Sau khi đã nhìn thấy rõ ràng, Lãnh Huyết Thiên và 18 vệ thần đang điều khiển trận pháp liền phá lên cười. Lãnh Huyết Thiên càng là ngửa mặt lên trời mà hô to
“Ha ha ha … Chết tốt lắm! Chết tốt lắm! Cháu ơi, thù của cháu đã báo được rồi!”
Gương mặt căng thẳng của Hắc Đại Thần cũng giãn ra. Đang lúc hắn muốn lên tiếng nói gì đó thì miệng chợt há ra rồi im bặt lại. Bởi vì, ở dưới ánh nhìn của hắn. Bóng dáng Trần Minh Quân một lần nữa xuất hiện bên trong đại trận.
Không chỉ như thế, nhìn qua toàn thân trên dưới đều không tổn hao một chút nào.
Lãnh Huyết Thiên cũng đã phát hiện ra, nụ cười trên mặt liền bị đông cứng lại. Thần sắc của hắn tỏ vẻ nghiêm trọng hẳn lên.
Đây là lần đầu tiên có người sống sót sau đòn công kích đầu tiên của Thí Thần Đại Trận. Hơn nữa, còn là đòn công kích của đại trận 18 vệ thần. Uy lực của công kích không chỉ đơn giản là tăng lên gấp đôi mà là gấp hàng trăm lần.
Ở dưới sức mạnh có thể phá diệt núi sông như thế. Vậy mà Trần Minh Quân không nhận lấy bất cứ tổn thương nào. Làm sao không khiến cho nội tâm của Lãnh Huyết Thiên run sợ cho được. Nhưng mà mũi tên đã bắn ra, chẳng khác nào nước trong thao đã hắt đi, không còn có cơ hội vãng hồi. Hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục tấn công.
Lãnh Huyết Thiên đè xuống hoảng sợ trong lòng, một lần nữa rút lấy lực lượng của 18 người, cộng với lực lượng của bản thân. Lần này, hắn mạnh mẽ rút đi gần như là một nửa lực lượng của 18 người cùng với chính hắn. Bên trong đại trận, sau một trận ánh sáng năng lượng hội tụ, ba thanh cự kiếm liền theo đó mà hình thành
“Để ta xem ngươi còn có thể chống lại 3 thanh Trảm Thần Kiếm cùng lúc chém xuống hay không? Tru diệt hắn cho ta!”
UỲNH!
Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra! Tiếng nổ này nghe như là một tiếng, nhưng kỳ thật là 3 tiếng nổ quá sát nhau cộng dồn hình thành.
Cảnh tượng hủy diệt diệt địa sinh ra, toàn bộ Hoàng Thành bị dư âm làm cho rung chuyển dữ dội. Đất dưới chân nứt ra từng khe rãnh, bắt nguồn từ vị trí đại trận không ngừng lan tràn ra xung quanh.
Người dân và tu sĩ đang bỏ chạy bị chấn động làm cho nghiêng ngả trên đường phố. Nhiều người bình thường còn chưa kịp chạy xa liền bị khe nứt nuốt chửng, kinh hoàng la hét tuyệt vọng. Thế nhưng, sau khi la hét, họ lại phát hiện mình đã đứng ở trên mặt đất. Không kịp suy nghĩ là chuyện gì xảy ra, họ lại tiếp tục chạy trốn, muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời xa khỏi khu vực chiến đấu.
Sau một đòn này, toàn bộ hoàng thành cơ hồ là một mảnh hỗn độn. Khắp nơi đều là các công trình vỡ nát, sụp đổ. So với khung cảnh hào hoa tráng lệ trước đây, chẳng khác nào thiên đường so với địa ngục.
Bên trong trận pháp tiếp tục bị bụi mù che đậy ánh mắt. Chỉ có thần thức là có thể quan sát được.
Thế nhưng, Hắc Đại Thần, Lãnh Huyết Thiên cùng 18 gã vệ thần đi theo có quét bao nhiêu lần cũng không phát hiện được Trần Minh Quân. Giống như hắn đã bị oanh tạc thành bụi phấn vậy. Hoàn toàn giống với kịch bản của lần trước đó.
Bởi vì có kinh lịch qua một lần, Hắc Đại Thần và Lãnh Huyết Thiên cũng không còn vội vàng kết luận. Cho dù có muốn tiếp tục tấn công thì cũng không có mục tiêu. Cho nên, họ chỉ có thể chờ, chờ cho bụi mù rơi hết xuống đất. Đồng thời, cũng tranh thủ thời gian này mà khôi phục linh khí tiêu hao.
Quả nhiên, qua vài chục phút sau, khi tầm nhìn đã rõ ràng, bên trong đại trận chẳng có bóng dáng một ai. Đám người Lãnh Huyết Thiên cũng không vì thế mà buông lỏng, vẫn một mực mở to mắt mà nhìn vào bên trong. Trong lòng thì âm thầm gào thét “Đừng xuất hiện, đừng xuất hiện”
Đáng tiếc, tiếng lòng của họ không được đáp lại. Bóng dáng của Trần Minh Quân lại tiếp tục hiện ra bên trong đại trận. Chính là từ hư không mà hiện ra một cách vô căn cứ như vậy.
Ánh mắt của Lãnh Huyết Thiên đỏ lên, hắn gào to
“Ta không tin không giết chết được ngươi! Một lần không được thì 2 lần, 3 lần, 4 lần. Để ta xem người có thể chống lại bao nhiêu lần”
Sau đó, Lãnh Huyết Thiên lại rút lực lượng của đám người. Lần này, hắn không dám tiếp tục rút một nửa lực lượng mà chỉ rút lực lượng đủ hình thành một thanh cự kiếm.
“Trảm Thần Kiếm, giết!”
UỲNH!
Hoàng Thành lại bị rung chuyển sau tiếng nổ lớn này.
Một lát sau …
“Trảm Thần Kiếm, chém chết hắn cho ta!”
UỲNH!
Một lát sau nữa …
“Chết đi cho ta, chết đi cho ta!”
UỲNH!
Lại qua thêm một lát …
UỲNH!
…
UỲNH!
…
Cứ như vậy, cách khoảng vài chục phút lại nghe nổ to một lần. Cả Hoàng Thành theo đó mà bị sốc lên rồi chịu rung chuyển một lần. Nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ thấy một khu đất trống lấy đại trận làm trung tâm. Đây là vì toàn bộ công trình kiến trúc và đất đá đã bị thổi bay ra xa xung quanh.
Cho đến hơn một tháng sau, Hắc Đại Thần đã gần như chết lặng, đứng yên một chỗ mà nhìn. Ý nghĩa tồn tại của hắn trong kế hoạch tru diệt Trần Minh Quân cũng trở nên không cần thiết.
Theo kế hoạch, Lãnh Huyết Thiên sẽ chủ trì đại trận để tấn công. Nếu có thể trực tiếp giết chết đối phương thì tốt. Còn nếu đối phương có thể chống lại và chỉ thụ thương. Chờ khi đại trận giải trừ thì Hắc Đại Thần sẽ ra đòn kết liễu.
Ở trong suy nghĩ của họ, cho dù Trần Minh Quân không bị đại trận giết chết thì cũng sẽ gánh lấy thụ thương cực nặng. Đồng thời, đại trận cũng sẽ không thể duy trì quá lâu.
Năng lượng chủ yếu của đại trận là 18 vệ thần. Nếu liên tục chiến đấu với đối phương, sự tiêu hao sẽ rất nhanh làm cạn linh khí trong thân thể. Khi đó, đại trận sẽ tự động bị giải trừ.
Thế nhưng mà, tình hình hiện tại vô cùng quỷ dị. Trần Minh Quân chẳng có chút đánh trả nào. Mỗi lần bị một đòn tấn công là liền tan biến. Phải tới mấy chục phút sau mới xuất hiện trở lại. Thời gian này cũng đủ cho các vệ thần khôi phục tiêu hao của đòn đánh kia.
Từ đó suy ra, nếu chuyện này không có lối rẽ, thì nó sẽ lặp đi lặp lại như vậy mãi. Trừ phi là họ chủ động dừng lại, hoặc là Trần Minh Quân không tiếp tục xuất hiện nữa.
Hắc Đại Thần rất muốn âm thầm rời đi. Nhưng khi suy nghĩ thật kỹ thì hắn vẫn quyết định ở lại. Theo hắn nghĩ, nếu đối phương là dạng tồn tại như lão tổ của hắn, cho dù hắn có trốn ở đâu cũng không thoát. Trừ phi hắn là vương giả, có thể chủ động rời khỏi hành tinh này.
Còn nếu đối phương không phải loại tồn tại đó. Nói không chừng tiếp tục tấn công thế này cũng sẽ làm đối phương tiêu hao đến chết. Một bên không tiêu hao, một bên liên tục tiêu hao, thế nào cũng sẽ đến thời khắc bên tiêu hao ngã xuống.
Hoàng Thành hiện tại đã trở thành phế tích. Không còn nhìn thấy một công trình nào nguyên vẹn. Tất cả đều đã bị dư chấn của hơn một tháng qua hoàn toàn quét sạch. Mặt đất chỉ còn là đất đá vụn từ các công trình để lại. Vị trí gần đại trận thì cả đất đá vụn cũng không còn, đều đã bị chấn thành bụi phấn mà bay đi.
Ở xa xa bên ngoài Hoàng Thành, Cửu Ngôn hoàng đế và rất nhiều người vẫn kiên trì quan sát từ xa. Thỉnh thoảng sẽ có một tiếng ầm vang lên từ trong phế tích Hoàng Thành. Tần suất của tiếng vang vô cùng đều độ. Đúng vài chục phút sẽ nghe một lần.
Ánh mắt Cửu Ngôn nhìn về hướng đó, thần sắc trong đôi mắt tỏ vẻ nghi hoặc vô cùng nồng đậm.
Thời điểm xảy ra sự cố, Cửu Ngôn cũng bị kinh sợ không ít. Hắn cũng như bao người khác, cố gắng chạy ra xa khỏi chiến trường cấp vệ thần để giữ mạng.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn phát hiện không có bất cứ một ai bị thương vong. Chuyện như vậy đã nói rõ một vấn đề, đây là Vệ Thần đại nhân bảo vệ họ. Đồng thời, khả năng rất cao Vệ Thần đại nhân đối với những kẻ tấn công cũng không có e sợ, nên mới có dư lực mà đi bảo hộ cho hàng triệu người dân.
Nhưng vì lý do gì đó mà ngài ấy không trực tiếp tiêu diệt đối phương. Cửu Ngôn chỉ không hiểu, có lý do gì mà Vệ Thần đại nhân lại làm như vậy. Nhưng hắn chỉ dám tự nghĩ một mình, cũng không dám quan tâm quá nhiều. Hắn chỉ cần biết, chuyện này Vệ Thần đại nhân hoàn toàn làm chủ tình huống là được.
Anh mắt Cửu Ngôn nhìn về đống phế tích ở phía xa, đó vốn là Hoàng Thành xa hoa và phồn thịnh của quốc gia. Trong lòng Cửu Ngôn khó nén cảm xúc đau lòng và mất mát.