Hắn định bật người ngồi dậy thì một cơn đau từ tay phải truyền tới, thì ra hắn bị một thanh sắt đâm sâu vào cánh tay, thật may là nó không cắt đứt động mạch chủ, nếu không có lẽ hắn đã không thể tỉnh lại.
Trần Minh Quân mò tìm chiếc điện thoại trong túi quần, nhưng không tìm được. Còn sót lại chỉ là bộ dụng cụ mini 6 trong 1 mà hắn luôn mang theo.
Có lẽ dòng đất lún đã mang hắn tới nơi này, trong quá trình đó hắn đã ngạt thở tới hôn mê, điện thoại cũng đã bị thất lạc trong bùn đất.
Trần Minh Quân cảm thụ cánh tay của mình và thanh sắt đang xuyên qua. Thanh sắt này là cố định, vươn ra từ trên, đâm xuyên qua cánh tay, rồi đi thẳng xuống đất.
Muốn đứng lên thì hắn phải thoát khỏi nó. Hiện tại, mỗi một cử động của hắn sẽ mang lại cảm giác đau đớn phi thường từ chỗ bị đâm phát ra.
Vết đâm không ở giữa cánh tay mà sượt qua khá sát da. Nhờ vậy mà xương không bị ảnh hưởng. Một lớp da thịt không tới một nửa centimet bao lấy thanh sắt. Nếu cắt qua lớp da thịt đó thì hắn có thể tự do.
Thật may mắn là hắn luôn mang theo bên mình một bộ công cụ mini 6 trong 1 bao gồm tua vít, đồ mở rượu bia và cả dao cắt,...
Hắn xé lấy một mảnh vải, một nữa để vào miệng ngậm lấy, một nữa thì bó thật chặt quanh cánh tay ngay sát phía trên chỗ vết thương. Sau đó cằm lấy dao mini, rồi hít thật sâu một hơi và ra tay.
“Hự,...Ư... ư.....”
Tiếng kêu đau đớn truyền ra từ trong miệng hắn. Bởi vì con dao mini rất là cùn, nên cảm giác đau đớn khi cắt da thịt tăng lên rất nhiều, phi thường thống khổ.
Một lúc sau, Trần Minh Quân ngồi thở hỗn hểnh. Chỗ bị đâm ở cánh tay đã được băng lại kỹ càng, tránh mất máu quá nhiều. Hắn đã thoát khỏi thanh sắt. Nhưng mà đau đớn vẫn còn ám ảnh hắn.
Khi đã bình tĩnh lại, hắn bắt đầu thăm dò kỹ xung quanh. Do không có ánh sáng, hắn phải từ từ mò mẫm trong bóng tối.
Rất nhanh thì cảm giác vui mừng vì còn sống lập tức tan biến như mây khói. Xung quanh toàn là đất và đất, không một khe hở. Hắn đang ở trong một cái kén không khí hình trứng. Đường kính không tới 2 mét. Cảm giác khá nóng, chắc là rất sâu bên dưới mặt đất.
Chưa kể tới đói khát, chỉ là không khí để thở thôi cũng sẽ không được bao lâu. Còn có vết thương sẽ nhiễm trùng nữa. Chờ tới khi người ta tìm thấy được hắn thì có lẽ thi thể của hắn đã bốc mùi. Thậm chí là vĩnh viễn không ai có thể tìm thấy thi thể hắn.
Trần Minh Quân chán nản ngồi bệt xuống. Hai mắt nhắm lại, cắn chặt hai hàm răng, tự oán trách:
“Chẳng lẽ ông trời cho mình sống sót chỉ để mình trải qua cảm giác chết từ từ ở chỗ này hay sao”
Hai bàn tay siết chặt. Vì dùng sức quá lớn mà vết thương ở cánh tay phải lại bắt đầu chảy máu. Máu thấm qua lớp vải mà chảy ra ngoài rồi rơi xuống.
Một giọt máu rơi trúng một vật thể hình tròn chỉ to cỡ viên bida. Vật thể đó ngay khi được máu tươi nhỏ lên thì lập tức sáng lên nhè nhẹ. Đồng thời giọt máu cũng tan biến ngay lập tức. Giống như đã bị phân giải, cũng giống như đã bị chính vật đó hấp thu.
Ánh sáng từ từ mạnh lên, rất nhanh thì Trần Minh Quân cũng phát hiện. Hắn mở mắt ra, phản ứng ngay lập tức của hắn là quay đầu sang phải nhìn tới nguồn sáng duy nhất này. Hắn ngay lập tức trừng to mắt, miệng há to, trong đầu toàn ngạc nhiên kèm theo chấm hỏi với chấm hỏi.
Ở trước mắt hắn là một cái viên cầu, tròn to cỡ một viên bida, đang phát sáng màu xanh lục. Đồng thời còn đang bay lơ lửng.
Ánh sáng từ viên cầu này rõ ràng là đang ngày càng sáng hơn. Theo bản năng Trần Minh Quân đưa tay định bắt lấy xem đó là cái gì.
Ngay lúc tay hắn chạm tới, ánh sáng xung quanh cái vật thể đó cứ như sống lại. Chúng hành thành từng sợi ánh sáng hướng tới tay của hắn rồi xuyên qua. Nhưng hắn lại không thấy một chút đau đớn nào, chỉ cảm giác như một dòng nước ấm đang lan tỏa trên cánh tay.
Mắt thường có thể thấy bên dưới lớp da là từng tia ánh sáng đang hướng theo cánh tay mà đi lên. Trần Minh Quân lập tức hoảng hốt muốn rút tay lại nhưng không được.
Viên cầu kia và những sợi tơ ánh sáng cứ như đã dính chặt lấy tay hắn. Không tới 5 giây thì các sợi tơ ánh sáng đã đi tới đầu hắn, chúng tập trung lại ở ngay giữa mi tâm.
Ngay lúc này, một nỗi đau tê tâm liệt phế từ mi tâm phát ra. Hắn cảm nhận được như có một vật đang xuyên qua mi tâm của hắn đi thẳng vào trong não.
Kế đó là cả đầu óc như nổ tung, một trận đau đầu kinh khủng phát sinh. Trần Minh Quân ôm đầu gào thét, thậm chí là chỉ thấy hắn há miệng gào chứ không phát ra được âm thanh.
Một lúc sau thì cơn đau quá lớn làm hắn bất tỉnh, lâm vào hôn mê.
Được khoảng 5 phút trôi qua thì viên bi bắt đầu giảm ánh sáng dần dần, cuối cùng là tắt hẳn. Xung quanh lập tức trở nên tối đen như mực.
Đột nhiên viên bi tiếp tục bắn ra một chùm tia sáng hướng tới Trần Minh Quân. Gọi là tia sáng nhưng thật giống như là vật chất. Nó chạm tới Trần Minh Quân rồi nhanh chóng bao lấy xung quanh cơ thể của hắn. Sau đó đột nhiên cả cái thứ ánh sáng đó và bản thân Trần Minh đồng thời bị kéo vào viên bi.
Kế tiếp là viên bi cũng lẫn vào bùn đất và biến mất. Bên trong cái kén chỉ còn một mảnh tối tăm và tĩnh mịch. Không lâu thì cái kén cũng bị đất đá xung quanh dồn tới và không còn tồn tại nữa.
….
Trên mặt đất, thành phố Cần Thơ
Lúc này đã 2 ngày trôi qua. Trung tâm của thành phố Cần Thơ giờ đây là một mảnh ngổn ngang. Khắp nơi là các tòa nhà đổ sập.
Lính cứu hỏa, quân đội, nhân viên y tế và cả người dân đang không ngừng tìm kiếm người sống sót.
Bên cạnh hàng chục người được cứu thì cũng có tới hàng trăm thi thể được tìm thấy. Mạng xã hội gọi sự kiện này là "bầu trời tan vỡ". Cũng có không ít những tín đồ theo các đạo giáo khác nhau thì xem đây là “Sự cảnh cáo của thần linh”.
Các quốc gia trên thế giới nhanh chóng cử các đoàn chuyên gia về địa chất, vũ trụ, y tế,...nói chung là đủ các lĩnh vực ngành nghề đến hỗ trợ.
Có thể thấy, cứ một vài giờ thì sẽ có một đoàn đội quốc tế đến với hàng loạt các trang thiết bị hiện đại.
Bầu trời cả thành phố Cần Thơ vẫn như là một tấm gương vỡ. Các vết nứt đang có dấu hiệu từ từ biến mất. Nhưng tốc độ khôi phục thực sự là vô cùng chậm chạp. Xem tình hình nếu không có mấy tháng thì sẽ không biến mất hoàn toàn.
Đặc biệt, nếu có bất cứ máy bay hoặc vật thể bay gì tiếp cận quá gần các khe nứt thì sẽ lập tức vỡ ra thành bụi phấn rồi biến mất theo làn gió. Do đó mà “không phận” trong khu vực này tạm thời bị cấm.
....
Đâu đó gần khu vực cổng A, đại học Cần Thơ
“Này này …, Ở đây có một cái hố khá nguy hiểm, dễ bị sập xuống bất cứ lúc nào. Khả năng sẽ có người sống sót bên dưới. Nhanh qua hỗ trợ kéo tôi lên, tránh làm sập cả khu vực này”
Đó là một người lính cứu hộ đang không ngừng hô ứng những đồng đội xung quanh. Dưới chân anh ta có thể nhìn thấy loáng thoáng một cái hố được che đậy bởi đống đổ nát.
Để cho an toàn, anh ta không dám di chuyển mạnh. Cần có sự hỗ trợ từ máy móc thiết bị nhằm tạo một lối đi an toàn vào trong cái hố mà không làm sập vùng này xuống.
Rất nhanh thì một lối vào đã có. Một chiến sĩ đang được xe cẩu thả xuống bên dưới. Chiến sĩ này vừa từ từ hạ xuống vừa pha đèn tìm kiếm xung quanh. Tất nhanh anh ta phát hiện một người.
“Báo cáo, nhìn thấy một nạn nhân, không rõ sống chết, đang tiếp cận”
Một lúc sau, anh ta đã tiếp cận được mặt đất, rồi nhanh chóng di chuyển tới chỗ nạn nhân. Anh ta nhanh chóng xem xét và đánh giá tình hình.
“Báo cáo, nạn nhân là nữ, vẫn còn sống. Đầu đã bị va chạm mạnh. Một chân có lẽ đã bị gãy xương nhưng đã được băng nẹp cố định. Không rõ tình trạng cụ thể hơn. Nạn nhân đã hôn mê sâu, kêu gọi không có tỉnh lại. Đề nghị cử một đội y tế và thiết bị cứu nạn xuống ngay lập tức”
Không tới 20 phút sau, một cán cứu thương đã được kéo ra khỏi cái hố nhờ một chiếc xe cẩu. Người được cứu chính là Lê Ngọc Như Ý, đang trong tình trạng hôn mê và đầu bị thương nặng.
Bộ đàm:
“Nạn nhân đã được ai đó xử lý chỗ gãy xương, khả năng bên dưới còn người khác không?”
Anh nhân viên cứu hộ ở dưới hố:
“Tôi đã quan sát nhiều lần, xung quanh không còn ai, chỉ có một chỗ trông như mới bị sập đất. Khả năng nếu có thì cũng đã bị chôn vùi trong đó”
Bộ đàm:
“Thôi được rồi, nhanh chóng đi lên, ưu tiên kiểm tra khu vực khác và tìm kiếm người còn sống”.
Ở cách đó không xa, ngay tại chỗ hàng cây ven đường đã bị ngã tán loạn. Nơi mà đóng gạch đá từ các ngôi nhà đã san phẳng gần như toàn bộ mặt đường.
Bên trong một đám cành cây um tùm, Trương Xuân đang bất tỉnh nằm ở đó đã 2 ngày, nhưng vẫn không có ai phát hiện.
Một đội dọn dẹp cây đổ đang từng bước tiếp cận. Tiếng máy cưa vang lên liên tục. Ở phía bên trên Trương Xuân là một thân cây to, được các cành cây nâng đỡ lên. Cành lá sum suê, nên rất khó nhìn thấy hắn.
Lúc này đội dọn dẹp đã tiếp cận chỗ Trương Xuân. Họ đang cưa từng cành cây trên ngọn và cắt nhỏ chúng ra. Chỉ cần họ cưa thêm một lúc nữa. Khi thân cây chính đã mất đi các nhánh cây chống đỡ, chắc chắn Trương Xuân sẽ mất mạng.
Lúc này phía bên ngoài, một nhân viên hậu cần hô to:
“Mọi người dừng tay nghỉ ngơi ăn trưa rồi làm tiếp, dù biết là tình hình đang rất gấp, nhưng cũng phải ăn uống mới có sức mà còn tiếp tục”
Thấy vậy đám người mới dừng tay rồi lục đục kéo ra bãi hậu cần để dùng cơm trưa. Một người trong số đó thì đi ngược phía gốc cây mà nói:
“Mấy ông đi trước, tôi đi giải quyết bầu tâm sự cái đã, xả nước cứu thân, tôi nhịn lâu lắm rồi”
Anh ta chen qua các tán lá cây để tìm một chỗ khuất, rồi nhanh chóng kéo quần xuống bắt đầu xả lũ.
“Haizz... thiệt là dễ chịu”
Đã xong chính sự, anh ta chuẩn bị rời đi, một chân vừa bước xuống thì dẫm lên vật gì đó rồi vấp ngã.
“ y da, cái gì vậy.... Hả...”
Anh ta nhìn thấy một cái chân thò ra từ trong tán lá um tùm. Ngay lập tức anh ta nhanh chóng kiểm tra.
“Có người còn sống... Đội y tế, đội y tế, bên này có người còn sống, nhanh qua đây”
Lập tức có một người trong đội y tế và ba người hỗ trợ tiếp cận. Nhân viên y tế kiểm tra rồi nói:
“Ngoài vết thương trên đầu thì không còn thấy có chỗ nào bất ổn, hơi thở và nhịp tim đều bình thường, phải đem về trung tâm kiểm tra kỹ mới biết. Nhanh, mang cáng qua đưa anh ta về trung tâm.”
Trương Xuân nhanh chóng được khiêng ra xe và đưa thẳng vào bệnh viện dã chiến gần nhất.
Nhìn thấy chiếc xe cấp cứu đang rời xa, người thanh niên lúc nãy đã phát hiện ra Trương Xuân không khỏi nghĩ lại mà thấy sợ sợ.
Nếu không phải bản thân anh ta phải đi giải quyết bầu tâm sự thì chàng trai kia sẽ chết là cái chắc. Mà còn là do chính đội ngũ của anh ta vô tình hại chết.