Mục lục
Nợ âm khó thoát (full cập nhật chương mới nhất) – Truyện ma Tác giả: Ngũ Đẩu Mễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hả? Tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, thứ mà anh ta vẫn luôn tìm kiếm chính là ở trong đây? Cũng quá gì gì đó rồi?

- Tôi nói thảo nào tìm không thấy, hóa ra nằm ở góc khuất như vậy, đây là sợ bị người khác nhìn thấy cửa tiệm của mình hay gì?

Nói đoạn, Mễ Trần đã bước lên phía trước, mà tôi cũng vội vàng đi theo, hỏi Mễ Trần đây rốt cuộc là một nơi như thế nào?

Chúng tôi tìm mất bao nhiêu lâu, cuối cùng chính là tìm cửa tiệm nhỏ bé này?

Tôi rõ ràng có chút không hiểu, hy vọng Mễ Trần có thể giải thích cho tôi nghe chút, sau đó Mễ Trần xoay đầu, nói:

- Nơi này chắc cậu không biết hả? gọi là đạo phường, nói thế nào nhỉ, cũng giống như siêu thị của người bình thường, cậu hiểu chưa?

- Cũng chính là nói, những thứ người tu đạo chúng ta cần, chỉ có thể vào đạo phường mới mua được, mà giá cả lại đắt cắt cổ, đạo phường này mặc dù có hơi tồi tàn một chút, nhưng chúng ta có thể vào xem qua, quan trọng nhất vẫn là đưa cậu đi mở mang tầm mắt.

Tôi lập tức hiểu ra, thì ra là như thế, tôi biết ý Mễ Trần nói là gì, thí dụ như vẽ bùa, tôi tạm thời chưa biết vẽ bùa, nhưng tôi hiểu rõ, vẽ bùa cần rất nhiều thứ.

Những thứ này không thể tìm thấy được ở những nơi bình thường, tôi lúc trước rất tò mò, phải đến đâu để tìm những thứ ấy, thì ra, còn có chỗ chuyên môn buôn bán riêng.

Cũng chính là đạo phường mà Mễ Trần nói, có điều tôi rất tò mò, Mễ Trần tại sao lại biết chỗ này chính là đạo phường? Tôi hỏi anh ta liệu có phải có chỗ khác biệt nào không?


- Xem ra cậu cũng không ngốc, nào, cậu chú ý nhìn xem tấm biển treo bên trên kia.

Mễ Trần xoay đầu, đưa tay chỉ một tấm biển cũ treo bên ngoài cửa tiệm, thứ này xem ra không phải tồi tàn bình thường, cứ giống như một miếng gỗ mục được điêu khắc lên, mà trên tấm biển ấy cũng có ba chữ lớn màu đen.

THÍCH THÌ MUA!

Ba chữ này thực sự đã dọa tôi một trận, thật đặc biệt, ý trong hàng chữ cũng quá rõ ràng, chính là nói, thích thì mua không thích thì thôi, có thể nhìn được ra, chủ nhân của cửa tiệm này, thực sự cũng rất tùy ý.

Có điều thứ Mễ Trần muốn chỉ cho tôi xem không phải ba chữ đó, mà là một phù văn dưới góc bên trái của tấm biển.

- Hình như là chữ phồn thể*?

Tôi thấp giọng lầm bầm, Mễ Trần gật đầu, nói chính xác là chữ phồn thể, là phồn thể của đạo tự, mà phía dưới đạo văn đó còn có hình bát quái, đây cũng là ký hiệu của đạo phường, chỉ cần tìm đúng đến nơi đây, chứng minh đây chính là đạo phường.

Tôi gật đầu, lúc này Mễ Trần cũng bảo tôi đừng phí lời nữa, đưa tôi vào xem trước.

Không đợi tôi nói gì, Mễ Trần trực tiếp kéo tôi vào bên trong, mà sau khi vào trong, tôi lại phát hiện trong này chẳng có bóng người nào, hơn nữa nhìn cũng không giống một đạo phường, bởi vì trong đây, tôi không nhìn thấy có bất kỳ thứ gì được bày biện ra bên ngoài.

Đến ngay cả ánh đèn cũng có chút vàng vàng, khiến người ta có cảm giác khó chịu, bởi vì nhìn không rõ.

- Xin chào, có ai không?

Mễ Trần thấy xung quanh không có người, cũng lập tức hô lớn một tiếng.



- Nhỏ tiếng chút, tai tôi không điếc.

Khi tiếng nói của Mễ Trần vừa thốt ra, lập tức một giọng nói khàn khàn cũng bỗng dưng truyền đến bên tai tôi, âm thanh đột ngột vang lên này dọa tôi nhảy dựng lên một cái.

Tôi và Mễ Trần cùng xoay người, nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay tức khắc nhìn thấy sau lưng chúng tôi không ngờ lại có một lão già đang ngồi trên ghế đu*, trong tay cầm một chiếc quạt cũ, không ngừng tự quạt lên người mình.

Tóc tai lão già này rối bời, đôi mắt nhắm nghiền, trên người mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn nhăn nhúm, quan trọng nhất là, lão già còn đang ngoáy mũi, hình tượng này, không phải là dọa người bình thường.

- A, ông ơi, ông là chủ ở đây ạ?

Lúc này Mễ Trần bên cạnh cũng vội vàng mở miệng, hỏi lão già trước mắt, mắt lão già vẫn không mở, tiếp tục ngoáy mũi, sau đó nói:

- Sao? Anh còn nhìn thấy có người thứ hai ở trong này sao?

Mặc dù không trực tiếp trả lời, nhưng ý tứ lời của lão già cũng rất rõ ràng, lão ta chính là ông chủ.

- À, được rồi, mà sao không thấy trong tiệm của ông bày biện gì? bọn cháu đến mua một ít đồ, không bày ra ngoài, bọn cháu xem kiểu gì ạ?

Mễ Trần lại lên tiếng, hỏi lão già, mà tôi cũng không nói câu gì, bắt đầu đánh giá lão già trước mắt, không biết tại sao, tôi cứ có cảm giác lão già này có gì đó rất đặc biệt.

Hình tượng của lão già không đẹp, nhếch nhác lôi thôi, nhưng cảm giác của lão ta đem đến cho người khác, lại không hề phản cảm, ngược lại còn có cảm giác nhìn không thấu.

- Muốn cái gì trực tiếp nói.

Lão già vẫn chưa mở mắt, mà nhàn nhạt lên tiếng, nói với Mễ Trần, Mễ Trần nhíu mày, tôi nhìn ra anh ta hình như không vui, cho dù thế nào đi nữa thì chúng tôi cũng là khách hàng, nhưng thái độ của lão già này lại có chút không tốt.

Tôi sợ Mễ Trần nổi nóng, vội vàng kéo tay anh ta, ra hiệu lão già kia chỉ là một người già, có gì chúng ta từ từ nói.

Mễ Trần gật đầu, sau đó cười nhạt, hỏi:

- Cái gì ông cũng có sao?

- Anh không nói, tôi làm sao biết được có hay không?

Lão già trả lời, mà tôi cũng cảm nhận được ngữ khí của lão ta đã có chút thiếu kiên nhẫn.

- Tôi nói này anh kia, anh cứ nhìn chằm chằm một lão già khú già khắm như tôi làm gì? Con mẹ nó tôi cũng đâu phải là một cô gái xinh đẹp, anh đây có niềm yêu thích kỳ lạ vậy ư?

Vừa nói xong, tôi liền nhìn thấy chiếc quạt trong tay lão già hơi dừng lại, sau đó nói với tôi, mà lão già từ đầu đến cuối, đều không mở mắt qua, nhưng lão ta làm sao biết được tôi đang nhìn lão?

Tôi vội vàng dịch chuyển ánh mắt, nói một câu xin lỗi, lúc này Mễ Trần ở một bên ho khan hai tiếng, sau đó cất lời:



- Hắc diệu tinh có không?

Nhìn thấy ánh mắt có chút trêu chọc của Mễ Trần, mặc dù tôi không biết hắc diệu tinh là gì, nhưng cũng biết Mễ Trần này cũng không có ý tốt.

Bộp!

Sau đó, khi tiếng Mễ Trần vừa dứt, một viên đá màu đen to bằng nắm tay của trẻ sơ sinh xuất hiện trên mặt bàn, khi viên đá này xuất hiện, tôi dường như cảm nhận được từ trong viên đá truyền ra một nhiệt lượng rất lớn.

- Năm trăm vạn. (hơn 16 tỷ tiền Việt)

Sau khi tiếng nói của lão già nhàn nhạt truyền ra, tôi cũng phát hiện Mễ Trần bên cạnh hình như đã bất động, tôi vội vàng xoay đầu nhìn, lúc này Mễ Trần mắt chữ A mồm chữ O nhìn trân trân viên đá trên mặt bàn.

Rất lâu sau, Mễ Trần mới phải ứng lại, hô lên thất thanh:

- Con mẹ nó, có thật!

Nói đoạn, Mễ Trần chuẩn bị thò tay ra cầm lấy viên đá màu đen, nhưng lại bị tiếng nói của lão già cắt ngang.

- Đừng động vào, tiền mặt, quẹt thẻ hay là chi phiếu?

Mễ Trần đứng ngây tại chỗ, sau đó có chút không tự nhiên, thu tay lại, sờ sờ mũi, cười ngượng:

- Cái đó, tiền bối đừng tức giận, cháu chỉ đùa tý thôi ạ.

Mễ Trần vừa nói xong, lão già vẫn luôn không có động tĩnh gì kia đột nhiên dựng người dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vị trí của Mễ Trần.

Ừm, nói đúng hơn, không phải là nhìn chằm chằm, nói thế nào nhỉ? Bởi vì mặc dù mắt của lão già hướng về vị trí của Mễ Trần, nhưng lại không hề mở mắt ra, rất kỳ lạ, chính là nhắm mắt nhìn người.

- Oắt con, đùa à? anh xem có nhầm lẫn ở đâu không, tôi một lão già cao cao tại thượng thế này, anh đùa với tôi ư, cút ngay, không nhìn thấy tấm biển treo bên ngoài à?

Lão già không hề khách khí, trực tiếp hừ lạnh một tiếng với Mễ Trần, mặt mày Mễ Trần ngượng ngùng, mà bây giờ Mễ Trần cũng hoàn toàn không còn chút tức giận nào nữa, tôi biết, những việc này đều là do viên đá hắc diệu tinh kia mà ra.

Thứ này tận năm trăm tệ? Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết là thứ đồ tốt như thế nào, có lẽ Mễ Trần nghĩ lão già sẽ không lấy ra được thứ tốt như vậy, nên chuẩn bị làm khó lão một tý, ai ngờ lão ta lại thực sự lấy ra rồi, đây không phải là tự tát vào mặt mình sao?

- Tiền bối, lúc trước đích thực là vãn bối đã rất mạo phạm, còn mong tiền bối lượng thứ, đây không phải là vì nghe thấy nơi này của tiền bối rất đặc biệt hay sao ạ?


Mễ Trần vội vàng lên tiếng, nói với lão già, lão già lại cứ nằm trên ghế đu, không nói chuyện.


Tôi nhăn mày, lão già này đúng thật là không cổ quái bình thường.


*chú thích:


Chữ phồn thể: trước khi chính phủ Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quy định áp dụng dùng chữ giản thể từ năm 1949 đến nay, thì người Trung Quốc từ thời xa lắc xa lơ đã dùng dạng chữ phồn thể để ghi chép văn bản. Nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ .... Chữ Hán phồn thể có rất nhiều nét và cực kỳ khó nhớ, khó viết, chính vì thế chính phủ Trung Quốc mới áp dụng quy định thay lại bảng chữ quốc ngữ bằng thể chữ giản thể như hiện nay... tuy nhiên đến thời điểm hiện tại chỉ có Trung Quốc đại lục mới áp dụng thể chữ giản thể, Đài Loan và Hồng Kông thì vẫn dùng chữ phồn thể, đại loại thế đó mọi người ai có hứng thú thì tìm hiểu thêm nha.-.-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK