Tôi cảm thấy tâm trạng hưng phấn của Thị càng thêm dữ dội, giây tiếp theo, Thị trong tay rung lên một hồi kịch liệt, giống như nó đang bảo tôi mau tiến lên chiến đấu.
Lòng tôi nghẹn lại, ông nội nó, đến ngay cả một thanh kiếm còn không sợ, tôi làm gì có lý do để chùn bước, nghĩ đến đây, chân nguyên trong người tôi mau chóng chui vào trong thanh kiếm.
Chính lúc này, tôi phát hiện trên thân Thị, đang toát ra một luồng kiếm khí dày dặc, kiếm khí vừa xuất hiện, đã điên cuồng chém xuống người Phá Quân.
Sắc mặt Phá Quân đen lại, khí huyết sát bắt đầu ngưng tụ xung quanh hắn, lập tức, quanh người hắn lại có một tầng bảo hộ bằng khí huyết sát.
Đây chính là Sát Thủy Chướng mà Phá Quân cảm thấy rất tự hào, lòng tôi khẽ trùng xuống, kiếm khí của Thị phát ra rất khủng bố, thậm chí tôi còn cảm thấy, khủng bố hơn trước rất nhiều, nhưng đối diện với Sát Thủy Chướng của Phá Quân, có tác dụng gì không?
Trong lúc tôi vẫn đang nghi hoặc, thì trường kiếm đã chém lên Sát Thủy Chướng, ngay sau đó, sự việc trước mắt đã dọa tôi đứng hình.
Sát Thủy CHướng đã bị Thị chém thủng, không sai, Sát Thủy Chướng khiến người ta đau đầu của Phá Quân, đã bị chém thủng?
Tôi kinh ngạc thất sắc, thời Phá Quân phía đối diện cũng vậy, vẻ mặt hắn trắng ngắt, ánh mắt như không dám tin đây là sự thật, lắc đầu nguầy nguậy.
- Không thể nào, cậu không thể chém thủng Sát Thủy Chướng của tôi! Không thể!
Phá Quân vẫn không muốn tin những gì trước mắt, rất rõ ràng, hắn cho rằng Sát Thủy Chướng của mình không ai phá được.
Nhưng chuyện khiến tôi không ngờ tới với còn nằm ở phía sau, sau khi Thị chém chủng Sát Thủy Chướng của Phá Quân, vẫn không hề dừng lại.
Giây tiếp theo, Thị rung lên bần bật, đến ngay cả cánh tay đang nắm Thị của tôi cũng cảm thấy tê tái.
Tôi cả kinh, mau chóng vận chuyển chân nguyên trong người, nắm chặt Thị trong tay, lập tức, tôi nhìn thấy khí huyết sát của Phá Quân đang mau chóng chui vào trong Thị.
Thị đang nuốt những khí huyết sát đó sao? Trong đầu tôi lóe qua suy nghĩ này, bởi những gì trước mắt đã nói cho tôi biết, sự thật đúng là như vậy.
Phá Quân cả người bàng hoàng sắc mặt kinh hãi, hắn thét lớn một tiếng:
- Khốn kiếp, chỉ có tôi mới được hít khí huyết sát của kẻ khác, trước nay chưa từng có ai hút được của tôi!
Khi hắn thét lên, quần áo trên người hắn cũng bắt đầu lay động, như muốn cưỡng ép khí huyết sát mau chui vào trong người mình.
Nhưng Thị không cam tâm rơi vào thế hạ phong, lực hút khủng bố càng thêm mạnh hơn, tôi cảm thấy khí linh của Thị có ý muốn kiên trì đến cùng.
Vô số khí huyết sát bị Thị hút vào thân kiếm, mà sau khi khí âm sát chui vào thân kiếm, hàng phù văn màu đen kuf lạ cũng đã hoàn toàn bị phong ấn lại.
Sắc mặt Phá Quân vô cùng dữ tợn, động tác trong tay không ngừng thay đổi, vô số khí huyết sát lại toát ra từ trên người hắn, hắn thấy bản thân không giành được với Thị, nên hình như muốn thay đổi thành một phương thức khác.
Tấn công, hắn muốn tấn công từ bốn phía, giải quyết tôi, nếu không có tôi, Thị rất khó có thể tiếp tục tranh giành với hắn.
Cảm nhận được ý đồ của hắn, chân nguyên trong người tôi lại truyền vào trong trường kiếm, luồng kiếm khí lạnh giá toát ra ngoài, những “khán giả” đứng trên khán đài đều hoảng hốt lùi ra sau, ngay cả tôi cũng vô cùng kinh ngạc.
Uy lực mà Thị thi triển trong ngày hôm nay, không ngờ lại khủng bố đến mức này? Trong lòng tôi cũng cực kỳ kinh ngạc, chỉ thấy kiếm khí toát ra từ Thị đập vào với công kích của Phá Quân, giây tiếp theo, đòn tấn công của Phá Quân đã bị phá vỡ.
Những luồng khí huyết sát kia lại bị Thị hút vào trong thân kiếm, cảm xúc hưng phấn của thị lại càng thêm dữ dội.
Tôi chú thấy cả người Phá Quân bị công kích này đánh bay ngược ra sau, khí mùi trên người bỗng vô cùng hỗn loạn.
Nhắm trúng cơ hội, tôi đương nhiên không thể bỏ qua thời cơ tốt, cả người lao nhanh tới trước mặt Phá Quân.
Thị trong tay không lưu tình chém xuống người Phá Quân, sắc mặt Phá Quân kinh hãi đến cực điểm, gần như không kịp phòng bị công kích của tôi.
Hắn lại “thơ ngây” sử dụng Sát Thủy Chướng, lúc trước đã nhìn thấy Thị phá thủng Sát Thủy Chướng, mà bây giờ hắn vẫn không quan tâm, cứ tiếp tục sử dụng?
Trường kiếm chém lên Sát Thủy Chướng, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trường kiếm lại lần nữa đâm thủng Sát Thủy Chướng, ngay sau đó, Thị lại rung lên, khí huyết sát trên Sát Thủy Chướng không ngừng chui vào trong thanh kiếm.
- A!!!!
Phá Quân bỗng thét lên một tiếng chói tai, bộ dạng tức giận hiện giờ của hắn tôi chưa từng thấy qua.
Vốn dĩ lúc trước còn vênh váo đắc ý, mà bây giờ đã rơi vào thế cục thảm hại thế này, có điều có một câu nói rất hay, gọi là tự lao đầu vào chỗ chết.
Hắn ngoài kiêu ngạo ra, đã không còn tìm ra chữ nào khác để hình dung về hắn, tôi liên tiếp bị nói cho không biết phải đáp lại thế nào.
Bây giờ thì hay rồi, tôi cái gì cũng không cần nói, bởi vì những gì mà hắn nói khi trước, đã tự vả vào mặt hắn.
Khí huyết sát mà Phá Quân thi triển để kết thành Sát Thủy Chướng, đã bị Thị hút sạch sẽ, lúc này, tôi thấy ánh mắt không cam tâm của Phá Quân đang ném về phía mình.
Nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn, có lẽ khí huyết sát trong người đã bị Thị hút gần hết, khí mùi trên người bắt đầu yếu dần.
Đến ngay cả sắc mặt hắn, cũng trắng ngắt như tờ.
- Nhìn xem, lúc trước tôi đã nói với anh đây, lúc bắt đầu, đừng có lèm bèm quá nhiều.
Tôi đứng trước mặt Phá Quân, nhìn hắn, cất tiếng nói, sau khi nói xong, tôi phát hiện, mặt hắn không ngừng vặn vẹo.
Đôi mắt lấp đầy oán độc nhìn tôi trân trân, tôi chỉ ném trả hắn một nụ cười lạnh nhạt.
- Nhìn tôi như vậy làm gì? Muốn giết tôi à? Nào, tới đây! Lúc trước chẳng phải anh vênh váo lắm sao? Còn muốn chơi với tôi nữa cơ mà? Tôi chuẩn bị xong rồi, anh thì sao?
Nhìn bộ dạng thảm hại của Phá Quân, lòng tôi sung sướng vô cùng, có lẽ bây giờ hắn đã biết rõ mùi vị của “tự làm tự chịu” như thế nào rồi.
Nếu không phải vì khi trước hắn quá đỗi ngạo mạn, hoàn toàn không đặt tôi vào trong mắt, thì bây giờ cũng không thảm hại như thế, ánh mắt của những người xung quanh đều dổ dồn vào người tôi và Phá Quân.
Bọn họ chỉ chỉ Phá Quân, bàn tán không ngừng, còn về việc đang bàn tán cái gì, tôi không cần nghe cũng đoán ra được nội dung.
Lúc này, Phá Quân cùi gằm đầu xuống, hình như đến cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không còn nữa rồi.
Thấy vậy, tôi lắc đầu, thế nào gọi là quá cứng rắn thì càng dễ bị đánh gãy?
Ví dụ thực tế nhất chính là Phá Quân kia rồi, nếu lúc trước hắn không vênh váo quá thể, thì bây giờ cũng không đến mức đến mặt mũi ngẩng đầu lên cũng không còn.
- Thiếu chủ!
- Thiếu chủ!
Chính lúc này, tôi thấy từng người một của tộc Lê Phá đều chạy lên trên võ đài, tới cạnh Phá Quân, đỡ hắn dậy.
Đồng thời, còn vang lên cả tiếng của Trúc Tuấn.
- Trận này, Lý Nhất Lượng thắng, tích được ba điểm, Lý Nhất Lượng công lôi thành công, có quyền không làm lôi chủ!
Tiếng của chủ quân vang lên, tôi thở hắt ra một hơi, trận này đã thắng, nhưng sức lực trên người tôi cũng bị hút cạn rồi.
Tôi giơ tay, nói không muốn làm lôi chủ.
Trúc Tuấn lại lên tiếng, công bố lôi chủ của trận tiếp theo, Cự Mông!
Khi tôi đi xuống khỏi võ đài, Cự Mông đã đứng trên võ đài, Trúc Tuấn nói tiếp:
- Thời gian tu sửa lại võ đài, một tiếng, một tiếng sau, tiến hành vòng công lôi này!
Trúc Tuấn dứt lời, cả khán đài lại vang lên những tiếng bàn luận, tôi đại khái nghe qua, bọn họ đang nói, tôi là một con ngựa to rất trong cuộc so tài lần này.
Có lẽ không ai ngờ rằng tôi sẽ đi đến được tận vòng này, cảm nhận được ở đâu đó có một ánh mắt đang nhìn mình, tôi quay đầu nhìn theo, thì thấy là Trúc Tẩm Ngưng ở trên ghế chủ trì.
Lúc này Trúc Tẩm Ngưng giơ một tay lên, ý ra hiệu cho tôi cố lên, đồng thời, ánh mắt của cô ta cũng đang khích lệ tôi.
Tôi cười cười coi như đã đáp lời, sau đó tìm một nơi yên tĩnh, ngồi xuống trị thương.
Trận chiến này đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, còn về Thị, sau khi hút nhiều khí huyết sát như thế xong, lại cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chìm sâu vào trong trầm mặc.
Hoàn toàn trái ngược lại với Thị vô cùng kích động lúc trước, việc này khiến tôi thấy khó hiểu, cũng chẳng biết tại sao lại thế.
Nhưng bây giờ không phải là lúc quan tâm những điều ấy, bỗng nhiên, tôi thấy Hoàng Tiểu Tiên trong lòng mình khẽ động đậy, nói đến Hoàng Tiểu Tiên, tôi cũng thấy khó hiểu.
Chỉ dùng tông giọng chỉ đủ hai người tôi nghe thấy để hỏi Hoàng Tiểu Tiên, lúc trước tại sao lại không ra tay giúp tôi?
Chỉ cần chị ta giúp tôi, vậy thì trận chiến cũng sẽ không kéo dài lâu đến thế.
Nhưng Hoàng Tiểu Tiên lại nói, lúc tôi chiến đấu với Vũ Si, chị ta ra tay giúp tôi, là bởi vì thực lực của Vũ Si không mạnh bằng Phá Quân,trong phạm vi có hạn chị ta có thể đưa cho tôi một tia năng lượng ảo giác, như vậy cũng dễ không bị ai phát hiện.
Còn khi đối diện với Phá Quân, tia năng lượng ảo giác đó gần không có tác dụng, muốn có tác dụng, vậy thì Hoàng Tiểu Tiên nhất định sẽ bị lộ tẩy.
Cho nên chị ta lựa chọn im lặng, bằng không nếu chẳng may bị ai đó phát hiện trên người tôi còn có một người trong yêu tộc, thì sự tình sẽ càng thêm rắc rối.
Nghe vậy, tôi cũng hiểu ra, Hoàng Tiểu Tiên còn nói, trận chiến tiếp theo, tôi chỉ có thể tự dựa vào bản thân, chị ta không giúp được tôi nữa rồi.
Tôi gật đầu, lát nữa,e rằng sẽ lại là một cuộc chiến, hoặc nhiều nhất cũng chỉ có hai cuộc.
Hiện tại tôi nhất định phải điểu chỉnh lại trạng thái của bản thân, lấy Tinh thạch Hoàng Tiểu Tiên đưa cho mình ra, năng lượng vẫn còn hơn phân nửa, đủ cho tôi dùng rồi.
Nhắm mắt lại, tôi đi vào trạng thái trị thương!