Tôi đến ký túc xá trước, đi đi lại lại bên trong một vòng, tôi tổng cộng có ba chiếc camera, tôi không dám đặt ở trong phòng ký túc, bởi vì cũng không biết ông già Tôn có đặt camera sẵn trong phòng rồi hay không.
Cứ cho là không có, tôi cũng không dám mạo hiểm, đi ra khỏi phòng ký túc, tôi dừng lại ở hành lang một lát, sau đó đảo mắt nhìn bốn phía, không thấy người, tôi giả vờ ngồi xổm xuống buộc dây giày, sau đó dính camera giấu kín trong tay lên lan can ở hành lang.
Lan can được làm bằng xi- măng, nhìn hình dáng cũng không phải là mới, mặt trên gồ ghề lồi lõm, là chỗ giấu tốt nhất, sau khi gắn camera lên trên, lấy một ít đất lấp lên, hoàn toàn nhìn không ra. Chỗ này vừa hay đối diện với cửa ký túc xá.
Có người đi từ trong ra, tôi đều có thể nhìn thấy thông qua camera này. Sau khi xử lý xong, tôi lại nhìn xung quanh một vòng, xác nhận không có người, mới nhấc chân đi khỏi.
Nhìn thời gian, cũng đã đến lúc giao ca, tôi đi đến phòng bảo vệ, giao ca với ông già Tôn, tôi xem sổ ghi chép, nữ thi thể trong tủ lạnh số bốn vẫn chưa lấy đi hỏa thiêu.
Nhìn thấy vậy, tôi vội vàng xoay đầu, nhìn ông già Tôn hỏi:
- Ông Tôn, không phải ông nói hôm nay tủ số bốn sẽ đem đi hoả thiêu sao?
Ông già Tôn nhìn tôi một cái, nói với tôi người nhà của người ta đã liên lạc, kéo dài thêm hai ngày nữa mới hỏa thiêu.
Tôi nhìn ông già Tôn, hỏi ông ta đêm nay liệu có xảy ra chuyện nữa không? Ông già Tôn nói với tôi, đã xử lý xong rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, bảo tôi cứ yên tâm trực đêm.
Nói xong, ông già Tôn cũng đi khỏi, tôi nhìn theo bóng lưng xa dần của ông ta, hai hàng lông mày nhíu nhặt lại, ông già này hôm nay liệu có dở trò gì với tôi nữa không?
Tôi nghĩ, khả năng chắc cũng không lớn, mãi cho đến lúc thân hình của ông ta hoàn toàn biến mất, tôi lúc này mới mở điện thoại ra, điều chỉnh vào chiếc camera gắn ở hành lang ký túc.
Không lâu sau, đã nhìn thấy ông già Tôn xuất hiện trong hành lang, tiến vào trong phòng, tôi luôn để ý vào những thứ camera ghi lại được, giữa khoảng thời gian đó, ông già Tôn ra ngoài hai lần, lần một là đi lấy nước, lần thứ hai đi vệ sinh.
Mãi cho đến tận mười hai giờ, ông già Tôn không hề đi ra khỏi phòng một lần nào nữa, mà tôi cũng đứng dậy, bật đèn pin đi về phía nhà xác.
Vừa đến cửa, tôi nhíu chặt mày, bởi vì tôi phát hiện, trên tay nắm cửa, hình như có vết tích gì đó.
Tôi vội vàng ngồi xổm xuống, sau đó soi đèn pin nhìn xem, giây tiếp theo, tôi giật nảy mình một cái, trên tay nắm cửa này, không ngờ lại có dấu vết giống như có vật gì đó được cài lên.
Tôi đột nhiên nghĩ đến đêm qua nữ thi thể trá thi mà tôi gặp phải, lúc đó tôi muốn mở cánh cửa này, lại bỗng dưng không thể đẩy ra được, cảm giác như bên ngoài có người dùng thứ gì đó cài chặt cửa lại.
Thảo nảo con mẹ nó tôi đẩy ra không được, ông nội nó chứ, xem ra ông già Tôn này thực sự đang chơi tôi, lão khốn căn bản vẫn luôn đứng ở bên ngoài.
Sợ rằng cửa cũng là do ông ta cố tình chặn lại, nghĩ đến đây trong đầu tôi cũng nảy ra một loại khả năng, nữ thi thể này trá thi, phải chăng chính là trò quỷ do lão khốn này làm?
Dựa vào bản lĩnh của ông ta, làm cho xác chết vùng dậy e rằng cũng chỉ là một việc nhỏ như mắt muỗi, xem ra lão già một lòng muốn trừng trị tôi!
Nhưng càng như vậy, càng chứng minh ông ta không muốn những việc mà mình làm bị người khác phát hiện, mà ông ta càng thần bí, tôi lại càng muốn biết, ông ta rốt cuộc đang làm trò gì.
Tôi đứng dậy, trực tiếp kéo cửa nhà xác, tiến vào trong, bởi vì gặp phải chuyện đêm qua, tôi bây giờ chỉ cần đi vào trong nhà xác, cũng đều tự nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu.
Thuận thế, tôi liếc mắt nhìn tủ số bốn một cái, chỉ lo nữ thi thể bên trong kia đột nhiên lại chạy ra ngoài, bây giờ lưỡi tôi vẫn còn đau, chưa qua vài ngày thì không thể đỡ hơn được.
Tôi cưỡng ép bản thân không được nhìn tủ số bốn nữa, tôi cảm thấy trong lòng đã có chút ám ảnh, sau đó tôi đem ánh mắt của mình đặt vào các góc trong nhà xác, nơi đó khá bí mật, lại là một vị trí có thể nhìn được hết thảy khung cảnh trong nhà xác.
Cuối cùng tôi tìm được một vị trí ở góc phía bên phải cánh cửa, chỗ này nhất định có thể nhìn được cả nhà xác, đồng thời cũng cực kỳ bí mật.
Tôi trực tiếp tìm đến một chiếc ghế, đặt chiếc camera thứ hai lên bên trên, điều chỉnh một chút, không có bất kỳ vấn đề gì, sau khi rời khỏi nhà xác, mục tiêu cuối cùng chính là khu rừng phía sau.
Trong khu rừng này, rất có khả năng chính là nơi mà ông già Tôn nuôi thi, thứ gọi là nuôi thi, cũng cần phải có chỗ để nuôi, chọn phong thủy, có điều còn những thứ khác bên trong tôi cũng không hiểu.
Tôi đoán, nếu như ông già Tôn có thể đem thi thể kia chôn ở sau nhà xác, vậy chứng minh, khu rừng này nhất định rất phù hợp để nuôi thi.
Nếu đã như vậy, vậy thì ông già Tôn không thể dễ dàng mà đổi vị trí chôn thi thể, như thế đối với thi thể mà nói sẽ là không có lợi.
Cho nên muốn phát hiện ra bí mật cuối cùng của ông già Tôn, khu rừng nhỏ phía sau này là một nơi nhất định không thể thiếu.
Vì muốn thận trọng hơn, tôi vội vàng dùng điện thoại kiểm tra camera ở hành lang, tua lại xem một lát, ông già Tôn vẫn chưa hề đi ra khỏi phòng.
Tôi cũng hít sâu một hơi, đi vào trong khu rừng nhỏ.
Suốt dọc đường tôi nhìn ngang liếc dọc, chỉ sợ lúc đã vào đến trong rừng, lại con mẹ nó nhảy ra một thứ gì đó, cũng may lần này không có việc ngoài ý muốn, tôi tìm được một nơi khá bí mật, đem camera số ba đặt cẩn thận.
Cuối cùng tôi thuận lợi quay trở về phòng bảo vệ, sau khi ngồi xuống, phát hiện không biết từ lúc nào mà sau lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi thở sâu vài lần, mới có thể khiến bản thân bình phục trở lại, bây giờ tôi chỉ cần xem biểu diễn của ông già Tôn.
Thời gian cả một buổi tối trôi đi, đương nhiên nơm nớp lo sợ, nhưng cuối cùng vẫn không xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai, ông già Tôn vẫn tới giao ca như thường, ông ta đưa ba trăm tệ tiền lương cho tôi, sau đó nói với tôi, tối nay không cần đến, ông ta làm thông.
Sáng sớm mai đến giao ca là được, tôi gật gật đầu, quay trở về ký túc một chuyến, sau đó cũng trực tiếp đi ra khỏi nhà tang lễ.
Buổi sáng, cũng không có chuyện gì, tôi trực tiếp nằm xuống giường ngủ như chết, ngủ cho tới tận chiều mới tỉnh dậy, sau đó đi ăn chút đồ, cuối cùng mới bỏ điện thoại ra xem.
Bắt đầu điều chỉnh từng đoạn từng đoạn video mà camera ghi lại, tua nhanh từng đoạn, cả một buổi sáng, ông già Tôn cũng không có bất kỳ hành động bất thường nào, tất cả đều bình thường.
Điều này cũng không vượt khỏi dự liệu của tôi, tôi cũng không tin trời sáng ông ta còn dám làm trò gì ở trong nhà tang lễ.
Không có thu hoạch, tôi lại tìm Đàm Bằng, nói với cậu ta những việc tiếp theo, tôi nói với cậu ta chuyện camera, Đàm Bằng dặn tôi cẩn thận chút, ông già đó bụng dạ thâm hiểm, lúc nào cũng phải chú ý, nếu như chỉ cần bị ông ta phát hiện ít dấu vết, phải chuồn ngay lập tức.
Nói một lúc, Đàm Bằng lại đi nghỉ ngơi, mà lúc này, tôi cũng chú ý tới cổ tay mình, lúc trước cổ tay tôi bị ông nội nắm thành một vết bầm.
Sau khi ra khỏi thôn tôi từng để ý qua, tôi phát hiện vết bầm đó bắt đầu tiêu tan, lúc này cũng tan được gần hết rồi.
Nhưng vẫn còn một vệt nhỏ lại mãi vẫn chưa tan, cứ giống như một củ cà rốt nhỏ cong cong vẹo vẹo, nhìn cứ kỳ quái.
Đây không phải là vết bớp tự nhiên của tôi, bởi vì lúc trước tôi không hề có thứ này, tôi có thể chắc chắn là sau khi bị ông nội nắm thành vết bầm thì mới xuất hiện.
Nhìn một lát, vẫn chẳng hiểu, tôi cũng không để ý nữa.
Thời gian cuối cùng cũng tới tối, mà đến đêm, sự chú ý của tôi đều đặt lên những đoạn video của camera ghi lại trên màn hình điện thoại.
Nhìn chằm chằm vào ba nơi, bởi vì kinh tế hạn hẹp, tôi cũng không mua camera thứ tư, cho nên hiện tại căn bản cũng không nhìn được phòng bảo vệ.
Khoảng một giờ, tôi nhìn thấy ông già Tôn xuất hiện trong nhà xác, nhưng khiến tôi thất vọng là, ông ta chỉ kiểm tra nhiệt độ trong nhà xác, sau đó rời đi.
Tôi vuốt vuốt mặt, cho bản thân tỉnh táo hơn chút, bởi vì đã là nửa đêm, cơn buồn ngủ cũng đã kéo tới, ngược lại lúc đi làm thì chẳng buồn ngủ gì mấy.
Dù sao cũng là trông nhà xác, ai cũng không yên tâm mà ngủ được.
Mà chính vào khi tôi đợi đến ba giờ, cuối cùng lại nhìn thấy ông già Tôn xuất hiện trong nhà xác, lần này ông ta không hề kiểm tra nhiệt độ.
Mà trực tiếp tiến vào trong, giây tiếp theo, tôi nhìn thấy ông già Tôn dừng lại, sau đó thò tay kéo một chiếc tủ lạnh ra.
Mắt tôi trợn lớn, bởi vì chiếc tủ lạnh mà ông già Tôn kéo, lại chính là chiếc tủ số bốn.