- Lão tiền bối này mở một đạo phường, một lần tình cờ giúp ông ta có được một cuộc kinh doanh lớn, cho nên đã tặng tôi thứ này để bảo toàn tính mạng.
Tôi lên tiếng nói với Hạ Mạch, tôi không nói sai, có điều nguyên nhân tôi không nói cho Hạ Mạch biết đối đãi đặc biệt mà lão Doãn dành cho tôi, là bởi vì đến ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu vì sao lão Doãn lại đối tốt với tôi như thế, cho nên tôi cũng không có nói ra.
Hạ Mạch gật đầu, sau đó nói:
- Vị tiền bối đó hào phóng như vậy, xem ra vận khí của anh cũng không tồi, bùa Trân Châu không phải là món đồ đơn giản.
Nghe Hạ Mạch nói vậy, lòng tôi cả kinh, lúc lão Doãn đưa thứ này cho tôi, tôi cũng không để ý quá nhiều, hiện tại Hạ Mạch vừa giải thích, tôi mới bắt đầu thấy tò mò.
Lên tiếng hỏi Hạ Mạch, bùa Trân Châu rốt cuộc là thứ gì?
Hạ Mạch trầm mặc giây lát, mới cất tiếng nói cho tôi nghe.
Bùa Trân Châu, kỳ thực cũng chỉ là một lá bùa, nhưng khác biệt chính là, bùa Trân Châu rất thuận tiện, một vài kẻ mạnh, thông qua bí thuật phong ấn bùa vào trong một viên trân châu, dùng linh khí dẫn động.
Như vậy dù không cần dùng câu chú, bùa Trân Châu cũng có thể phát ra uy lực ngay lập tức, tiết kiệm được thời gian đọc câu chú, nhiều lúc cũng có tác dụng mang tính quyết định.
Nghe vậy, tôi cũng đã có chút hiểu về bùa Trân Châu, lúc này, Hạ Mạch lại lên tiếng:
- Đương nhiên, không phải bùa nào cũng phong ấn được vào trong trân châu, thường thì, chỉ có rất ít những lá bùa mạnh, mới có thể cho vào trong trân châu, bằng không cũng chỉ lãng phí thời gian.
Tôi hơi ngây người, nghĩ đến bùa Trân Châu trực tiếp đánh trọng thương Hàn Đại Lương, tôi hỏi Hạ Mạch, bùa Trân Châu lúc trước tôi dùng được coi là cấp bậc gì?
Lông mày Hạ Mạch hơi nhíu lại, sau đó nói:
- Uy lực trong bùa Trân Châu đó đủ để làm trọng thương kẻ mạnh trong cảnh giới tiên thiên cấp bốn, tôi thấy chí ít cũng phải là bùa tím, mà còn là bùa tím bậc cao nhất, thậm chí nói không chừng là bùa bạc rồi cũng nên.
Nghe giải thích của Hạ Mạch, cả người tôi kinh hãi, cái gì? Gần với cả bùa bạc thậm chí là lên cả cấp bậc bùa bạc rồi ư?
Lão Doãn quá hào phóng rồi? Mà tôi cũng lờ mờ cảm thấy hình như Lão Doãn biết tôi sẽ gặp phải thứ gì đó, cho nên mới đưa cho tôi thứ này.
Lúc đó, lão Doãn nói với tôi, thứ lần này tôi gặp phải có lẽ không đơn giản, cho nên dặn tôi cẩn thận chút, rồi mới đưa bùa Trân Châu cho tôi, lão Doãn chỉ đoán, hay là đã biết rõ tôi sẽ gặp phải đối thủ khó nhằn?
Lão Doãn, lão rốt cuộc là người như thế nào?
Tôi cứ có cảm giác, trên người lão Doãn, bao phủ một tấm rèm thần bí, đến ngay cả người trong cục số chín cũng không thèm để vào trong mắt, điều này cần phải có thực lực mạnh đến cỡ nào? Mới dám không kiêng dè bất kỳ điều gì như thế?
Mà lão còn biết dấu vết hình củ cải trên cổ tay tôi, thứ này lúc thì có động tĩnh, lúc lại chẳng thấy gì.
Nhưng cho dù nói thế nào, đây cũng là thứ ông nội để lại cho tôi, Tang Sinh Kinh cũng là đạt được từ trong đó, cho nên dấu vết này có lẽ không phải vật bình thường.
Lão Doãn cũng biết, lẽ nào là nói, lão Doãn có quan hệ với ông nội tôi? Nghĩ đến điểm này, lòng tôi không tự chủ được mà cảm thấy hưng phấn, muốn đi hỏi lão Doãn.
Nhưng nghĩ ngợi một hồi, tôi đành gạt những suy nghĩ trong đầu mình sang một bên, bởi vì lần trước tôi đã định mon men hỏi lão Doãn về dấu vết trên cổ tay, nhưng lão Doãn không nói cho tôi biết.
Cho nên nếu giờ lại đi hỏi, chỉ e lão Doãn cũng không nói với tôi, cảm giác này rất khó chịu.
- Đúng rồi, vừa hay tôi cũng muốn đi đến đạo phường mua ít đồ, nếu anh đã biết đường, vậy dẫn tôi đi nhé!
Lúc này, tiếng nói của Hạ Mạch vang lên, bảo tôi đưa cô ấy tới đạo phường của lão Doãn, tôi hơi ngây ra, nhưng vẫn gật đầu, bởi vì bổ sung thêm ít vật tư theo bên người cũng rất bình thường, có điều tôi nói với Hạ Mạch, lão Doãn không chắc có ở trong tiệm.
Bởi vì lúc trước lão cũng đã nói với tôi, lão phải ra ngoài có chút chuyện, nhưng tôi vẫn dẫn Hạ Mạch tới phố đồ cổ.
Khi chúng tôi đi tới cửa tiệm của lão Doãn, phát hiện cửa tiệm của lão quả nhiên không mở, tôi gõ gõ cửa, rất lâu sau, vẫn không có tiếng của lão Doãn truyền ra.
Quay người lại, tôi không biết phải làm thế nào, nhún nhún vai nói với cô ấy:
- Qủa nhiên không có ở đây.
- Không sao, xem ra chỉ có thể đến nơi khác mua rồi.
Lông mày đang nhíu chặt của Hạ Mạch cũng giãn ra, sau đó nhàn nhạt lên tiếng.
Tôi và Hạ Mạch không vội vàng rời đi, mà đi dạo loanh quanh trên đường.
- Cái đó, lần này cô định bao giờ rời đi?
Đi rất lâu, Hạ Mạch không nói chuyện, tôi mở lời trước, hỏi cô ấy.
Im lặng một lúc, Hạ Mạch trả lời:
- Có lẽ chỉ mấy ngày này thôi, đợi sau khi thương thế trên người tôi bình phục hẳn, tôi sẽ đi.
Hạ Mạch nói xong, tôi lại không biết phải đáp lời thế nào, lại là một mảnh yên tĩnh, bên đường những bóng người không ngừng lướt qua, nhưng tôi lại cảm thấy thế giới lúc này chỉ còn lại tôi và Hạ Mạch.
- Sau lần này, cũng không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau rồi.
Thời gian trôi đi rất lâu sau, tôi mới thở dài một tiếng, sau đó nói với Hạ Mạch.
Trên mặt Hạ Mạch lộ ra nụ cười như gió xuân, cất tiếng nói:
- Duyên phận đến rồi, tự nhiên sẽ gặp lại nhau, có điều tôi thấy mặt mũi anh đào hoa thế này, chỉ sợ lần sau gặp lại, anh đã có bạn gái rồi cũng nên.
Nghe vậy tôi vội vã xua tay, nói nhất định không thể nào, nhưng tôi vừa nói xong, lại phát hiện bản thân có hơi kích động, cả người đơ đẫn ngay tại chỗ.
- Ha ha, trên anh tý thôi, cơ mà, sinh viên đại học yêu đương chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao?
Nhìn thấy bộ dạng của tôi, khóe miệng Hạ Mạch không kìm được mà lộ ra một nụ cười đẹp mê người.
- Ý, không đâu không đâu, tôi không muốn yêu đương sớm.
Vì che đậy sự xấu hổ của mình, tôi vội vàng quay đầu sang một nơi khác.
Đi dạo trên đường một lát, tôi nhìn thấy một tiệm bán châu báu, sau đó kéo Hạ Mạch vào trong:
- Quen biết nhau lâu như vậy rồi, tôi vẫn chưa tặng quà gì cho cô phải không? Đi vào xem đi!
Khi tôi và Hạ Mạch đi ra khỏi tiệm châu báu, trên cổ Hạ Mạch nhiều thêm một chiếc vòng đá kim cương, hơn ba vạn, hiện tại đối với tôi mà nói chỉ là một chút tiền lẻ, vốn dĩ còn định mua đắt hơn nữa, nhưng lại bị Hạ Mạch ngăn lại.
- Đây là phần quà sinh nhật đầu tiên mà tôi được nhận.
Sau khi ra khỏi tiệm châu báu, Hạ Mạch sờ lên chiếc vòng trên cổ, nhàn nhạt lên tiếng, trong ánh mắt còn lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Mà tôi thì lại cả kinh, không ngờ hôm nay lại là sinh nhật của Hạ Mạch, tôi vội vàng hỏi Hạ Mạch có phải thật như thế hay không, Hạ Mạch gật đầu, nói có lẽ đây chính là duyên phận.
Sau khi biết được điều này, tôi thầm khắc thật sâu ngày sinh nhật của cô ấy vào trong lòng, một ngày này, tôi và Hạ Mạch đều đi dạo bộ trên đường, buổi chiều tôi mời Hạ Mạch ăn một bữa cơm, đến một quán đồ ăn tây, vốn dĩ định làm trò lãng mạn một tý, kết quả ăn một phần thịt bò tái, khó ăn muốn chết.
Vội vã trả tiền sau đó đổi một quán đồ ăn Trung khác, xem ra mệnh của tôi không thể hưởng thụ cuộc sống “sang chảnh”.
Buổi tối, tôi lại mua thêm một chiếc bánh sinh nhật đem về khách sạn, tôi và Hạ Mạch cùng nhau cắt bánh, mãi cho đến lúc đã rất muộn, tôi không thể không rời khỏi khách sạn.
Ngày tiếp theo, tôi gọi điện cho Hạ Mạch, phát hiện cô ấy đã tắt nguồn, tôi bèn đi tới khách sạn tìm, người trong khách sạn nói với tôi, Hạ Mạch đã trả phòng rồi.
Lòng tôi không tránh khỏi dâng lên nỗi thất vọng, lúc này tôi nhớ đến câu nói tối qua Hạ Mạch nói với tôi.
“Lúc ở bên ngoài, tôi rất ít khi mở máy, bởi vì không có nhiều người liên lạc với tôi, tôi luôn tin rằng, người có duyên, cho dù không liên lạc cũng sẽ gặp lại nhau, người không có duyên, kể cả là thường xuyên liên lạc, thì cũng đều không thể gặp nhau được.”
Lúc đó tôi không để ý, hiện tại tôi mới biết ý của Hạ Mạch trong câu nói này.
Hạ Mạch đi rồi, trong lòng vừa buồn bã thất vọng vừa có chút lưu luyến.
Hạ Mạch nói với tôi, đây là lần đầu tiên có người cùng cô ấy qua sinh nhật, cũng là lần đầu tiên có người tặng quà sinh nhật cho cô ấy, tôi ý thức được, nội tâm của Hạ Mạch, có thể vẫn đang cất giấu rất nhiều thứ mà tôi không biết.
Những gì Hạ Mạch biểu hiện ra bên ngoài, chưa chắc đã thật sự là những gì cất ở sâu trong lòng cô ấy.
Rồi sẽ có một ngày, tôi tin nhất định cô ấy sẽ nói hết với tôi.
Hạ Mạch đi rồi, cuộc sống của tôi lại phải quay trở về trạng thái bình thường, khi tôi quay trở về nhà trọ của mình, bước chân lại lần nữa khựng lại ở dưới bậc thang đi lên tầng.
Sau đó, lông mày tôi nhíu chặt lại.