- Cậu nói cái gì? Dấu tay máu?
- Con mẹ cậu nữa đừng đùa nhá kính cận, đừng có nói linh tinh, cũng đừng tự dọa mình nữa, bây giờ đều đã là niên đại nào rồi.
Trần Tráng cũng bò dậy, sau đó cất tiếng nói, Ngô Vân cũng trở mình ngồi dậy, ánh mắt nhìn chúng tôi lấp đầy vẻ sợ hãi, sau đó trầm giọng nói.
- Những gì mình nói đều là thật, cũng không thể gọi là dấu tay máu, bởi vì dấu tay ở trên cổ của Chu Đào, cứ giống như là có người đã bóp cổ cậu ta, bóp thành một vết bầm, nhưng màu sắc thì lại đỏ hệt như máu.
Ngô Vân giải thích với chúng tôi, mà giọng nói còn có thần có thái, rõ ràng là hi vọng chúng tôi sẽ tin cậu ta.
- Ngoài điều đó ra, còn có phát hiện nào khác không?
Tôi hỏi Ngô Vân, Ngô Vân bắt đầu hồi tưởng, sau đó nói với tôi.
- Còn một điểm nữa, theo lý mà nói, cứ coi như tự kỷ đã chết, nhưng sắc mặt cũng không thể trắng nhợt đến như thế, mà đêm qua chúng mình căn bản không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, cho dù là bệnh tim của tự kỷ phát tác, nhưng chẳng phải cũng nên có chút động tĩnh gì hay sao?
- Điều này rõ ràng là có điểm khó nói đúng không? Nhà mình ở nông thôn, đối với những chuyện này, con mẹ nó nói không tin, thì là nói dối, mình có chút chịu không nổi, cái chết của tự kỷ tuyệt đối không đơn giản là bệnh tim, ngày mai mình đi tìm phụ đạo viên.
Ánh mắt Ngô Vân kiên định, rõ ràng tin chắc cái chết của Chu Đào rất kỳ quặc, mà cậu ta cũng sợ thật rồi, quan trọng nhất là giường của Ngô Vân nằm sát bên giường của Chu Đào, Trần Tráng sát cửa, tôi và Ngô Vân đều dựa vào cửa sổ.
- Kính cận, mẹ nhà cậu nữa đừng dọa mình, mình bị dọa sắp chết rồi đấy, từ trước đến nay mình đều không tin chuyện này.
Trần Tráng vội vàng lên tiếng nói với Ngô Vân, mà lúc này, lông mày tôi cũng nhíu chặt lại, nếu thực sự giống như lời Ngô Vân nói, vậy cái chết của Chu Đào chắc có lẽ không đơn giản.
Dấu tay máu, tôi hiện tại rất hối hận không cố gắng nhìn thi thể Chu Đào một chút, nhìn thử xem, nói không chừng còn phát hiện ra thứ gì đó, nhưng bây giờ tôi có muốn xem, chỉ sợ đều đã xem không nổi.
Có điều lòng tôi cũng thấy rất kỳ lạ, nếu Chu Đào bị thứ gì đó hại chết, vậy thì trong phòng có lẽ vẫn sót lại ít mùi mới đúng, tôi lại không hề cảm nhận được khí mùi nào ở trong đây.
Điều này khiến tôi có phần khó hiểu, cho nên tôi cũng vội vàng an ủi Ngô Vân, ngủ trước đi, những thứ khác ngày mai nói tiếp.
Lúc này Ngô Vân hỏi tôi có thể đổi giường với cậu ta không, cậu ta không muốn ngủ ở đây, tôi cũng không do dự, trực tiếp đồng ý, bảo cậu ta đến giường tôi mà ngủ.
Mà tôi thì ngủ trên giường của cậu ta, nếu thực sự có thứ gì đó, hi vọng đêm nay ‘nó’ lại đến, như vậy tôi mới biết, rốt cuộc là thứ gì đã hại chết Chu Đào.
Rất nhanh đã đến 00 giờ, trường học cũng đã tắt đèn, Ngô Vân không ngừng nói chuyện với chúng tôi, rõ ràng cậu ta vẫn rất sợ, đêm nay tôi cũng không định ngủ, bắt đầu tán dóc với Ngô Vân, Trần Tráng thì không tin ma quỷ, không lâu sau đã truyền ra tiếng ngáy khò khò.
- Nhất Lượng, cậu đừng có mà ngủ, đại ca cũng thật quá đáng, lúc trước còn ngoạc mồm lên bảo là sẽ không đi ngủ.
Tiếng nói Ngô Vân truyền tới, cậu ta rõ ràng là đang sợ tôi cũng ngủ mất, không còn ai nói chuyện với cậu ta.
Tôi cười cười, nói đêm nay tôi sẽ không ngủ, bảo cậu ta yên tâm, sau đó hai người chúng tôi lại bắt đầu buôn dưa lê, mà đến lúc ba giờ, Ngô Vân tự mình cũng không chịu được nữa, đi ngủ trước.
Tôi bèn trực tiếp ngồi dậy, khoanh chân trên giường, tôi tu luyện một lát cũng không sao, lại nói, Ngô Vân và Trần Tráng đều là người bình thường, chỉ cần tôi thu lại, bọn họ căn bản cũng không cảm nhận được luồng khí quanh người tôi.
Cứ như thế, một đêm trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, tôi mở mắt ra từ sớm, nhìn thấy trời đã hửng sáng, lúc này, cho dù là có thứ gì, thì cũng không thể ra tay.
Tôi bèn trực tiếp nằm xuống, ngủ thiếp đi.
Không biết tôi ngủ được bao lâu, đã bị một tiếng thét thảm thiết đánh thức, cả người tôi bật dậy, lại nhìn thấy Ngô Vân ngồi bệt dưới đất, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía trước.
Trước mặt Ngô Vân có một chiếc gương, nhìn dáng vẻ sợ sệt của Ngô Vân, tôi vội vàng xuống giường, hỏi Ngô Vân đã có chuyện gì?
Ngô Vân quay đầu, bàn tay run rẩy chỉ chỉ lên cổ của mình.
Mắt tôi trợn lớn, bởi vì trên cổ của Ngô Vân, còn có một dấu tay máu đỏ tươi, giống hệt với những gì Ngô Vân nói, không thực sự là dấu tay máu.
Chỉ là dưới da đã bị bóp thành vết bầm, màu sắc là màu đỏ, cả người tôi khó nói lên lời nhìn sự việc trước mắt, đêm qua tôi không ngủ, chính là vì muốn phòng ngừa có thứ gì đến, nhưng hiện tại lại xuất hiện dấu tay máu, tôi lại không hề cảm nhận được tàn tích của thứ đó.
Đây rốt cuộc là thứ gì? Lại có thể xuất hiện không chút dấu vết như thế?
Nói thế nào thì bây giờ tôi cũng là Trúc Cơ cấp hai, lại đến ngay cả khí mùi cũng không nắm bắt được, lúc này Trần Tráng bị dọa tỉnh cũng đã vội vàng dụi dụi mắt, hỏi có chuyện gì.
- Xong rồi, mình xong rồi, mình sắp chết rồi, sắp chết rồi!
Ngô Vân khóc ầm lên, rõ ràng cậu ta đã bị dọa mất hồn, cậu ta đứng dậy, tôi nhìn thấy đôi chân của cậu ta không ngừng run rẩy, muốn nói gì đó, lại không thoát ra được khỏi miệng.
Tôi vội vàng nhảy xuống, giữ chặt lấy bả vai của Ngô Vân, lên tiếng nói:
- Đừng sợ, sẽ không xảy ra chuyện gì cả, cậu để cho mình xem dấu tay máu trước đã, xem xem đã có chuyện gì?
Nói xong, một bàn tay của tôi đã đặt lên trên dấu tay máu trên cổ Ngô Vân, linh khí bắt đầu vận chuyển trong lòng bàn tay, cảm ứng lên trên dấu tay máu.
Thình!
Khi linh khí trong người tôi vừa chui vào trong dấu tay máu, tôi đã cảm thấy có một luồng âm khí trực tiếp phóng về phía tôi.
Cả người bị luồng sức mạnh này đả kích loạng choạng lùi ra sau.
Sắc mặt tôi đại biến, nói không nên lời nhìn Ngô Vân, không, là dấu vết trên cổ của Ngô Vân.
- Có chuyện gì thế?
Nhìn thấy bộ dạng của tôi, Trần Tráng cũng vội vã chạy tới, hỏi tôi những chuyện này như thế nào?
Tôi thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó lắc đầu với Trần Tráng.
- Mình sắp chết rồi, mình thực sự sắp chết rồi.
Thấy tôi không nói gì, Ngô Vân lại khóc toáng lên, tôi đi tới, bảo cậu ta đừng sợ, nói tôi hiểu những thứ này, tuyệt đối không để cho cậu ta xảy ra chuyện.
Ngô Vân như vớ được cọng rơm cứu mạng, trực tiếp ôm chặt lấy cánh tay tôi, hỏi tôi có nói thật không? Tôi gật đầu, nói tôi nói thật, không có lừa cậu ta.
Sau khi nói xong, tôi nhìn Ngô Vân trước mặt, nói xem ra đúng là đang có thứ gì đó tác quái, sau đó tôi kêu Ngô Vân tối nay đừng ở trong ký túc nữa, tôi nói với cậu ta tôi có thuê phòng trọ ở bên ngoài, bảo cậu ta tới đó ngủ, Trần Tráng cũng đừng ngủ trong ký túc nữa, tôi phải xem xem đã có chuyện gì trước đã rồi nói.
Nghe nói không cần phải ngủ trong ký túc, Ngô Vân vội vã gật đầu.
Sau đó tôi cùng bọn họ rời khỏi trường học, Trần Tráng là người địa phương, nói cậu ta có thể về nhà, mà tôi cũng trực tiếp đưa Ngô Vân đến phòng trọ của tôi.
Vừa đóng cửa, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, tôi ra mở, lại là Hoàng Tiểu Tiên.
Tôi mở cửa hỏi Hoàng Tiểu Tiên có chuyện gì? Hoàng Tiểu Tiên hỏi tôi đem người nào về nhà? Tôi cười cười, nói là bạn học, vì sợ Hoàng Tiểu Tiên hiểu nhầm, tôi vội vàng nói là con trai! Còn tránh người sang một bên để Hoàng Tiểu Tiên nhìn.
Nhưng tôi phát hiện lông mày của Hoàng Tiểu Tiên lại nhíu chặt.
- Sau này đừng tùy tiện đưa người khác về.
Sau khi nói xong một câu, Hoàng Tiểu Tiên bèn trực tiếp bỏ đi, khiến tôi hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Ngô Vân vội vã hỏi tôi vừa rồi là ai? Cậu ta vừa nhìn thấy gái đẹp, mắt đã xanh lè rồi, hình như quên luôn cả chuyện đang xảy ra trên người mình.
Tôi cười cười, nói là chủ nhà của chúng tôi, thấy tôi đưa người về, liền tới hỏi một chút.
- Mẹ nó chứ, chủ nhà của cậu là cực phẩm đấy! Mi tâm tụ mà không tan, là gái tơ!
Ngô Vân cười xấu xa lên tiếng, tôi trực tiếp lườm cậu ta một cái, nói người ta đều đã kết hôn rồi, còn là gái tơ sao? Nói thuật xem tướng nửa mùa này của cậu ta, đừng đem ra ngoài không thì chỉ có bẽ mặt.
Ngô Vân lập tức cười ngượng xoa xoa mũi, sau đó tôi nói với Ngô Vân, tối nay tôi phải quay về ký túc, muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đang tác quái.