Lúc nãy khi tôi vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một bộ váy đỏ, sau đó, đây không phải là trọng điểm, mà khi tôi từ dưới nhìn lên trên, nhìn thấy hai cặp giò trắng tinh, vào tận trong nơi sâu hơn...
Đối với nơi sâu kia, tôi cũng chẳng kịp nhìn kỹ, tôi bèn trực tiếp cúi đầu, sau đó khi tôi cúi đầu xuống, lại nghe thấy trên tầng truyền đến tiếng cười nhẹ.
Chưa nói đến việc đã khiến mặt tôi đỏ như gấc, mà lúc này, toàn thân tôi cũng đã có chút không tự nhiên, tôi nào đã được tận mắt nhìn thấy hình ảnh chân thực ngoài đời như thế này bao giờ đâu.
Cũng chỉ có hồi học cấp ba, bị mấy thằng cùng phòng dụ dỗ, xem qua mấy lần phim khoa học giáo dục giới tính (phim con heo đấy -.-) , lại nói làm gì có thằng con trai nào chưa có qua kinh nghiệm xem phim chứ? Nhưng cảm giác trên phim và ngoài đời thực sự hoàn toàn khác nhau.
Tôi chầm chậm bước lên trên, đợi khi đã đi đến tầng cao nhất, cả người tôi mới hơi dễ chịu một chút, có điều tôi vẫn hơi cong người.
Khi tôi nhìn thấy người con gái nọ, đôi mắt tôi không tự chủ được mà trợn lớn, thậm chí người con gái trước mặt này có thể dùng từ xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn để miêu tả.
Tất cả những người con gái trước nay tôi từng gặp qua, chỉ sợ chỉ có Hạ Mạch mới có thể đem ra so sánh với cô ta được. Nhưng hai người bọn họ lại hoàn toàn khác biệt nhau.
Nếu như nói Hạ Mạch là kiểu nữ thần nhà người ta dịu dàng, thanh khiết còn có chút tinh nghịch, thì vẻ đẹp của người con gái trước mắt này lại mang đầy vẻ xinh tươi, từ lúc cau mày cho đến lúc nở nụ cười đều có thể khiến trái tim cánh đàn ông đập loạn nhịp.
Tuổi tác người con gái trước mắt cũng không lớn, chỉ khoảng hai mươi tuổi, ngũ quan sắc sảo, làn da trắng ngần không tì vết.
Khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười, câu dẫn người ta nhất chính là đôi mắt ướt kia, đem toàn bộ sức lực trên người bạn đều hút cạn vào bên trong.
Càng nguy hiểm chết người hơn nữa, bộ váy hai dây màu đỏ không đủ để che đi những nơi cần che, tôi kinh hoàng mất kiểm soát, gắng gượng ném ánh mắt của mình sang chậu hoa bên cạnh.
Sau đó, tôi vội vàng lên tiếng, muốn đem sự chú ý của mình chuyển sang vấn đề khác:
- Cái đó, chị là chủ nhà ạ?
- Hi hi hi, em trai bé nhỏ, lẽ nào em không biết khi nói chuyện với người khác, phải nhìn đối phương sao? Đây là sự tôn trọng tối thiểu nhất đấy!
Tôi vừa nói xong, phía trước đã truyền tới một tiếng cười nhẹ, sau đó một mùi nước hoa xộc vào trong mũi tôi, cả người tôi cứng đờ, cảm giác bản thân sắp không chịu nổi mà làm trò thất lễ, bèn vội vàng đi sang một chỗ khác.
- A, em đi quan sát chút cảnh vật xung quanh, chị chủ ơi, chúng ta mau nói chuyện thuê phòng đi, nếu như không phù hợp, em còn đi tìm nơi khác.
Tôi thực sự không dám đặt ánh mắt của mình lên thân người của cô gái ấy, ông trời ơi, thậm chí lúc này trong đầu tôi đã xuất hiện suy nghĩ phải từ chối thuê phòng.
Chuẩn bị đổi sang nơi khác, bởi vì tôi không dám tưởng tượng, cả ngày ở cùng với nữ chủ nhà, không biết sẽ phát sinh ra những tình cảnh như thế nào.
- Phòng ở tầng năm, cạnh phòng chị, một phòng ngủ một phòng khách, vật dụng trong phòng đầy đủ, tiền thuê là năm trăm tệ một tháng, nửa năm nộp một lần, thế nào, chị không để em trai chịu thiệt chứ?
Bên cạnh lại bay tới mùi nước hoa, tôi cảm giác chủ nhà lại đi đến sau lưng tôi rồi.
Tôi hơi ngây ra, giá cả này không phải ưu đãi bình thường, mà tôi đã đi tìm rất lâu, căn bản cũng chẳng còn nơi khác để ở, ý định không thuê phòng ở nơi này nữa, bỗng dưng cũng tan đi rất nhiều.
- Cái đó, tầng dưới không còn phòng ạ? tại sao cứ phải là tầng năm?
Tôi có chút khó hiểu, quay đầu nhìn chủ nhà, lên tiếng hỏi.
Đã trải qua điều chỉnh, trấn áp lại bản thân, lúc này cuối cùng tôi cũng có thể đưa mắt đối diện với nữ chủ nhà, lúc này, chủ nhà lại lộ ra một gương mặt ấm ức.
- Em trai à, em không biết đấy thôi, cả tòa nhà rộng thế này mà chỉ có mỗi mình chị ở, trường cũng chưa khai giảng, em là người đầu tiên trong khoảng thời gian này đến đây thuê nhà đấy, cho nên muốn em ở cùng với chị trên tầng năm cho có bạn, như thế chị cũng không thấy sợ nữa, bằng không, em nghĩ sao chị lại để cho em giá thuê rẻ như thế chứ?
Vừa nói, còn nháy mắt với tôi một cái, tôi vội vàng quay mặt đi, ho khan hai tiếng, sau đó nói:
- Cái đó, thôi được, em tạm thời thuê trước nửa năm, trên người cũng không có nhiều tiền mặt, em đưa trước tiền cọc cho chị, sau đó ra ngoài kia rút tiền, đưa thêm cho chị.
Nghe vậy, chủ nhà lập tức cong môi cười nhẹ:
- Được, chị rất dễ nói chuyện, đưa căn cước của em cho chị mượn đem đi đăng ký chút.
Nói đoạn, bèn trực tiếp xoay người đi lên phía trước, một cặp mông tròn tròn đập vào mắt tôi, tôi nuốt xuống một ngụm nước miếng, đi theo đằng sau, trong lòng lầm bầm đưa xong tiền cọc phải lập tức rời đi, lúc dọn vào ở cùng lắm thì khóa cửa thường xuyên, không cần gặp mặt là được.
Sau khi tiến vào phòng, một mùi nước hoa thơm phức chui vào trong mũi tôi, tôi cảm thấy thần kinh mình có chút mất kiểm soát, vội vàng nín thở, sau đó đưa thẻ căn cước cho chủ nhà.
- Lý Nhất Lượng? Tên của em trai cũng đặc biệt ghê nhỉ? Chị tên Hoàng Tiểu Tiên, sau này em cứ gọi là chị Tiểu Tiên là được.
Dứt lời, Hoàng Tiểu Tiên cong eo cúi xuống ghi chép, lần cong eo này.... cái chỗ cao cao trước ngực kia lập tức lộ ra, tôi vội vàng quay người, đi ra chỗ khác.
- Vậy thì, em ra ngoài hít thở tý không khí, chị ghi xong nhớ gọi em một tiếng.
Sau khi nói xong, tôi trực tiếp đi ra khỏi phòng, ông nội nó chứ, tôi đột nhiên hối hận, thực sự không nên thuê phòng ở đây, cảm giác những ngày tháng tiếp theo sợ rằng sẽ có chút khổ cực lầm than.
Có điều khi tôi vừa đi khỏi, lại nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng nói lầm bầm:
- Em trai bé bỏng, có chút hay hay, có điều mình thích.
Không lâu sau, tiếng Hoàng Tiểu Tiên truyền ra, bảo tôi vào lấy thẻ căn cước, lát nữa sau khi quay lại đưa tiền nhà, sẽ ký hợp đồng, là xong.
Sau đó Hoàng Tiểu Tiên còn hỏi tôi có cần chị ta đi cùng ra ngoài mua vật dụng cá nhân gì không, tôi lập tức từ chối, nói tự tôi đi mua cũng được, lấy lại thẻ căn cước, tôi tăng tốc chạy ra khỏi nơi này.
Một mạch chạy xuống dưới tầng, tôi thở hồng hộc.
Người con gái này, chắc chắn là yêu tinh, cũng không biết đã làm hại bao nhiêu người đàn ông rồi, bình tĩnh bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi liền xuất hiện hình bóng của Hạ Mạch, sau đó cảm thấy máu nóng đang sục sôi trong lòng cũng nguội đi rất nhiều, không biết từ lúc nào, Hạ Mạch đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng tôi, mà ngay cả tôi cũng không ngờ đến.
- Hạ Mạch, tôi tin chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau.
Tôi nói thầm trong lòng, sau khi ra khỏi cửa, tôi bèn trực tiếp đi mua ít đồ, rút tiền xong, tôi cũng đưa luôn tiền nhà.
Sau đó thuận tay lấy điện thoại nhắn cho thầy chủ nhiệm một tin, nói nếu như giấy thông báo nhập học của tôi được gửi về trường, phiền thầy giúp tôi gửi lên trên Qúy Dương.
Còn với chuyện của Đàm Bằng, đương nhiên cũng giấu không nổi, tin tức đã truyền đi khắp cả lớp, nhưng mọi người hoàn toàn không biết được chân tướng, chỉ biết Đàm Bằng xảy ra chuyện.
Tất cả những việc này, đều là do Mễ Trần sắp đặt, còn về bố mẹ của Đàm Bằng, khi nào tôi có thời gian sẽ đến thăm, dù sao thì hồi cấp ba quan hệ của tôi với Đàm Bằng cũng rất tốt.
Cứ như vậy, tôi ở lại nơi này, mà mỗi ngày Hoàng Tiểu Tiên đều sẽ đến nói chuyện với tôi đôi ba câu, thỉnh thoảng lại lộ ra những thứ không nên lộ, cứ mỗi lần như thế, tôi đều nhắm chặt mắt lại, trong đầu nghĩ đến hình dáng của Hạ Mạch, như vậy mới chống cự lại được người con gái như yêu tinh này.
Mấy ngày sau, người con gái ấy cuối cùng cũng không còn đủ kiên nhẫn, suốt ngày hỏi tôi có muốn sang ăn cơm cùng không.
Sau mấy lần bị tôi từ chối, Hoàng Tiểu Tiên trực tiếp bê mâm cơm vào thẳng trong phòng tôi, nhìn thấy không thể cự tuyệt được nữa, tôi chỉ có thể ăn cơm với chị ta, mà tôi cũng hỏi về bố mẹ của Tiểu Tiên.
Nhưng đáp án mà tôi nhận được lại khiến tôi có chút kinh ngạc, Hoàng Tiểu Tiên nói, chị ta không có bố mẹ, từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, dựa vào nhan sắc trời cho, gặp được chồng bây giờ.
Nhưng hai năm trước chồng chị ta chết, căn nhà này cũng là tài sản mà chồng chị ta để lại, cho dù không đi làm, cũng đủ để cho chị ta có thu nhập cả đời, dù sao chị ta cũng chẳng muốn làm nữ doanh nhân thành đạt gì cả.
Nhìn thấy mắt Tiểu Tiên đỏ hoe, thậm chí đã chảy ra hai hàng lệ, lòng tôi cũng có chút thương cảm.
- Chị Tiểu Tiên, chị đừng buồn, những gì đã qua cứ để cho nó qua, dựa vào điều kiện của chị, tìm thêm người khác tốt hơn cũng không thành vấn đề gì.
Không ngờ vừa nói xong, Hoàng Tiểu Tiên đã cười rúc rích, hỏi tôi chị ta có phải là loại con gái bừa bãi phóng đãng không? Câu hỏi này lại khiến tôi không biết nói gì.
Hoàng Tiểu Tiên cũng không hỏi nhiều, thu dọn lại mâm cơm sau đó đi về phòng, mà tôi cũng khóa cửa lại, tiếp tục luyện vẽ bùa.
Đến lúc nửa đêm, tôi nghe thấy phòng bên cạnh truyền tới động tĩnh kỳ lạ.