Nhưng lại chưa từng ngồi lại hầu chuyện lão Doãn, lần này có thể cùng lão ta uống vài chén, cũng coi như đã hài lòng.
Cứ như thế, tôi và lão Doãn đi ra khỏi cửa tiệm, tôi bắt xe cùng lão Doãn đi tới một chợ đêm, tìm một quán ăn ven đường.
Sau khi ngồi xuống chỗ, tôi hỏi lão Doãn muốn ăn gì, lão ta nói sao cũng được, quan trọng là có người hầu rượu lão.
Tôi gọi một chút đồ nướng, sau đó khi đang chuẩn bị đi mua rượu, lão Doãn lại nói không cần, lão có đem theo rồi, nói xong, trong tay đã xuất hiện một bình rượu.
Nhìn bình rượu, bình rượu này không giống với các loại rượu hiện đại, vỏ ngoài nhìn khá cổ.
Tôi cũng không nói nhiều, có rượu là được, rót cho lão Doãn một chén, cạn trước một ly với lão.
- Lão Doãn, chén rượu này, cháu kính ông trước, cảm tạ sự giúp đỡ của ông dành cho cháu, thực ra cháu biết, không có lão Doãn, cháu không thể tiến bộ nhanh như thế này được ạ.
Nói xong, tôi đưa chén rượu lên uống cạn, chưa bao giờ uống rượu, khi rượu trắng trôi xuống cổ họng, bỗng cảm thấy có một vị cay cay rát họng.
Nhưng đang uống rượu với lão Doãn, tôi không thể vận dụng chân nguyên để chống đỡ.
Tôi bèn cố nín nhịn cảm giác này, sau đó, khi tôi vẫn chưa đặt chén rượu xuống, cả người đã ngây ra tại chỗ, kinh hãi cảm nhận cảm giác bên trong cơ thể.
Bởi tôi phát hiện, khi rượu trắng ngấm vào trong cơ thể, một luồng chân nguyên cực kỳ thanh thuần đang bạo phát trong người tôi.
Lúc này tiếng nói nhàn nhàn của lão Doãn truyền ra:
- Đừng ngơ ngẩn, thả lòng toàn thân, để nó phát huy trong cơ thể!
Lão Doãn nói xong, liền uống cạn chén rượu trong tay.
Tôi kinh ngạc nhìn lão Doãn, rượu này? Không ngờ lại có tác dụng như thế? Không lâu sau, tôi cảm thấy rượu như hóa thành chân nguyên, dung nhập vào trong khí hải của tôi.
Tôi cảm thấy, nâng cao thực lực kiểu này, còn không hề có tác dụng phụ, lúc này thì tôi mới biết, bình rượu Mao Đài mấy nghìn tệ của mình tặng cho lão Doãn, đem so sánh với loại rượu bây giờ đang uống, thực sự là hai đẳng cấp cách nhau rất xa.
- Nào, uống tiếp! rượu này của tôi, không phải người nào cũng được uống! tên là Tâm Trung Thanh.
Lão Doãn tiếp tục rót cho tôi thêm một chén, cất tiếng nói, mà sau khi tôi uống rất nhiều rượu Tâm Trung Thanh này, mới hiểu vì sao lão Doãn lại đặt cho rượu cái tên gọi như thế.
Bởi lúc uống, có thể cảm nhận rõ vị cay cay khé cổ, nhưng về sau rượu sẽ hoàn toàn hóa thành chân nguyên, dung nhập vào trong khí hải.
Sau nữa, rượu cũng không hề ngấm vào trong não.
Đổi một cách nói khác, cho dù có uống nhiều, cũng sẽ không thể say, cho nên mới gọi là Tâm Trung Thanh (ý chỉ trong lòng tỉnh táo), thích uống bao nhiêu thì uống trong lòng đều vô cùng tỉnh táo.
Uống một lúc, lão Doãn bỗng nói:
- Nhóc con, ngoài cái tên Lý Nhất Lượng ra, có phải anh vẫn còn một tên gọi khác không?
Đang ăn đồ nướng, nghe vậy tôi bỗng đơ người, nhìn lão Doãn, trong lòng cảm thấy kinh hãi, bởi vì không cần biết có phải lão Doãn tùy ý đoán hay không, nhưng ít nhất thì lão ta cũng đã đoán đúng.
Tôi đúng thật là có hai tên gọi, có điều tôi vẫn giả bộ không hiểu, hỏi lão Doãn:
- Lão Doãn, lời này phải hiểu thế nào ạ?
- Khà khà, có lẽ đến cả bản thân anh cũng không biết tên gọi khác của mình có tác dụng gì, tôi dám đoán rằng, tên gọi khác của anh, không phải là Bát Lượng ( tám lạng) , thì cũng là Nửa Cân?
Lão Doãn cười cười, nói với tôi, nói xong, nhấc chén rượu lên uống, sau đó gắp đồ ăn như chẳng có chuyện gì.
Còn tôi đã bị câu nói của lão Doãn dọa đứng hình, tôi có thể rõ ràng rành mạch nói với bản thân, tên gọi khác của tôi, chỉ có ông nội, bà nội, và cả bố mới biết.
Cả thôn có nhiều người như vậy, nhưng tôi sống trong thôn gần hai mươi năm, cũng chưa từng có ai biết được tên gọi khác của mình.
Tên gọi Nửa Cân, chỉ có bố, ông nội, bà nội mới gọi, mà chỉ là khi nào xung quanh tôi không có người, thì mới gọi tôi là Nửa Cân.
Tôi cũng không biết tại sao bọn họ lại nhớ rõ như vậy, bởi vì đây được coi là chi tiết nhỏ, nhưng bọn họ lại chưa từng nhầm lẫn qua.
Cho nên với dẫn đến chuyện tên gọi Nửa Cân của tôi không có ai biết.
- Lão Doãn, ông nói đúng rồi, nhưng có thể nói cho cháu nghe, vì sao ông biết không ạ?
Tôi nhìn lão Doãn, trong lòng rối tinh rối mù, tôi rất muốn biết, lão Doãn sao có thể đoán đúng tất cả mọi chuyện.
Lão Doãn đặt chén rượu trong tay xuống, nhìn tôi, nói mệnh cách của tôi đặc biệt, không nằm trong sáu cõi luân hồi, cho nên lão ta cảm thấy kỳ lạ, là vì những người có mệnh cách như thế, thường sống không nổi quá mười tám tuổi, nhưng bây giờ tôi đã không chỉ mới 18 tuổi đầu.
Nếu nói vậy, cũng chỉ có một khả năng, đã đổi mệnh, mà một người muốn đổi mệnh, không hề đơn giản.
Tên của tôi, Lý Nhất Lượng, tên là thứ đi theo con người cả một đời, cho nên có nhiều lúc đặt tên là việc rất quan trọng, những điều lão tổ tông truyền lại, không phải là không có đạo lý.
Có nhiều lúc, tên của một người, sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh một kiếp của người đó.
Đơn giản nói từ tên của tôi, Nhất Lượng (một lạng) , chính là mệnh cách của tôi, nhưng mệnh cách chỉ có một lạng? muốn đổi mệnh, gần như không có bất cứ thứ gì bảo hộ được tính mạng cho tôi.
Lão Doãn nói với tôi, lão từng giúp tôi đoán, muốn bảo hộ tính mạng của tôi, phải cần mệnh cách mạnh nhất trong thiên hạ, mệnh cách không phải người nào cũng có thể thay đổi.
Mệnh cách từ một đến chín, một là thấp nhất, chín là cao nhất!
Cho nên, muốn thay đổi mệnh cách không nằm trong sáu cõi luân hồi của tôi được tồi tại trên thế giới, vậy nhất định phải có mệnh cách cao nhất.
Vì thế, tôi ít nhất cũng còn cần tám lạng mệnh cách, cộng thêm một lạng mệnh cách của tôi, thì tôi mới có thể sinh tồn giống như bao người khác.
Thời cổ đại, tám lạng nửa cân là để chỉ cân*, nửa cân bằng với tám lạng, lão Doãn đã dựa theo khái niệm này để phán đoán tên của tôi.
Sau khi lão Doãn nói xong, tôi đã bị những gì lão ta nói dọa há hốc miệng, trợn to mắt nhìn lão, bởi vì những gì lão nói, tôi không biết một điều nào cả, nhưng khi lão Doãn nói xong, lòng tôi cũng không cho rằng những gì lão Doãn nói không có thật.
Không sai, đến ngay cả bản thân tôi cũng không biết tên gọi khác của mình lại mang ý nghĩa như vậy.
Tôi nhìn Lão Doãn, hỏi có biết một nghi hoặc khác ở trong lòng tôi hay không?
Lão Doãn nhìn tôi, bảo tôi nói đi, tôi hỏi tên gọi Nửa Cân của tôi, vì sao những người khác đều không biết? lúc nhỏ ông nội còn cảnh cáo tôi, không được nói với ai tôi có tên gọi như thế.
Lão Doãn cười cười, đáp:
- Nhóc con, anh cho rằng muốn cứu cái mạng của anh, chỉ cần dựa vào một cái tên là đã xong rồi sao?
- Không muốn anh nói ra ngoài là bởi vì, sợ tên anh truyền ra, bị người khác biết được, bại lộ những thứ khác, nếu tôi đoán không sai, cái mạng này của anh, đã được hoán đổi cùng với một người có chín lạng mệnh cách, bằng không, anh không thể sống sót.
Lão Doãn nói xong, tôi bỗng thấy hãi hùng, một người có đủ chín lạng mệnh cách?
Nhưng người đó là ai? Lại có ai bằng lòng dùng chín lạng mệnh cách của mình để hoán đổi với tôi?
Điều này hoàn toàn không thể nói rõ, tôi nhìn lão Doãn, không lên tiếng, lúc này lão Doãn chỉ cười cười, nói những gì lão ta nói chỉ là phán đoán, sự tình cụ thể, chỉ có người thân của tôi đứng sau thao tác thì mới biết, còn người này là ai, lão Doãn không nói.
Bởi lão ta cũng biết, lòng tôi đã có phán đoán cho mình.
Ông nội!
Sẽ là ông nội sao? Nhưng chỉ có thể giải thích như vậy rồi, lòng tôi bắt đầu kinh ngạc, bởi tôi thực sự khó mà tưởng tượng nổi, ông nội một người nông dân hiền lành chất phác, còn làm ra chuyện nghịch thiên thế này ?
Những điều này đã vượt qua những gì tôi biết về ông nội!