Mục lục
Nợ âm khó thoát (full cập nhật chương mới nhất) – Truyện ma Tác giả: Ngũ Đẩu Mễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn trợn mắt, dưới ánh mắt kinh hãi của hắn, nắm đấm đó cũng lập tức bị Mễ Trần nắm chặt trong tay, kế đó, thân người Mễ Trần rung lên, một luồng khí khủng bố toát ra từ trên người anh ta, lập tức, hất văng tên ở trước mặt bay ngược ra sau.

Tôi cảm thấy Mễ Trần khống chế sức lực của mình rất vừa phải, không hề khiến hắn bị trọng thương, chỉ ép hắn ngã văng ra.

Sau khi bị đánh lùi, đến lúc thân người đã bình ổn trở lại, tên đệ tử môn phái Thanh Thành kinh hãi nhìn chúng tôi, nói:

- Hai vị rốt cuộc là người nào? Tại hạ là Trần Chính, đệ tử môn phái Thanh Thành, nếu có chỗ nào đắc tội, còn mong hai vị chỉ rõ!

Lúc này sau khi đã cảm nhận được thực lực khủng bố của Mễ Trần. vẻ ung dung trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là vô cùng e dè, thận trọng.

Tốc độ chuyển biến của sự việc quá đỗi nhanh, lúc này, Mễ Trần nhấc chân, bước lên trên phía trước, ánh mắt Trần Chính nặng nề, nhưng khí mùi trên người lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị.

- Đầu tiên, có lẽ cậu cũng đã cảm nhận được, tôi không có ý muốn giết cậu, bắt đắc dĩ phải ra tay với cậu cũng bởi vì muốn thăm dò chút tin tức, nếu có chỗ nào không đúng, còn mong cậu lượng thứ!

Cảm thấy Trần Chính đang căng thẳng, Mễ Trần vội vàng lên tiếng nói với hắn, Trần CHính hơi ngơ người, hình như không ngờ rằng, mục đích của chúng tôi chỉ có vậy, lập tức, vẻ căng thẳng trên mặt Trần Chính cũng tan đi khá nhiều.


Sau đó nhìn tôi và Mễ Trần, cất tiếng nói:

- Hai vị đạo hữu thật có nhã hứng, muốn biết chuyện gì, trực tiếp nói ra không phải xong rồi sao? Sao phải thần thần bí bí như thế!

Trần Chính vừa nói, biểu cảm trên mặt không mấy tự nhiên, đây là đang cố che đậy vẻ xấu hổ của mình, nói thật, tình hình lúc trước khá ngượng ngùng, có điều bây giờ không phải là lúc để ý.

- Đạo hữu đừng để bụng, thực ra cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, chuyện chúng tôi đang thám thính vừa hay có liên quan đến quý môn phái, gần đây quý môn phái đột nhiên phái nhiều đệ tử đi vào nhân gian, phải chăng quý môn phái đã xảy ra chuyện gì hay sao?

Mễ Trần ôm quyền, hướng về phía Trần Chính, cất tiếng hỏi, khi chúng tôi hỏi đến vấn đề này, Trần Chính tỏ ra không mấy tự nhiên, thậm chí, đã bắt đầu nhìn sâu vào mắt chúng tôi.

Hình như muốn từ trên mặt chúng tôi nhìn ra điều gì đó, chính lúc này, Trần Chính lại lên tiếng hỏi Mễ Trần và tôi:

- Hai vị đạo hữu, không biết hai vị là người thế nào? Có thể dùng gương mặt thật để giao tiếp hay không?

Nói thật, đeo tất con mẹ nó rất khó chịu, thực không biết bọn trộm cướp nghĩ thế nào, bạn có thể tưởng tượng, tôi và Mễ Trần trên đầu đeo một chiếc tất, đứng nói chuyện với một người bình thường.

Con mẹ nó, chỉ nghĩ thôi đã thấy bất bình thường, chính lúc này, tôi cũng đã cảm thấy, Trần Chính đã sinh nghi ngờ.

Không vì cái khác, chính là vì câu hỏi lúc trước của Mễ Trần.



Vấn đề này, có lẽ đã đề cập đến bí mật của môn phái Thanh Thành, bằng không, Trần Chính cũng không đột nhiên sinh ra lòng phòng bị đối với chúng tôi.

Nói đến đây, tôi có chút không hiểu, Mễ Trần tại sao lại lựa chọn phương pháp này để do thám tin tức? nếu trực tiếp tiết lộ thân phận người của cục số chín, không phải càng dễ đạt được tin tức hơn hay sao?

Có điều xong chuyện tôi mới hiểu, làm vậy có thể chúng tôi sẽ đạt được tin tức, nhưng tin tức đạt được là thật hay giả, thì chưa chắc.

Lấy ví dụ những người bình thường, cảnh sát đột nhiên đến tìm bạn để điều tra, hỏi bạn tại sao lại làm như vậy, chuyện bạn làm có vi phạm một chút pháp luật, vậy thì bạn có đồng ý nói đúng hết sự thật không?

Một đạo lý rất đơn giản, cho nên điều này ngược lại còn không phải là biện pháp tốt nhất, lúc này, Mễ Trần tiếp tục nói với Trần Chính, chúng tôi không muốn dùng diện mạo thật để nói chuyện, chỉ muốn thám thính một vài tin tức mà thôi.

Nhưng Trần Chính lại rất lâu chưa trả lời câu hỏi của chúng tôi, khiến trong lòng tôi và Mễ Trần đã bắt đầu có chút sốt ruột, dưới tình hình này, càng kéo dài thời gian càng bất lợi cho chúng tôi, bởi vì cả Tứ Xuyên không biết có bao nhiêu người của môn phái Thanh Thành.

Nếu thời gian kéo dài quá lâu, Trần Chính lợi dụng phương thức truyền tin bí mật, đến lúc đó đệ tử môn phái Thanh Thành ở xung quanh đều chạy tới, vậy tôi và Mễ Trần không chỉ không điều tra được tin tức, ngược lại còn rơi vào vòng vây của người khác.

- Đạo hữu, có gì không nói được sao? Chỉ cần nói với chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ lập tức rời khỏi đây, bằng không, chỉ đành làm chuyện có lỗi với đạo hữu rồi!

Nói xong, khí mùi trên người Mễ Trần đã lập tức bạo phát ra bên ngoài, không hề do dự trực tiếp ép xuống người Trần Chính phía đối diện.

Sắc mặt Trần Chính trong nháy mặt trở nên có chút nặng nề, mắt nhìn chằm chằm tôi và Mễ Trần, nói:

- Hai vị, đây là địa bàn của môn phái Thanh Thành, hai vị làm thế này, chỉ e đã có chút quá đáng?

Lúc này Trần Chính đã dùng danh tiếng của môn phái Thanh Thành đe dọa chúng tôi, hơn nữa ánh mắt còn hơi phát sáng, đồng tử tôi co lại, đột nhiên nói:

- Hắn đang cố ý câu giờ!

Khi tôi nói xong, Mễ Trần đã biến mất khỏi chỗ cũ, khi xuất hiện, đã đứng ngay trước mặt Trần Chính, Mễ trần lập tức dùng một tay bắt lấy hắn.

Khí mùi trên người mau chóng toát ra ngoài, trực tiếp phong lại khí mùi trên người Trần CHính.

Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy Trần Chính vẫn đang muốn phản kháng, nhưng chênh lệch về thực lực, khiến hắn gần như không có cơ hội .

Trong tay Mễ Trần bỗng xuất hiện một bình ngọc màu vàng, sau đó tiếng nói nhàn nhạt của Mễ Trần truyền ra.

- Đạo hữu, chúng tôi thực sự không muốn làm thế này, nhưng nếu cậu không ngoan ngoãn nói cho chúng tôi biết, tôi chỉ đành làm ra chuyện bản thân mình không muốn.

- Trong đây là một viên Vạn Nghị Phệ Tâm (ý chỉ đau đớn như ngàn con kiến đang cắn xé trái tim), sau khi nuốt viên đan dược này xuống, sẽ đau đớn như bị ngàn con kiến cắn xé trái tim, tôi không biết đây là cảm giác như thế nào, tôi chưa thử qua, có điều cũng không đủ để mất mạng, đạo hữu, thời gian dành cho cậu không còn nhiều!



Tiếng nói của Mễ Trần nghe cứ như là một câu thần chú, Trần Chính nhìn bình ngọc trong tay Mễ Trần, ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Không chỉ riêng gì Trần Chính, ngay cả tôi khi nghe thấy cái gì mà ngàn con kiến cắn xé trái tim, cũng bỗng thấy da gà toàn thân nổi hết cả lên.

Thậm chí nhịn không được mà rùng mình một cái, lúc này, cuối cùng Trần Chính cũng lắc đầu, mặt mày sợ hãi nói:

- Đạo hữu, đừng kích động, tôi nói, tôi nói!

Xem ra Trần Chính cuối cùng cũng chịu mở miệng, lập tức, Mễ Trần cười nhẹ, im lặng đứng trước mặt Trần Chính, lúc này, hắn mới bắt đầu nói.

- Nguyên nhân môn phái Thanh Thành chúng tôi điều động hết nhân lực ra bên ngoài, là bởi vì đang tìm một người con gái, người con gái này đã hại chết thiếu chủ của môn phái Thanh Thành, bỏ chạy vào trong các thành phố của Tứ Xuyên, thiếu chủ của tông chủ là con một, cho nên tông chủ hạ mệnh lệnh, nhất định phải tìm được người con gái đó, đem tới trước mặt tông chủ!

Sau khi Trần Chính nói xong, sắc mặt vẫn kinh hãi nhìn bình ngọc trong tay Mễ Trần, tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, trong lòng đều cảm thấy nghi hoặc, bởi vì chuyện này? Mà điều động hết toàn bộ người của môn phái Thanh Thành xuất thế sao?

Thật khiến người ta khó hiểu, mà lúc này, tôi nhìn Mễ Trần trước mặt, ra hiệu cho anh ta tiếp tục “ép cung”, bởi vì nói không chừng tên này đang nói dối để lừa chúng tôi.

Chính lúc này, bình ngọc trong tay Mễ Trần lại tiếp cận Trần Chính, hắn hoảng hốt, vội vàng nói:

- Đạo hữu, mỗi một câu nói của tôi đều là sự thật, nếu tôi mà nói dối, sẽ liệt dương cả đời!

Ông nội nó, lời thề độc thế mà hắn cũng phát ra được, xem ra, những gì hắn nói là sự thật!

Nhìn Trần Chính trước mặt, hiện giờ đã bị dọa cho không nhẹ, chắc không thể nói dối, mà tôi cũng đi tới trước mặt Trần Chính, cất tiếng nói:

- Đạo hữu, cậu có ảnh của người con gái đó không, nói không chừng chúng tôi còn giúp đỡ được chút gì đó, đến lúc đó cũng có thể hóa giải được hiểu lầm.

Khi tôi nói xong, Trần Chính gật đầu, nói có, đang ở trong ba-lô của hắn, bảo chúng tôi thả hắn ra, để hắn lấy cho chúng tôi xem.


Nghe vậy Mễ Trần lập tức thả hắn ra, sau khi Trần Chính đứng thẳng dậy, bèn móc ra một tấm ảnh, đưa tới trước mắt chúng tôi, khi nhìn thấy người trên bức ảnh, cả người tôi kinh hãi đứng đờ người tại chỗ.


Bởi vì người trên ảnh, không ngờ tôi lại quen biết, Mễ Trần cũng quen, quan trọng nhất là, người con gái xinh đẹp trên bức ảnh này, lại là một người đã chết.


Người này không phải ai khác, mà chính là người chúng tôi gặp ở trong thánh địa môn phái âm thi, sư tỷ của Hạ Mạch, nhưng không phải tận mắt chúng tôi nhìn thấy cô ta ngã xuống dưới dòng sông máu rồi sao?


Lúc đó Mễ Trần cũng có mặt, gặp phải tình hình đó, cho dù là kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Đan rơi xuống, chỉ e cũng sẽ chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK