Căn bản không tồn tại loại khả năng quỷ hồn của cậu ta ám lên điện thoại, hơn nữa Đàm Bằng còn nói cái gì mà nói chuyện quá lâu sẽ mệt?
Nhưng con mẹ nó hiện tại mọi thứ lại nói cho tôi biết, khoảng thời gian gần đây Đàm Bằng đều online bằng máy tính?
Bởi vì QQ của Đàm Bằng luôn cài đặt ở trạng thái offline, nếu như có online cũng không hiện, cho nên tôi căn bản không thể nhìn thấy được rốt cuộc cậu ta dùng điện thoại hay là dùng máy tính để online.
- Cậu thấy rồi đó, loại khả năng này không lớn, hơn nữa "mạng" cũng nói rồi, đối phương là một cao thủ, không thể tìm ra địa chỉ IP.
Khi tiếng của Mễ Trần rót vào trong tai, tôi cũng hiểu ý của anh ta, Đàm Bằng đang nói dối, dựa vào tình hình này mà nói, Đàm Bằng đã chết hay chưa đều không rõ ràng.
Nhưng cậu ta lừa tôi để làm gì? Hơn nữa còn dẫn dụ tôi đến bên cạnh ông già Tôn, cậu ta có mục đích gì?
Tôi vội vàng gửi cho Đàm Bằng một tin nhắn, hỏi cậu ta có ở đấy không, nhưng Đàm Bằng lại không trả lời tôi.
Điều duy nhất Đàm Bằng không nói dối là ông già Tôn quan hệ với xác chết nữ ở sau nhà xác, còn cả chuyện nuôi thi.
Tôi cứ ngỡ tôi đã chứng minh được là đúng, nhưng đúng lúc này, tôi lại không biết rốt cuộc Đàm Bằng có lừa tôi hay không.
- Được rồi, cậu cũng đừng quá xoắn xuýt lên như thế, bây giờ chỉ cần cậu liên lạc được với phía bên kia, chúng tôi lập tức nói với "mạng", hắn có thể tìm ra được địa chỉ IP mà số QQ đó đăng nhập.
Sau khi Mễ Trần nói xong, tôi đưa mắt nhìn anh ta, anh ta bảo tôi ngủ sớm đi, ngày mai vẫn còn phải đi làm, đây là việc cần thiết, quan trọng nhất vẫn là không được làm kinh động ông già Tôn.
Nhìn thời gian, cũng đã hai giờ, tôi trực tiếp nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ, ngay cả tâm tư tu luyện cũng không có.
Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi cùng Mễ Trần ăn sáng xong, tôi cũng đi về phía nhà tang lễ, tất cả mọi thứ đều như cũ, không có chỗ nào bất thường.
Duy nhất chỉ có một chút kỳ lạ, là vào lúc giao ca, tôi nghe thấy tiếng nói lầm bầm độc thoại của ông già Tôn:
- Phó Sinh Hạo, có chút thú vị.
Lúc ấy tôi cũng không nghe rõ lắm, tôi còn hỏi ông già Tôn đang nói gì thế, ông già Tôn vội vàng cười ha ha nói không có gì, ông ta chỉ đang nói linh tinh ấy mà.
Điều này khiến lòng tôi dâng lên chút hoài nghi, sau khi giao ca xong, ông già Tôn cũng đi khỏi, cả một ngày trực ban đều trôi qua rất tẻ nhạt.
Mà tôi không ngừng kiểm tra điện thoại, phát hiện Đàm Bằng vẫn chưa liên lạc với tôi, tôi thử gửi cho Đàm Bằng một tin nhắn.
"Chuyện liên quan đến ông già Tôn, lập tức trả lời."
Tiếp đó, khiến tôi không ngờ tới là, khi tôi vừa mới gửi tin nhắn đi, phát hiện Đàm Bằng không ngờ trả lời trong vòng vài giây.
"Hai ngày hôm nay đều đang nghỉ ngơi, không xem tin nhắn, cậu phát hiện ra điều gì?"
Nhìn thấy vậy tôi đột nhiên vui mừng, sau đó vội vàng gửi cho Mễ Trần một tin nhắn, nói Đàm Bằng liên lạc với tôi rồi.
Mễ Trần trả lời một chữ "được" , mà tôi cũng bắt đầu nói chuyện với Đàm Bằng, nói một số chuyện liên quan đến camera mà tôi đặt để theo dõi ông già Tôn.
Lúc này, đột nhiên Đàm Bằng hỏi tôi có thể tìm được chút máu chó mực không? Khi nhìn thấy dòng tin nhắn ấy, tôi liền hỏi Đàm Bằng muốn máu chó mực để làm gì?
Đàm Bằng nói, cậu ta tìm kiếm trên BAIDU, người ta nói máu chó mực có thể phá cương thi, ông già Tôn đó nếu đã muốn nuôi thi, vậy chúng tôi phải hủy đi trước, cũng gọi là báo thù một chút.
Nhưng tôi cứ có cảm giác lời mà Đàm Bằng nói, còn có một ý khác, tôi không trực tiếp từ chối, mà nói với cậu ta, tôi đi tìm thử, xem có tìm được không rồi nói tiếp.
Đàm Bằng nói " được" , sau đó cậu ta lại muốn đi nghỉ ngơi, sau khi Đàm Bằng offline, tôi lập tức gửi tin nhắn cho Mễ Trần, hỏi Mễ Trần nếu như dùng máu chó mực hất lên trên người của nữ thi thể phía sau nhà xác kia thì sẽ thế nào?
Mễ Trần vội vàng nói với tôi, nói bây giờ không được làm như thế, bởi vì như vậy sẽ lập tức khiến cho máu chó mực, thứ có thể trừ tà đó đụng phải khí âm sát, nữ thi thể sẽ ngay tức khắc trở lên điên cuồng mất kiểm soát, đến ngay cả người nuôi thi, cũng chưa chắc có thể khống chế được.
Cho nên việc này nhất định không được làm, sau đó Mễ Trần hỏi tôi là ai nói với tôi như vậy? Tôi nói với anh ta tôi nhìn thấy trên tivi, máu chó mực với tiết gà đều rất có tác dụng, cho nên mới có suy nghĩ như thế. Nếu đã không áp dụng được, vậy thì thôi.
Sau đó Mễ Trần lại nhấn mạnh với tôi lần nữa, đập tan cái suy nghĩ này đi, bằng không đến lúc đó không có cách nào khống chế được thi thể kia, sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nghe vậy lông mày tôi lập tức nhăn lại, Đàm Bằng có biết những điều ấy không? Đây là vấn đề hiện tại tôi vô cùng tò mò, nếu như Đàm Bằng biết, mà cậu ta vẫn còn bảo tôi đi làm, cậu ta đây rõ ràng là đang đẩy tôi vào hố lửa.
Nhưng nếu như cậu ta không biết, vậy cũng dễ nói hơn, những điều này cũng không có kết quả.
Lúc này, đột nhiên nhận được một dòng tin nhắn của Mễ Trần:
"vị trí của đối phương đã được xác định."
Khi nhìn thấy dòng tin nhắn, cả người tôi vui mừng, tôi hiểu đã xác định được vị trí mà Mễ Trần nói là có ý gì.
"Mạng" bên đó đã xác định được vị trí IP mà Đàm Bằng gửi tin nhắn cho tôi, sau đó gửi địa chỉ cho Mễ Trần. Tôi vội vàng nhắn tin hỏi Mễ Trần đó là nơi nào?
Mễ Trần bảo tôi tan làm xong rồi nói, đến lúc ấy anh ta sẽ đợi tôi.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, lập tức tôi cảm giác được bản thân đã có chút nóng lòng mà đợi không được, không cần biết Đàm Bằng có lừa tôi hay không, chỉ cần đích thân gặp cậu ta, mọi thứ đều dễ dàng hơn.
Tôi ngồi trong phòng bảo vệ đã có chút đứng ngồi không yên, không ngừng kỳ vọng được tan làm sớm chút, ông già Tôn mau đến sớm giao ca.
Giày vò cả một buổi chiều, cuối cùng cũng thấy thân hình ông già Tôn xuất hiện trong tầm mắt, con người cẩn thận tỉ mỉ như ông già Tôn đương nhiên cũng nhìn ra biểu hiện của tôi.
Lên tiếng hỏi tôi có chuyện gì mà vui thế? Tôi vội vàng cười cười có chút ngại ngùng nói với ông ta, trong lúc trực ban có hơi chán nên đã nói chuyện với một bạn nữ trên mạng, hẹn tối nay gặp mặt.
Ông già Tôn cười cười, cũng không nói thêm gì, còn dặn tôi cẩn thận chút đừng để bị người khác lừa.
Sau khi giao ca, tôi đợi không được mà trực tiếp chạy ra khỏi nhà tang lễ, sau đó bắt xe đến nhà nghỉ, sau khi đi lên phòng, tôi nhìn thấy Mễ Trần mặt mũi nhàn hạ đang xem tivi.
Tôi lập tức hỏi anh ta, địa chỉ hiển thị trên đó của Đàm Bằng rốt cuộc là ở chỗ nào? Mễ Trần cười cười, cất tiếng nói:
- Ở vùng ngoại ô bên ngoài Qúy Dương, đừng nóng vội, chúng ta đi ăn chút đồ trước rồi hẵn đi cũng không muộn.
Tiếp đó, Mễ Trần nói với tôi, thông qua điều tra của "mạng", IP này khoảng thời gian gần đây căn bản không thay đổi qua, cho nên không cần lo lắng giữa lúc này sẽ chạy mất, có điều mặc dù như vậy, nhưng tôi vẫn rất sốt ruột.
Sau khi cùng Mễ Trần đi ăn cơm xong, cuối cùng anh ta cũng chịu xuất phát, mục tiêu chính là vùng ngoại ô ngoài Qúy Dương, nơi đó hình như là một tòa cao ốc lụp xụp, đổ nát.
Trên đường, chúng tôi nghe người lái xe nói, tòa cao ốc đổ nát này mấy năm trước là do một thương nhân khai phá, lúc đó xôn xao cả một vùng, nói muốn xây một khu biệt thự có những tòa nhà xa hoa, sang trọng nhất Qúy Dương, kết quả sau này người thương nhân đó phá sản, bản thân trực tiếp nhảy xuống từ trên lầu cao nhất của tòa nhà.
Hơn ngàn người công nhân không nhận được lương, nghe nói lúc ấy những người nhảy lầu theo cũng không ít, về sau phía chính phủ ra mặt, nói với những công nhân kia, tiền lương của bọn họ mặc dù chính phủ không thể trả toàn bộ, nhưng cũng sẽ hỗ trợ bọn họ một chút.
Lúc này sự việc mới được giải quyết, bằng không tiền công vài năm của những công nhân ấy cứ như vậy mà bị khất nợ dai dẳng, cuối cùng cũng không biết sẽ xảy ra những chuyện gì.
Suốt đường chém gió với tài xế một lúc, không đến nửa tiếng, tài xế đã dừng xe lại, nói đến rồi, nói bọn tôi chỉ cần xuống xe là có thể nhìn thấy tòa nhà đổ nát ấy.
Tôi và Mễ Trần xuống xe, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, nhưng chúng tôi không bật đèn pin, sợ bật đèn thì chỉ dễ đánh rắn động cỏ.
Khi chúng tôi tiến lại gần tòa nhà đổ nát, Mễ Trần hơi nhăn mày, thấp giọng nói:
- Âm khí ở nơi này khá nặng, xem ra người tài xế không nói dối.
Nghe Mễ Trần nói vậy, tôi ở sau lưng anh ta bắt đầu cảm thấy có chút không tự nhiên, con người tôi chính là như thế, không nghe được lời người khác nói, không nói còn đỡ, chứ nói rồi tôi sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu, cứ có cảm giác có ai đó đi theo sau lưng mình.
Như cứ vậy, tôi và Mễ Trần cẩn thận tiến vào bên trong tòa nhà đổ nát, tĩnh lặng như tất cả đã chết, chỗ này căn bản không hề có chút âm thanh.
Chỉ có tiếng thở của tôi và Mễ Trần, còn cả tiếng di chuyển của bước chân, đột nhiên, bước chân Mễ Trần khựng lại, tôi suýt chút nữa va vào anh ta.
Đồng thời, tiếng nói của Mễ Trần cũng nhè nhẹ truyền ra:
- Có mùi thối rữa của xác chết.