Tôi từ trong ánh mắt của mọi người, đều có thể nhìn ra một tia hoảng loạn.
Quan tài rơi xuống đất, đây là điều tối kị cực lớn ở địa phương tôi, bình thường người chết sau khi được đặt vào trong quan tài, quan tài nhất định không được tiếp xúc với mặt đất, lúc đặt ở nhà luôn phải có ghế chống ở bên dưới.
Sau khi khởi quan, nhất định phải đến nơi hạ táng, quan tài mới có thể chạm đất, giữa lúc này tuyệt đối không được xảy ra sự cố.
Ngoài ra vẫn còn một cách nói khác, đó chính là, quan tài nếu như giữa đường không may rơi xuống đất, như vậy nhất định phải hạ táng tại nơi mà quan tài chạm xuống.
Nhưng tình trạng hiện tại của ông nội, vừa mới ra khỏi cửa chính, chắc cũng không đến mức hạ táng ông nội ở chỗ này chứ?
Bố và Lương tiên sinh đồng thời cùng tiến đến bên cạnh quan tài, hai người họ nhìn nhau một cái, nhưng tôi từ trên gương mặt của họ, nhìn thấy biểu cảm giống nhau.
Nặng nề, nặng nề đến mức không có lời nào để miêu tả.
Người trong thôn xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi, tình trạng này ở chỗ tôi đừng nói là gặp, đến ngay cả nghe đều chưa bao giờ nghe qua, đây rõ ràng là có chút không bình thường, tất cả mọi người đều đang bàn tán, là ông nội tôi đang tác quái.
Tôi nhìn thấy Lương tiên sinh thở dài một tiếng, nói:
- Mọi người đừng lo lắng, có lẽ cây gậy này quá cũ rồi, đem quan tài khiêng vào bên trong trước, hôm nay chắc không được rồi, ngày mai hẵn tiếp tục!
Lương tiên sinh nói xong, mọi người vội vàng bao quanh quan tài, cùng nhau nhấc lên, nhưng giây tiếp theo, tôi nhìn thấy sắc mặt của mọi người đều trở lên rất khó coi.
- Lương tiên sinh, cỗ quan tài này không nhấc lên được!
Một tiếng kêu kinh ngạc truyền tới, trong lòng tôi có chút sợ hãi, quan tài không nhấc lên được? Vừa rồi không phải vẫn rất bình thường hay sao? Nhưng khi tôi ngước mắt nhìn về phía quan tài của ông nội lần nữa, lại phát hiện, trên cỗ quan tài, từ từ thoát ra rất nhiều làn khói đen.
Lương tiên sinh bỗng chốc nhíu chặt lông mày, đi đến bên cạnh cỗ quan tài, lấy tay đặt lên trên.
Chính vào thời khắc Lương tiên sinh đặt tay lên trên cỗ quan tài, tôi nhìn thấy sắc mặt của ông ấy thay đổi, có điều rất nhanh lại khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Sau đó Lương tiên sinh nói:
- Nào, tôi nhấc cùng mọi người!
Lương tiên sinh nói xong, hai tay đặt xuống dưới đáy quan tài của ông nội, mà lúc này, tôi lại kinh hãi phát hiện, những làn khói đen xung quanh quan tài của ông nội bỗng dưng biến mất đi rất nhiều, thu vào phía trong quan tài.
Lúc này, Lương tiên sinh nói với bố:
- Lý Trăn, đi cách địa khí.
Bố khẽ ngơ người, sau đó vội vàng gật đầu, bố bảo tôi đặt linh vị của ông xuống cẩn thận, đi giúp bố một tay, nghe thấy vậy, tôi có chút khó hiểu, cách địa khí là cái gì?
Mặc dù không hiểu, nhưng tôi vẫn cùng bố đi vào trong nhà, chỉ thấy bố lấy một chậu nước, bảo tôi nhặt tám cái bát đi theo sau.
Chúng tôi trực tiếp đi đến phòng chính, tôi thấy bố đổ nước vào trong bát, sau đó đặt dưới chân ghế, một ghế có bốn chân.
Ghế đặt quan tài có hai chiếc, tổng cộng bốn cái bát, trong bát là nước trong, mà chân ghế lại đặt ở trong bát, ngâm trong nước.
Trong lòng tôi có chút kinh ngạc, đây chính là cách địa khí? Nhưng cái này có tác dụng gì?
Làm xong, bố ra hiệu cho Lương tiên sinh, lúc này Lương tiên sinh lại kêu hô mọi người nhấc quan tài lên, tiếng nói của Lương tiên sinh nhè nhẹ truyền ra.
Quan tài của ông nội lại một lần nữa được nhấc lên, quan tài được đặt lên trên hai chiếc ghế, nhìn những cái bát nước dưới chân ghế, tôi có chút lo lắng, trọng lượng của quan tài không hề nhẹ, những cái bát này vỡ mất thì sao?
Nhưng sau khi quan tài được đặt lên trên, tôi phát hiện tám cái bát đó không hề có chút động tĩnh gì. Đến ngay cả nước trong bát cũng không bị xao động, chứ đừng nói đến bát bị nứt.
Làm xong mọi thứ, trời đã bắt đầu tối, lúc đầu ngày hạ táng ông nội chính là chiều hôm nay, nhưng lúc này trời đã tối, Lương tiên sinh đành dặn dò mọi người tối nay cứ về trước.
Lần này, mọi người căn bản không có chút do dự nào, tôi biết, việc quan tài của ông nội rơi xuống đất, có ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của mọi người.
Mà dựa vào mọi điều đã xảy ra, tôi cũng đoán ra được, Lương tiên sinh bề ngoài là một ông lão may vá, nhưng thực chất, chỉ e là còn giỏi hơn mấy ông thầy âm dương rất nhiều lần.
Sau khi mọi người rời đi, tôi nghe thấy Lương tiên sinh thấp giọng nói với bố:
- Không còn cách nào khác, vẫn là khởi âm rồi.
Bố tôi trầm mặc rất lâu, nói nói với Lương tiên sinh:
- Phải làm thế nào thì làm thế đấy thôi!
Lương tiên sinh gật đầu, lúc này ông ấy quay sang nhìn tôi, nói:
- Nhất Lượng, cháu qua nhà ông, giúp ông lấy ít đồ.
Nghe thấy vậy, cả người tôi khẽ run lên, bản năng muốn từ chối, trời tối như thế này, kêu tôi đi lấy đồ?
Tôi vội vàng hỏi Lương tiên sinh, ông ấy tự mình đi lấy không được sao? Hơn nữa ông ấy tự mình đi, cũng không mất thời gian tìm, tiết kiệm thời gian, tôi đi còn không biết những thứ đó ông ấy để ở đâu.
- Ông đi rồi, ông nội cháu để cháu xử lý à? thằng bé này, ông nói cho cháu biết ông để đồ ở chỗ nào không phải được rồi sao? Mau đi đi, bên này cần dùng gấp!
Lương tiên sinh tức giận nhìn tôi một cái, sau đó lên tiếng nói với tôi.
Tôi không biết trả lời thế nào, bố cũng an ủi tôi, nói tôi lớn như này rồi, đi một chuyến có gì đáng sợ chứ, còn bảo tôi đi nhanh về nhanh.
Cuối cùng tôi chẳng còn cách nào khác, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, tôi sợ cũng phải cố mà gồng mình lên, Lương tiên sinh đưa chìa khóa cho tôi, nói cho tôi biết ông ấy để đồ ở những chỗ nào, sau đó tôi bật đèn pin, xuất phát.
Trên đường, trong đầu tôi cố gắng nhớ kỹ lời Lương tiên sinh dặn dò, trên đường không cần biết gặp phải thứ gì, hoặc có ai gọi, đều không được quay đầu, cứ mặc kệ mà đi.
Như vậy sẽ không xảy ra sự cố gì cả, tôi cảm thấy bản thân đi trên đường, bàn tay cầm đèn pin có chút run rẩy, rõ ràng là khí trời tháng sáu, nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân bỗng nhiên có chút lạnh .
Hơn nữa, không biết có phải do tác dụng của tinh thần hay không, tôi cứ cảm giác có thứ gì đó đang thổi sau cổ mình.
Tôi từng nghe người già nói qua tình trạng này, quỷ thổi đèn, nhưng chỉ là cái bẫy, lừa bản thân tự mình thổi tắt lửa dương ở trên lông mày.
Vì vậy càng không được quay đầu, tôi đi mãi đi mãi, cuối cùng bắt đầu chạy chậm, ông trời ơi, tôi hận khồng thể bay một phát đến nhà Lương tiên sinh.
Đây là một loại dày vò, nhưng cuối cùng cũng tới rồi, tôi vội vàng lấy chìa khóa ra, mở cửa tiến vào trong nhà, cửa đóng lại"thình" một tiếng, cả người tôi thờ hắt ra một hơi.
Không biết từ lúc nào, trước trán đã đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy đoạn đường vừa nãy, đi rất lâu, muốn nghỉ ngơi một chút.
Có điều, nghĩ tới Lương tiên sinh nói đang cần dùng gấp đồ, tôi đành vội vàng tiến vào trong phòng ông ấy, chuẩn bị tìm đồ ông ấy nói.
Tôi bước vào trong phòng Lương tiên sinh, bắt đầu dựa vào miêu tả của ông ấy, tìm một cái tủ khóa ở cạnh giường, sau khi mở ra quả nhiên nhìn thấy một chiếc hộp.
Tôi cầm chiếc hộp trong tay, cảm giác có chút nặng, bên trong truyền ra một tiếng động nhỏ, nghe giống tiếng sắt. Quan trọng hơn là, tôi nhìn thấy chiếc hộp này có chút cũ kĩ, vỏ ngoài bị mài mòn khá nghiêm trọng.
Tôi cũng không để ý nhiều mấy thứ này nữa, vội vàng đem về cho Lương tiên sinh, không được làm lỡ thời gian việc trong nhà mình.
Nhưng lúc tôi vừa định bước đi, vội vàng khựng lại, mắt nhìn vào một góc trong phòng, chỗ đó có một bàn thờ, trên bàn thờ treo một bức di ảnh, hình như là một đạo sĩ.
Nhưng thứ tôi quan tâm lại ở phía dưới bàn thờ, trên đó hình như có hai người rơm nho nhỏ, hơn nữa hai người rơm này còn nắm tay nhau, nhìn thế nào cũng thấy có chút kỳ dị, trên người bọn nó còn mặc bộ y phục kỳ lạ giống hệt nhau.
Tôi rất tò mò Lương tiên sinh chỉ là một người may vá vậy làm sao trong phòng lại có thứ này? Nhìn thấy vậy, trong lòng tôi có chút sợ hãi, nhưng cũng không thể kìm chế được sự tò mò của mình.
Vì muốn nhìn rõ hơn, tôi từ từ di chuyển lại gần chỗ bàn thờ, khi tôi đến gần, lông mày bỗng dưng nhíu chặt lại.
Nếu như Lương tiên sinh cũng biết chút ít về làm phép giống như thầy âm dương, vậy thì thờ cúng di ảnh một vị đạo sĩ cũng không có vấn đề gì, nhưng đằng này, hai con người rơm này lại cực kỳ kỳ dị.
Hơn nữa tôi để ý tới là bởi vì tôi phát hiện, bộ y phục kỳ quái mặc trên người hai con người rơm có chút quen mắt.
Tôi nhăn mày nhớ lại, giây tiếp theo, cả người giật nảy lên vì kinh hãi, không tự chủ được chỉ về phía người rơm.
Bộ y phục kỳ quái mặc trên thân người rơm này, là một bản thu nhỏ của áo liệm, mà áo liệm này đã in rất sâu vào trong trí nhớ của tôi.
Còn không phải là bộ áo liệm kỳ quái lúc trước ông nội mặc cho tôi hay sao? Hiện tại, vẫn đang mặc trên người ông nội.