiệm khả năng tự chiến đấu.
Lúc này Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc mới bình tĩnh lại và gật gật đầu. Nhưng nói vậy thôi, chứ trong lòng là muôn ngàn câu hỏi chưa được giải đáp.
Ở bên ngoài không gian châu,
“Khốn kiếp thật, cái tên đó sao còn chưa tới. Đã 10 ngày rồi. Ngày nào cũng phải chăm sóc cái đám người này. Sắp phiền chết ta rồi.”
Hắn lầm bầm rồi quay ra sau nhìn lại, sau đó thì hoảng hốt
“Hả?? Người đâu rồi!!”
Hắn chạy nhanh đến tìm kiếm xung quanh, trong lòng rất khẩn trương. Nếu mà làm lở chuyện lần này, không biết gia tộc sẽ xử lý hắn thế nào nữa. Lúc này thì phía sau truyền tới âm thanh.
“Không cần tìm nữa, chính chủ đã tới rồi đây!”
Âm thanh vang lên đột ngột, làm cho tên đó giật mình. Hắn quay lại, khi nhìn thấy Trần Minh Quân thì trong lòng không khỏi thêm khẩn trương. Hắn nhanh chóng rơi vào trạng thái phòng bị và sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này mấy tên ẩn nấp xung quanh cũng đã nhìn thấy Trần Minh Quân. Bọn họ hoàn toàn không biết người này đến đây bằng cách nào. Cứ như đột nhiên thì xuất hiện ở đó vậy. Bọn chúng vốn định dùng con tin uy hiếp. Sau đó bất ngờ tấn công chế trụ Trần Minh Quân.
Dù hơi bất ngờ nhưng bọn chúng là dân chuyên nghiệp, vẫn án binh bất động. Trong lòng thì đang chờ đồng bọn đem con tin ra uy hiếp, sau đó thừa cơ tấn công theo kịch bản.
Thế nhưng làm gì còn con tin nào để uy hiếp. Tên canh giữ con tin thì đang trong tư thế phòng thủ, ánh mắt không dám rời khỏi người Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân đứng đó. Trên miệng không khỏi nở một nụ cười. Hắn đã nhìn thấy 9 tên ăn mặc kín mít đang ẩn nấp ở xung quanh. Tại trong phạm vi niệm lực của hắn thì không có gì tránh khỏi sự quan sát.
Từ khi có niệm lực, Trần Minh Quân đã có thể thăm dò cảnh giới của người khác. Hắn có thể thấy được cả mười người này không có linh khí. Nhưng lại có nội không gian tại Khí Hải. Đồng nghĩa với việc bọn chúng đều là tiên thiên võ sĩ như lời Hư Linh nói.
Lúc này thì toàn bộ không gian trận pháp đã được Hư Linh gia trì thêm tinh thần lực. Ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Tránh cho trong lúc chiến đấu kinh động đến phàm nhân.
“Các vị, nếu đã muốn ta đến. Giờ ta đã đến, sao còn không ra gặp mặt?”
Bốn bên vẫn im ắng không một tiếng động. Hiển nhiên là đám người này cho rằng Trần Minh Quân đang dùng kế nghi binh. Bọn họ đang ẩn nấp tìm thời cơ để chế trụ Trần Minh Quân. Sẽ không chỉ vì một vài câu nói mà tự mình thò mặt ra.
Trần Minh Quân thấy đối phương vẫn muốn chơi trò rình mồi thì cùng lười nói tiếp. Hắn âm thầm vận chuyển chân khí dồn về hai chân. Kế tiếp thì niệm lực tràn ra, khóa lấy vị trí của một tên đang ẩn nấp gần nhất.
Chỉ thấy hắn ngã người ra trước, bàn chân phải đạp mạnh xuống đất. Thời điểm bàn chân tiếp đất, chân khí nén tại huyệt Dũng Tuyền được giải phóng. Tạo thành hiệu quả như động cơ tên lửa, đẩy thân hình Trần Minh Quân về phía trước một cách cực tốc.
Tên tu sĩ đang bị Trần Minh Quân nhắm làm mục tiêu giật mình. Hắn chỉ thấy Trần Minh Quân ngã người ra trước và đạp một cái thì đã phóng tới sát bên người hắn. Khoảng cách hơn 25 mét chỉ trong vòng khoảng 1 giây thì đã đến.
Ngay khi đến sát bên cạnh tên này. Tay phải của Trần Minh Quân nắm lại thành quyền đầu. Chân khí từ huyệt Trung Tuyền và Dương Trì tuôn ra gia trì lên nắm đấm. Sau đó một đấm nhắm thẳng vào mặt đối phương.
“Bốp … Rắc”
Chỉ nghe âm thanh va chạm vang lên. Đi kèm theo là âm thanh xương vở. Tên võ sĩ kia bị một đấm trúng ngay má trái. Hắn phun ra một ngụm máu xen lẫn với mấy chiếc răng. Xương hàm thì đã vỡ nát, đồng thời văng xa hơn 3 mét rồi bất tỉnh nhân sự.
Trần Minh Quân vẫn còn đang bị quán tính bay người về phía trước. Chỉ thấy hắn xoay một vòng giữa không trung. Chân khí từ huyệt dũng tuyền lại tràn ra, gia trì lên bàn chân trái. Sau đó bàn chân trái đạp mạnh xuống đất theo góc 45 độ và có hướng ngược lại.
Sau đó cả người công lại như một cái lò xo. Cái chân phải lại đạp mạnh xuống đất song song với việc giải phóng chân khí một lần nữa. Cả người hắn lại bị bắn đi tới vị trí của tên võ sĩ làm nhiệm vụ canh giữ con tin.
Lần này thì vị trí còn gần hơn. Chưa tới một giây sau thì Trần Minh Quân lại tung ra thêm một cú đấm. Lại một âm thanh vang lên cùng tiếng xương vỡ. Tên kia bị đánh văng đi, trên không trung miệng oa ra máu tươi cùng hàm răng yêu dấu. Sau đó còn tiếp xúc thân mật với một thân cây rồi lăn ra bất tỉnh.
Trần Minh Quân lại tiếp tục xoay người, đạp mạnh hai chân đã được chân khí gia trì xuống đất. Lúc này hắn mới dừng lại. Cũng không tiếp tục phóng đi tấn công lần nữa.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra cực nhanh. Lúc Trần Minh Quân ngả người ra trước, chỉ nghe âm thanh đạp đất thì đã thấy bóng người hắn bắn đi như đạn pháo. Sau đó, chỉ nghe “bốp và rắc” rồi một bóng người văng ra. Người này còn chưa chạm đất thì lại nghe thêm âm thanh đạp mạnh xuống đất. Kế tiếp lại nghe “bốp và rắc” lần nữa. Lại có thêm một bóng người văng ra nằm bất tỉnh trên mặt đất. Từ đầu tới cuối mọi chuyện diễn ra hết thải chưa đủ 4 giây.
Trần Minh Quân nhìn hai tên võ sĩ đã bị đánh vỡ xương hàm bất tỉnh thì rất hài lòng. Hắn vừa vận dụng một loại thân pháp sử dụng trong chiến đấu. Để học được thân pháp này thì cần khai mở huyệt Dũng Tuyền nằm ở dưới bàn chân.
Nguyên lý cơ bản cũng khá giống Nhất Dương Chỉ. Đó là dồn chân khí xuống chân rồi giải phóng ra ngoài, tạo thành lực đẩy cực lớn. Điểm khác biệt chính là tiết diện. Nhất Dương Chỉ cần tiết diện cực nhỏ để tạo lực xuyên thấu. Nhưng thân pháp này thì cần tiết diện lớn, nhằm tạo lực đẩy mạnh.
Điểm hạn chế của loại thân pháp này đó là phải tích tụ chân khí trước ở hai chân. Khi tiêu hao hết thì phải tích tụ lại. Đồng thời còn phải thích nghi tốt với tốc độ cao thì mới có thể vừa phóng đi vừa tấn công được đối thủ. Nếu không làm chủ được tốc độ thì chỉ có tự cấm đầu vào vật cản mà thôi.
Lúc này, tám bóng người từ chỗ ẩn núp đồng loạt đi ra. Rồi đứng cùng nhau thành một hàng, đối diện với Trần Minh Quân. Nhìn thấy đồng bọn bị hạ gục thì bọn họ đã biết mình bị bại lộ rồi. Còn ẩn nấp tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, đối phương lại có thể bộc phát ra tốc độ cực nhanh. Bọn họ hoàn toàn không kịp làm ra một chút phản ứng gì thì đã bị loại hai người.
Ngay khi vừa tập hợp lại cùng nhau. Tám người này lập tức chia ra thành một cái hình cung đối diện Trần Minh Quân.
Không đợi Trần Minh Quân làm ra hành động tiếp theo. Cả tám tên đồng loạt xuất thủ.
Bốn tên bên trái và phải thì ngưng tụ chân khí thành mũi lao. Rồi phóng thẳng về đầu, cổ, ngực và bụng của Trần Minh Quân.
Hai tên thì nhảy người lên cao. Tay làm ra động tác chém, ngưng tụ chân khí thành đao khí. Rồi chém thẳng về hai cánh tay của Trần Minh Quân.
Hai tên cuối cùng thì ngã người ra sát mặt đất. Cũng ngưng tụ chân khí thành đao khí, chém về hai chân của Trần Minh Quân.
Tốc độ xuất thủ của những võ sĩ này cực nhanh. Nếu là tiên thiên võ sĩ khác, thậm chí là linh sĩ cấp thấp, thì cũng chưa chắc có thể kịp làm ra phản ứng. Nhanh lắm cũng chỉ có thể phóng ra chân khí hộ thể. Nhưng thừa nhận đồng thời nhiều công kích như vậy, chân khí hộ thể sẽ không thể chặn được toàn bộ công kích. Bị thương là điều chắc chắn.
Nhưng Trần Minh Quân có niệm lực. Tại trong phạm vi niệm lực của hắn. Mọi cử động điều sẽ trở nên rất là rõ ràng. Giống như là đang xem phim tua chậm lại.
Khi tám tên tiên thiên võ sĩ vừa bắt đầu ngưng tụ chân khí thì hắn đã hạ thấp người xuống. Chân phải lại đạp mạnh xuống đất, nhắm thẳng tới hai tên võ sĩ đang bay lên cao mà phóng đến. Đồng thời, tay trái đưa về phía trước. Lòng bàn tay giải phóng một lượng lớn chân khí tạo thành một lá chắn.
Hai thanh đao chân khí va chạm với lá chắn thì tan biến. Trần Minh Quân cũng thu lại quá trình giải phóng chân khí ở lòng bàn tay, bởi vì tiêu hao chân khí rất là khủng bố. Sau đó hắn xoay người lại, hai bàn chân nhắm tới ngực của hai tên kia mà đạp tới.
Kết hợp tốc độ đang bay tới, cộng với việc giải phóng chân khí đang nén tại huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân. Hai tên võ sĩ mỗi người nhận một cái đạp lên ngực thì âm thanh răng rắc vang lên. Xương sườn gãy vỡ một mảng lớn. Cả hai bị đá văng lên cao, miệng cuồng phun máu tươi, sau đó tạo thành một cái vòng cung rồi rơi xuống đất.
Không dừng lại ở đó. Mượn nhờ lực đẩy lúc đạp bay hai tên võ sĩ, Trần Minh Quân phóng nhanh xuống vị trí hai tên võ sĩ khác đang nằm sát dưới mặt đất. Hắn dồn chân khí về gia trì cho hai nắm đấm của mình. Sau đó cho mỗi tên ăn một đấm vào ngực.
Rắc.. Rắc
Cả hai tên đồng thời phung ra một ngụm máu tươi. Ánh mắt thì trợn ngược, hai chân không tự chủ được mà co quắp lại. Ngực trực tiếp lõm xuống. Xương ngực vỡ nát, tại chỗ bất động. Hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.
Bốn tên còn lại sau khi đánh trượt mục tiêu. Nhìn lại thì đã thấy đồng bọn đã bị hạ gục thêm bốn người. Lúc này bọn chúng đã bắt đầu thấy sợ. Tốc độ của Trần Minh Quân quá nhanh, bọn họ hoàn toàn theo không kịp động tác của hắn.
Cả bốn tên liền sinh ra thoái ý. Bọn chúng nhìn nhau, ánh mắt trao đổi rất nhanh. Sau đó chia nhau ra mỗi người một hướng mà chạy.
Rất tiếc cho bọn chúng. Nếu là không có Hư Linh thì có lẽ bọn chúng có thể thoát được 3 người. Nhưng đã có Hư Linh, bọn chúng vừa động thân hình thì đã bị một cổ uy áp đè xuống linh hồn. Toàn thân bọn chúng lập tức mất đi khống chế mà ngã lăn ra đất.
Trần Minh Quân thu tất cả 10 tên võ sĩ vào không gian châu, mục đích dĩ nhiên là để điều tra thêm thông tin. Lần này hắn quyết định sẽ không bị động nữa. Hắn muốn đi tính sổ với mấy tên chủ mưu đứng đằng sau.