Ánh mắt tôi nhìn về phía đó, lập tức nhìn thấy ở lối vào, xuất hiện rất nhiều bóng người, bước chầm chậm, đi tới chỗ chúng tôi bên này.
Ở một khoảng cách xa xa, tôi nhìn thấy người thanh niên cầm đầu trực tiếp hướng về phía Trúc Tẩm Ngưng, khẽ khom mình, vái một cái.
Nói chính xác hơn, hắn không phải đang bái Trúc Tẩm Ngưng, mà là ông nội cô ta.
- Cửu gia phân gia, thiếu chủ Cự Mông của tộc Lê Cự, bái kiến tộc trưởng của chủ gia.
Người thanh niên hô lên một tiếng, đoàn người phía sau hắn đồng loạt hô to:
- Bái kiến tộc trưởng chủ gia!
Tôi chưa gặp qua người thanh niên đó bao giờ, không phải đám người mà tôi theo dõi, từ đó có thể thấy, người thanh niên này cũng là thiếu chủ của một phân gia.
Xem ra lần này đến làng Lê gia, nói không chừng đều là do thiếu chủ của tất cả các phân gia khác cầm đầu, dù sao mục đích cũng là tới tham gia đấu trường kén rể.
Những người đi theo dù có nhiều cũng không có tác dụng gì, thấy vậy, ông nội Trúc Tẩm Ngưng không nói gì, gật đầu một cái, còn về việc có nhìn xuống dưới không thì tôi cũng không biết.
Kế đó, Trúc Tuấn vội vàng đứng dậy, hô lên:
- Tộc Lê Cự, mời ngồi ở vị trí số một bên trái.
Tôi nhìn một cái, vị trí số một bên trái gần với vị trí của chủ trì nhất, mà tộc Lê Cự đến đầu tiên, vậy có lẽ là đặc cách của người đến trước.
Khoan chưa nói cái khác, thực ra lúc trước tôi cũng chú ý giọng nói của thiếu chủ kia, giọng nói khá cứng ngắc, có gì đó không tự nhiên, có lẽ bọn họ không phục tùng bên này cho lắm.
Làng Lê gia dù sao cũng là chủ gia, nhưng những người này lại dám ngang nhiên tỏ thái độ không cung kính chủ gia, theo lý mà nói, tình hình đó mà bị chủ gia phát hiện, có lẽ sẽ là chuyện rất nghiêm trọng.
Có điều nếu bọn họ đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy, cũng hoàn toàn chứng minh, bọn họ căn bản không sợ, trong lòng chắc chắn rất tự tin về thực lực của bản thân.
Thấy vậy, tôi nhìn lên phía người già đang ngồi trên chủ vị, lúc này mặt mày ung dung, tôi không tin lão ta không nghĩ gì trong lòng, nhưng tôi nhìn thấy sắc mặt của Trúc Tuấn vô cùng u ám, rõ ràng nội tâm của Trúc Tuấn không che đậy được tốt như ông nội Trúc Tẩm Ngưng.
Kỳ thực tôi cũng nhìn thấy trong đáy mắt lão lóe qua tia nhìn lạnh giá, nhưng chỉ trong khoảng thời gian vài giây, đã hoàn toàn biến mất, muốn nhìn cũng không thể nhìn thấy nữa.
Cứ thế, chúng tôi tiếp tục đợi ở trong quảng trường, không lâu sau, bên ngoài lại truyền tới một tiếng hô:
- Cửu Lê phân gia, tộc Lê Văn đến!
Dứt lời, lại là vài bóng người bước qua lối vào tiến vào trong, người cầm đầu cũng là một người thanh niên, có điều trên mặt kẻ này treo một nụ cười nhàn nhạt.
Trong tay hắn, hình như còn cầm một cái quạt gấp, lúc này, thiếu chủ cầm đầu hô lớn;
- Cửu Lê phân gia, thiếu chủ tộc Lê Văn, Văn Xương bái kiến tộc trưởng chủ gia, bái kiến các vị trưởng lão của chủ gia.
Nụ cười trên mặt Văn Xương vẫn chưa tan đi, khi nhìn thấy hắn, trong lòng tôi đã có một ấn tượng.
Nụ cười giả tạo, không sai, không biết tại vì sao, khi nhìn thấy Văn Xương, tôi cảm thấy hắn không phải thứ tốt lành gì, mà là một kẻ vẻ ngoài hiền lành bên trong hiểm ác.
Có thể bởi vì trực giác, mặc dù trên mặt hắn luôn treo nụ cười, nhưng tôi nhìn thấy trong ánh mắt hắn, là vẻ nham hiểm đáng sợ.
Người như vậy, rất rõ ràng, nụ cười trên mặt chẳng qua chỉ để trang trí mà thôi.
Nếu bị nụ cười trên mặt hắn mê hoặc, vậy chỉ đành tự nhận bản thân đen đủi.
Trúc Tuấn lại đứng dậy, hô một tiếng:
- Cửu Lê phân gia, tộc Lê Văn, ngồi vị trí số một bên phải.
Tôi nhìn kí hiệu bên trên, cứ thế, Văn Xương đã đem theo người của mình, đi về phía bên phải.
Văn Xương ngồi xuống chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng nói vọng vào từ lối vào.
- Cửu Lê phân gia, tộc Lê Bùi đến!
Lại là một đám người nữa đi vào trong, lần này, mắt tôi trợn lớn, bởi vì đám người này chính là đám người bị tôi theo dõi lúc ở Qúy Dương.
Hóa ra bọn chúng, chính là tộc Lê Bùi sao? Thiếu chủ cầm đầu sắc mặt lạnh như băng, đi thẳng tới trước vị trí chủ trì, khom mình nói:
- Cửu Lê phân gia, thiếu chủ tộc Lê Bùi, Bùi Quang Nam, bái kiến tộc trưởng chủ gia, các vị tiền bối!
Nghe vậy, tôi hơi ngây ra, hóa ra hắn tên là Bùi Quang Nam, lúc trước tôi đã có chút nghi ngờ thân phận của bọn chúng, thậm chí còn chưa từng nghĩ qua còn có quan hệ với Trúc Tẩm Ngưng.
Có lẽ là ý trời, cho dù tôi không phát hiện ra bọn chúng, không đi theo dõi bọn chúng, thì vận mệnh vẫn an bài cho chúng tôi gặp nhau, cho chúng tôi quen biết.
Bởi vì Trúc Tẩm Ngưng, đấu trường kén rể bên này nhất định vẫn sẽ diễn ra, Trúc Tẩm Ngưng cũng nhất định cầu cứu tôi, mà đã cầu cứu, thì tôi không thể không tới, cho nên kiểu gì thì kiểu vẫn gặp phải đám người này, đây chính là ý trời.
Khi Bùi Quang Nam ngẩng đầu lên, mắt hắn khẽ lóe sáng, gương mặt vốn dĩ vô cùng lạnh giá, bỗng lộ ra cảm xúc có hứng thú.
Kế đó, tộc Lê Bùi được sắp xếp cho ngồi bên tay trái, mà về sau, cũng đã có rất nhiều những phân gia khác của Cửu gia tới nơi.
Sau khi đã tới đông đủ, tôi phát hiện, phân gia của Cửu gia, có tám tộc, gồm Lê Cự, Lê Lộc, Lê Văn, Lê Bùi, Lê Vũ, Lê Phá, Lê Phụ, Lê Bật. mà làng Lê gia của hiện tại, rất lâu về trước, chính là chủ tử của tám tộc còn lại.
Có điều đồ đạc sẽ là của mình mãi mãi nhưng con người thì không, bây giờ đã hoàn toàn không còn giống như trước, những người này, đều là một vị thiếu chủ đem theo vài thuộc hạ.
Xem ra, đấu trường lần này cũng khá nhẹ nhõm, chỉ có điều tên Bùi Quang Nam kia, có lẽ đã nhìn trúng Trúc Tẩm Ngưng, đôi mắt hắn chưa từng rời khỏi vị trí của cô ta.
Nhưng nhân phẩm con người hắn quá cứng rắn thô bạo, dù sao cảm giác đầu tiên mà hắn để lại cho tôi, là không phải thứ tốt lành gì, muốn đem Trúc Tẩm Ngưng đi? Tôi nhất định phải làm gì đó để ngăn cản tất cả mọi chuyện.
- Cửu Lê bát phân gia, cuối cùng đã đầy đủ, muốn gọi mọi người tới đông đủ, thật không dễ chút nào!
Ông nội Trúc Tẩm Ngưng bỗng đứng dậy, trầm giọng nói với những người phía dưới.
Chúng nhân phía dưới không ai nói câu gì, nhưng ông nội Trúc Tẩm Ngưng lại không có ý định từ bỏ cơ hội tốt thế này.
Ánh mắt của lão bỗng ác liệt, nói:
- Gia tộc Cửu Lê? Thứ gọi là gia tộc Cửu Lê, thì phải cần cả chín gia tộc, đồng tâm hiệp lực, thì mới có thể chống lại mọi thứ ở bên ngoài thế gian, lại lần nữa lập ra những kì tích! Nhưng Cửu Lê của bây giờ, đã hoàn toàn vắng lạnh!
Ông nội Trúc Tẩm Ngưng nói không ngắt quãng, càng nói càng thêm ác liệt, tám kẻ thiếu chủ ở dưới, lập tức nhíu chặt lông mày.
Rõ ràng, ý của câu này là gì, ai ai cũng đều đã hiểu rõ.
Bọn họ cứ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai lên tiếng.
- Có điều hôm nay là ngày đại hỉ xuất giá của cháu gái ta, những chuyện này tạm thời bỏ đó, không nhắc đến nữa, mà chín vị ngồi dưới kia, ai có thể trở thành cháu rể của ta? Tất cả đều là ẩn số!
- Đương nhiên, đây chỉ là một điểm, ta muốn nói rõ với mọi người một vấn đề, ngày hôm nay tham gia đấu trường, có tất cả mười người!
Lão ta nói xong, phía dưới bắt đầu vang lên những tiếng dị nghị, tôi đương nhiên cũng vểnh tai lên nghe.
Tiếng tranh luận đều chủ yếu là muốn biết kẻ này là ai, người thứ mười là ai? Đến từ nơi nào?
Lúc này, Trúc Tuấn ra hiệu cho tôi, bảo tôi mau bước lên trên đài chủ trì.
Khi lên đến nơi, lập tức, tất cả các ánh mắt ở phía dưới đều đổ dồn lên người tôi.
Tôi không quan tâm chuyện đó, mặc kệ những ánh mắt ấy.
- Đây chính là người thứ mười mà ta nói!
Lập tức, tôi nghe thấy tiếng của ông nội Trúc Tẩm Ngưng vang lên.
Phía dưới lại tranh luận ầm ầm, âm thanh càng lúc càng lớn.