Nhất là thế giới tu sĩ. Rất ít khi có lượng lớn tu sĩ cùng tập hợp một chỗ. Mỗi khi có một dịp như vậy, chính là thời điểm vô cùng thích hợp để có thể trao đổi mua bán tài nguyên tu luyện với nhau.
Trần Minh Quân tiêu tốn mấy tiếng đồng hồ, chỉ để nghiên cứu cái vật phẩm “không tầm thường” kia. Nhưng chẳng thu được kết quả gì. Không thể phá vỡ, thần thức và niệm lực đều vô phương xem bên trong. Ngoài việc nó có một sắc đen hoàn hảo ra thì không còn thấy được gì khác.
Mà không đúng. Còn một điểm bất thường khác, chính là trọng lượng của nó. Cái thứ bé tí chỉ to bằng đầu ngón tay này vậy mà nặng hơn 20 ký. Mặc dù cũng chẳng nặng bao nhiêu. Nhưng so sánh với kích thước của nó thì đúng là rất nặng.
Đã gần đến 11 giờ trưa. Lý Văn Cung cũng chưa trở về. Cũng không thấy gọi điện thoại nói gì. Chắc là vì đang giúp đỡ gia đình cô bé, không đáng lo ngại.
Cũng đã sắp đến giờ hẹn, Trần Minh Quân rời khỏi phòng, đi tìm Huỳnh Thiên.
Trở lại chỗ hẹn thì không gặp được Huỳnh Thiên. Chỉ có một người đến báo tin. Huỳnh Thiên có lệnh của sư môn đi lo công vụ, nên cáo lỗi với Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân vì vậy mà quyết định một mình đi đến hội trao đổi tự do.
…
Khu đông
Nơi đây bình thường là một vùng đất trống. Dùng làm nơi tổ chức các cuộc thi đấu, so tài với nhau. Hôm nay lại được dùng làm sân bãi cho hội giao dịch tự do.
Một số tán tu kinh thương chuyên nghiệp đã bày sẵn sạp hàng. Họ là những người chuyên môn đi săn tìm bảo vật để trao đổi tài nguyên tu luyện. Đa phần bảo vật là các loại đá, thảo dược quý hiếm.
Khi Trần Minh Quân đến khu đông. Nơi đây đã tương đối đông người. Tu sĩ tập trung đi dạo xem quầy hàng. Có người tìm chỗ bày ra những món đồ cần bán. Cũng có người treo biển ghi rõ muốn tìm vật gì.
Trần Minh Quân nhanh chóng tiến vào. Đi dạo qua một vài sạp hàng. Đa số đều bán các loại đá quý trong thế tục. Cũng có một số loại thảo dược quý như nhân sâm lâu năm, hà thủ ô lâu năm, … Thậm chí còn có một số bí kíp võ công hoặc công pháp tu luyện. Nói chung là linh tinh cái gì cũng có.
Tùy ý đi dạo một lúc thì Trần Minh Quân dừng lại ở một sạp hàng. Bởi vì trên đó trưng bày 4 viên ngũ hành tuần hoàn thạch và mấy khối dạ minh thạch thô.
“Đạo hữu, không biết đá ngũ sắc này trao đổi như thế nào?”
Đá ngũ sắc là cách gọi ngũ hành tuần hoàn thạch của tu sĩ trên Địa Cầu.
Người chủ sạp hàng là một người đã ngoài lục tuần. Ăn mặc đơn sơ kiểu đạo sĩ tại gia. Người này đưa mắt nhìn Trần Minh Quân, giống như đánh giá chất lượng người mua để ra giá. Sau đó mới nói.
“Trao đổi ngang bằng, 1 viên linh thạch đổi 1 viên đá ngũ sắc. Kích thước cũng phải tương đương nhau”
Trần Minh Quân lại nghe danh từ linh thạch một lần nữa. Từ này rất phổ biến trong tiểu thuyết tiên hiệp. Nhưng theo hắn biết thì trên thế giới vốn không có tồn tại thứ như thế. Cái mà bọn họ hiểu lầm là linh thạch thực sự chỉ là tinh thần thạch. Chứa bên trong cũng chỉ là lực lượng tinh thần.
Nếu vậy tại sao người ta lại dùng nó để tu luyện. Cơ bản là không có gia tăng nguyên khí thiên địa gì cả. Trần Minh Quân không khỏi nghi hoặc. Hắn quyết định hỏi.
“Đạo hữu, có thể trả lời tại hạ một vấn đề hay không?”
“Trao đổi thì trao đổi, không thì thôi. Hỏi cái gì mà hỏi”
“Là như thế này, chỉ cần trả lời ta. Ta sẽ trao đổi với đạo hữu toàn bộ số đá ngũ sắc này”
Người kia nghe vậy thì ánh mắt sáng lên. Kỳ thực hắn đã hét giá, bình thường một linh thạch có thể trao đổi 3 viên ngũ sắc thạch cùng kích thước.
“Ha ha ha ha …dễ nói, dễ nói. Đã vậy xin mời đạo hữu cứ hỏi”
“Không biết linh thạch để làm gì? Sử dụng như thế nào?”
Nghe Trần Minh Quân hỏi vậy thì tên kia không khỏi ngẩn người. Chuyện ăn cơm uống nước này cũng có người hỏi. Chỉ có thể giải thích, Trần Minh Quân là một công tử bột. Lần đầu ra bên ngoài tham gia vào giới tu sĩ. Ánh mắt hắn nhìn Trần Minh Quân lại càng sáng, như thể nhìn một con dê béo chờ làm thịt.
“Linh thạch đương nhiên là dùng để tu luyện. Lúc tu luyện thì đập nát linh thạch rải ở xung quanh, như vậy sẽ làm linh khí xung quanh nồng đậm hơn, giúp cho tu luyện nhanh hơn.”
Nghe xong thì Trần Minh Quân mỉm cười tự nói.
“Thì ra là vậy”
Hắn đương nhiên biết đám người này gọi nguyên khí thiên địa là linh khí. Còn chuyện đập nát tinh thần thạch để hấp thu nguyên khí thì chỉ là ảo tưởng. Chẳng khác nào leo lên cây bắt cá.
“Hư Linh, bọn họ làm vậy mà không phát hiện được vô dụng sao?”
“Bẩm chủ nhân, thật sự không phải vô dụng đâu. Nếu bọn họ đập nát tinh thần thạch thì lực lượng tinh thần xung quanh sẽ được gia tăng. Tu luyện trong hoàn cảnh đó thì sẽ giúp cho tinh thần minh mẫn, linh hồn thoải mái. Vô tình tốc độ tu luyện cũng có nhanh hơn.”
“Hả? Vậy mà cũng được? Nhưng mà như vậy không phải hoang phí quá sao?”
“Đúng vậy, tinh thần thạch vốn để tu luyện linh hồn. Có thể tái sử dụng. Đập nát thì thực sự là quá lãng phí. Mặc dù thứ này không phải đặc biệt trân quý và hiếm có. Nhưng cũng không phải rau cải trắng, cứ cần là có.”
Trần Minh Quân hơi suy nghĩ một chút. Sau đó, hắn xòe bàn tay ra. Trên đó đã có thêm một viên nguyên khí châu sơ cấp, cũng tức là cửu phẩm.
“Đạo hữu, thứ này gọi là nguyên khí châu. Trong đó chứa toàn bộ là nguyên khí thiên địa tình thuần. Lúc tu luyện chỉ cần mở ra một cái khe hở. Hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều so với linh thạch.”
Người chủ sạp hàng nghe Trần Minh Quân nói thì đưa mắt nhìn viên châu trong suốt. Bên trong chứa đựng thứ gì đó sền sệt như đám mây trắng. Hắn nhìn Trần Minh Quân rồi hỏi
“Nguyên khí thiên địa là gì? Thứ này thật sự tốt hơn linh thạch?”
“À, cũng chính là linh khí mà đạo hữu nói. Chỗ của ta gọi là nguyên khí thiên địa. Hiệu quả thì quả thực tốt hơn rất nhiều so với linh thạch. Viên châu này ta có thể cho đạo hữu thử nghiệm ngay tại chỗ.”
Trần Minh Quân đưa viên châu tới tay tên chủ sạp hàng. Tên đó vẫn bán tín bán nghi. Nhưng thử một chút cũng chẳng có mất cái gì.
Tên chủ sạp hàng làm động tác xoay nhẹ viên nguyên khí châu. Vì động tác không quen, làm hở ra một cái khe hở tương đối lớn.
Ngay lúc đó, như đã tìm thấy chỗ thoát ra. Nguyên khí thiên địa ở bên trong được giải phóng ra ngoài.
Khu vực bán kính 3 mét xung quanh lập tức nồng đậm nguyên khí thiên địa. Chỉ cần hít vào một hơi đã thấy chân khí tăng thêm một ít.
Tên chủ sạp hàng cũng đã tu luyện tới khai huyệt. Dĩ nhiên sẽ nhận ra được điều này. Hắn lập tức ngồi xuống, tĩnh tâm, rồi vận chuyển chu thiên. Miệng không ngừng hút lấy nguyên khí thiên địa vào trong cơ thể.
Một số người ở gần cũng nhận ra được điều đó. Cũng ngồi xuống, tĩnh tâm, vận chuyển chu thiên. Hấp thu nguyên khí nồng đậm này để tu luyện.
Khoảng 5 phút sau, người chủ sạp hàng cũng dừng tu luyện. Bởi vì nguyên khí đã bị tán đi không sai biệt lắm. Có thể nói là vô cùng lãng phí.
Lúc này thì ông chủ sạp hàng đã tin lời Trần Minh Quân. Cái này tốc độ tu luyện đâu chỉ tốt hơn. Rõ ràng là không cùng một đẳng cấp.
Lúc đập vỡ linh thạch, ngoài chuyện tinh thần cảm thấy dễ chịu thì chẳng có thấy cái gì khác nữa. Còn nguyên khí châu thì sao, chỉ hít một hơi thôi đã thấy chân khí muốn gia tăng rồi.
“Đạo hữu, không biết đạo hữu muốn trao đổi thế nào?”
Trần Minh Quân thấy đã thuyết phục được đối phương, hắn liền mỉm cười nói.
“Viên vừa rồi xem như bỏ. Ta sẽ đưa đạo hữu thêm 5 nguyên khí châu. Đổi lấy 4 viên đá ngũ sắc cộng với toàn bộ số dạ minh thạch này.”
Trần Minh Quân biết, hắn chỉ cần đổi một nguyên khí châu thì tên kia cũng sẽ đồng ý. Nhưng hắn không muốn chiếm chút lợi ích đó.
“Tốt, ta đồng ý”
Tên kia nhanh chóng gói lại toàn bộ đá ngũ sắc và dạ minh thạch rồi giao cho Trần Minh Quân. Chỉ thấy Trần Minh Quân cầm lấy, sau đó cái túi biến mất.
Những ai nhìn thấy cảnh này cũng đều giật mình. Trong lòng không hẹn mà cũng âm thầm kêu lên
“Bảo vật dung giới!”
Ở trên Địa Cầu, bảo vật dung giới là thứ vô cùng quý giá. Bởi nó tiện lợi, vô cùng tiện lợi. Đồng thời cũng là vì nó có số lượng cực ít. Đa số là do tu sĩ cổ đại còn để lại tới giờ.
Số bảo vật dung giới được chế tạo mới thì lại càng ít. Chất lượng cũng rất thấp. Bởi vì kiến thức trận pháp không gian trên Địa Cầu là rất kém.
Điều quan trọng là, kẻ có bảo vật dung giới toàn là người có địa vị cao hoặc thế lực lớn.
Trần Minh Quân lại lật tay, trên bàn tay có thêm 5 nguyên khí châu cửu phẩm. Hắn đưa cho tên chủ sạp rồi nói.
“Nhớ lấy, lúc tu luyện thì khai mở một cái khe nhỏ thôi. Đồng thời sẽ không thể đóng lại được, cần phải tu luyện đến khi nguyên khí châu trong suốt không còn gì thì hẳn dừng. Tránh lãng phí.”
“Đa tạ đạo hữu nhắc nhở”
Tên chủ sạp hàng lại gia tăng hảo cảm với Trần Minh Quân. Những chuyện này, Trần Minh Quân không nói thì hắn sẽ không biết. Nói không chừng sẽ lãng phí thật.
Trần Minh Quân đang định đi tham quan tiếp thì có người đi đến trước mặt ôm quyền hỏi
“Vị đạo hữu này, không biết có thể dành chút thời gian”
Trần Minh Quân cũng không làm lơ đối phương, hắn lịch sự đáp lại
“Đạo hữu không biết có gì muốn chỉ giáo?”
“Ha ha ha… không dám, không dám. Xin hỏi đạo hữu, vật vừa rồi có còn nhiều không? Tại hạ muốn mua số lượng lớn.”
“Ồ.. ý đạo hữu là nguyên khí châu này?”
Trần Minh Quân xòe tay ra, trên đó đã có thêm một cái nguyên khí châu. Thấy vậy tên kia vui mừng mà đáp.
“Đúng vậy, là nguyên khí châu này. Đạo hữu xin hỏi có thể bán cho ta số lượng lớn không?”
“Bán cũng không phải không thể. Nhưng ta không cần tiền. Ta chỉ cần đá ngũ sắc, dạ minh châu, linh thạch hoặc dạ minh thạch cũng được. Nếu có vật gì khác nữa thì có thể đem ra, ta sẽ xem xét.”
“Được, ta có 59 linh thạch, 12 viên đá ngũ sắc và 5 viên dạ minh châu, đều là loại nhỏ. Không biết đạo hữu có thể đổi cho ta bao nhiêu nguyên khí châu?”
Trần Minh Quân hơi suy nghĩ rồi trả lời ngay
“Ta có thể trao đổi 73 nguyên khí châu”
“Tốt.. ta đồng ý”
Nói rồi tên này lấy trong cái balo ra 59 viên linh thạch, 12 viên đá ngũ sắc cùng 5 viên dạ minh châu. Tất cả đề có kích thước thông thường. Trần Minh Quân cũng không khách khí mà thu hết vào không gian châu. Sau đó biến ra 73 nguyên khí châu cho đối phương.
Nhìn thấy cảnh này, tên chủ sạp hàng liền hỏi Trần Minh Quân
“Đạo hữu, ở đây ta còn có 28 linh thạch. Có thể trao đổi nguyên khí châu với ta chứ?”
Trần Minh Quân dĩ nhiên sẽ đổi. Tính ra hắn có lời nhiều.
“Không thành vấn đề”
Nói rồi, hắn lại biến ra 28 nguyên khí châu. Tên kia cũng lấy ra 28 linh thạch giao cho Trần Minh Quân.
Sự việc chỗ này đã làm rất nhiều người chú ý. Trong đó có người vì trực tiếp trải nghiệm. Cũng có người được nghe nói. Rất nhiều người đều tò mò và rất có hứng thú với nguyên khí châu.
Rất nhanh thì số người muốn trao đổi trở nên quá đông. Thấy vậy, Trần Minh Quân nảy ra một ý tưởng. Sau đó hắn lớn tiếng hô
“Các vị nghe ta nói. Đồ vật ta còn rất nhiều. Ai muốn trao đổi xin hãy xếp hàng. Ta đảm bảo sẽ trao đổi với tất cả mọi người.”
Đám đông nghe thấy vậy thì mới dừng chen lấn. Rồi thành thật mà xếp thành một hàng dài. Tạo thành cảnh tượng vô cùng lạ. Giống như nguyên cái khu giao dịch này chỉ có một mình sạp hàng của Trần Minh Quân. Thậm chí hắn còn không có bày sạp.
Những tu sĩ đến sau thì chẳng hiểu chuyện gì. Sau khi nghe kể lại thì cũng bán tín bán nghi. Có người cũng quyết định đi xếp hàng đổi thử. Và cũng có người nhếch miệng xem thường vì không tin. Thậm chí còn nói đám người xếp hàng là ngu dốt dễ bị lừa.
Trần Minh Quân liên tục trao đổi cho tới chiều tối mà vẫn còn chưa hết người xếp hàng. Lúc này hắn đã thu tổng cộng hơn 6 vạn viên tinh thần thạch, 1K8 viên dạ minh châu, 1K7 viên đá ngũ sắc, còn có một đống lớn dạ minh thạch.