Vừa rồi người của nhà nghỉ còn cố ý nhắc nhở chúng tôi, tối nay không được ra ngoài, trong này hình như còn ngầm ám chỉ điều gì đó.
Buổi sáng đông đúc náo nhiệt là thế, nhưng hiện tại lại là một con phố lặng ngắt như tờ, tôi và Mễ Trần nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương cảm nhận được sự nghi ngờ, không hiểu đây là chuyện gì.
- Chuyện quái gì vậy?
Cuối cùng tôi cũng không kìm được nữa, cất tiếng hỏi Mễ Trần bên cạnh, Mễ Trần lắc đầu, nói anh ta cũng không biết, nhưng cứ nhìn xem đã, lát nữa nói không chừng còn nhìn ra được điều gì đó mờ ám.
Tôi gật đầu, lúc này, vốn dĩ định kêu Phương Trình Chu ra ngoài thám thính một chút, nhưng nghĩ lại thì thôi bỏ đi, chỗ này là đất khách quê người, nếu như Phương Trình Chu ra ngoài gặp phải nhân vật lợi hại nào, vậy thì không hay.
Cứ như thế, tôi và Mễ Trần bắt đầu thay phiên nhau quan sát tình hình qua khẽ hở nhỏ trên cửa sổ, nhưng vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ động tĩnh gì, mãi cho tới giờ tý lúc nửa đêm.
Bên ngoài bỗng thổi tới một cơn gió nhè nhẹ, đồng thời một âm thanh giống như tiếng chuông cũng vang lên.
Đinh đang đang...
Khi nghe thấy âm thanh này, Mễ Trần đang ngủ không cần tôi gọi cũng trực tiếp bật dậy khỏi giường, đi tới bên cửa sổ.
Mặc dù có âm thanh truyền đến, nhưng tôi vẫn không thấy bóng người nào xuất hiện, có điều tôi phát hiện, lúc này tiếng chuông đã càng lúc càng gần.
Loáng thoáng, dường như tôi nghe thấy có tiếng gọi truyền tới.
Tiếng gọi rất mơ hồ, như lại không ngừng vang vọng bên tai.
Âm thanh trầm bổng du dương, nhưng lại mang theo tư vị khiến người nghe cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Tôi nhìn Mễ Trần, phát hiện sắc mặt anh ta nặng nề, lông mày nhíu chặt, hình như đã biết đó là thứ gì, tôi thì thầm hỏi anh ta, có phải biết là gì rồi không?
- Cản thi!
Tiếng nói trầm trầm của Mễ Trần vang lên, sau khi nói xong, lại rơi vào trầm mặc.
Cản thi? Hình như tôi từng nghe qua, lúc còn đi học cũng thường hay thấy trong phim, có rất nhiều bộ phim đều miêu tả khắc họa về cản thi.
Có điều hiểu biết của tôi về cản thi cũng không nhiều, cho nên nếu bảo tôi nói nhiều thứ hơn nữa thì tôi chịu chết, chỉ đành hỏi Mễ Trần biết gì về cản thi?
Mễ Trần im lặng một lúc, mới cất tiếng:
- Thuật này bắt nguồn từ “mười ba khoa Chúc Do”, là một khoa vẫn còn khá hoàn chỉnh được lưu truyền đến tận ngày nay, ở trong này, thi thể được gọi là hỉ thần.
- Cậu từng nghe qua những gì khác trong “ mười ba khoa Chúc Do chưa?
Nói đến đây, Mễ Trần nhìn tôi hỏi, tôi lắc đầu, nếu Mễ Trần không nói, tôi còn chẳng biết “mười ba khoa Chúc Do là gì.
- Vậy là đúng rồi, bởi vì trong mười ba khoa Chúc Do, chủ yếu là dùng vu thuật, lấy trị bệnh làm chủ, vốn dĩ thuật cản thi cũng không được coi là chủ đạo bên trong “mười ba khoa Chúc Do”, nhưng lại được lưu truyền lâu dài và có nhiều người biết đến nhất.
Mễ Trần lại lên tiếng, lòng tôi hơi kinh ngạc, hỏi Mễ Trần, Chúc Do là người nào? Lợi hại đến vậy sao?
- Hình như là một vị vu sư rất giỏi thời cổ đại, thứ được gọi là mười ba khoa, ông ta đều có đủ, về sau chia thành ba nhánh truyền lại cho nhân gian, tất cả đều vô cùng lợi hại, cậu chỉ cần biết Chúc Do này lợi hại ở một đẳng cấp mà khó ai với tới!
Mễ Trần nói xong, tôi cũng coi như đã hiểu sơ sơ về Chúc Do, xem ra người này là một nhân vật lợi hại.
Chính vào lúc này, không biết vì sao, trong đầu tôi bỗng liên tưởng đến mười hai vị vu sư trong Nop Lor.
Chắc là do hai chữ ‘vu sư’, bởi vì khi ấy Lý Tuyết Nhi cũng đã nói với tôi rồi, mười hai vị vu sư đó, chính là những kẻ mạnh của Lâu Lan cổ quốc.
Có điều sau đó tôi vội vàng lắc đầu, thiện hạ rộng lớn, vu sư cũng chẳng phải chỉ có một, không thể cứ là vu sư thì đều có liên quan mật thiết với nhau.
- Đến rồi!
Lúc này, tiếng nói của Mễ Trần bỗng vang lên, tôi vội vàng đưa mắt nhìn theo phương hướng Mễ Trần chỉ, lập tức, nhìn thấy ở lối vào của con phố, xuất hiện bóng dáng một đoàn người.
Những bóng người này xếp thành hình chữ nhất (一) , ai nấy đều mặc một bộ áo choàng màu xanh, chỉ duy người dẫn đường đi trước là có khác biệt, mặc một thân áo đạo sĩ màu xám, trong tay còn cầm một cái chuông nhỏ, một tay khác chống gậy bọc bằng vải trắng.
Nhìn thấy cây gậy, trong đầu tôi lập tức nghĩ tới Lão Thi Tượng, không sai, lúc tôi ở trên thị trấn đón Lão Thi Tượng, trong tay ông ta cầm một cây gậy bọc vải trắng giống hệt thế này.
Tôi âm thầm đoán đội trưởng Long kêu bọn tôi tới thị trấn Đông Lâm, xem ra ở đây đích thực là có tin tức chúng tôi cần.
Mà những người đi đằng sau, không cần nghĩ cũng biết là gì.
Bọn họ đều mặc áo choàng màu xanh giống hệt nhau, hai tay giơ thẳng ra trước, phầu đầu bị túi vải màu trắng trùm kín, bên trên túi vải, còn dán một lá bùa.
- ....
Tổng thể đại khái đều giống trong phim, chỉ khác là, trong phim có thể nhìn được gương mặt hung tợn của thi thể, còn mặt của những thi thể kia thì lại bị che đi, hình như đến cả tay đều không nhìn thấy, bởi vì ống tay áo của bộ áo choàng rất dài.
Tôi và Mễ Trần đều im thin thít, mắt dính vào trong đoàn “người” đang càng lúc càng gần thêm.
Tôi đếm kỹ một lượt, thi thể mà người này khống chế không hề ít, tổng cộng hơn ba mươi cỗ thi thể, mà không lâu sau, những thi thể này đã đi tới ngay bên dưới chúng tôi.
Tôi và Mễ Trần đều nhìn chằm chằm, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó.
Nhưng nhìn rất lâu, chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra có điều gì mờ ám, lúc này tôi cũng đã hiểu, đêm nay trên đường phố đột nhiên trở lên kỳ lạ như vậy, chỉ sợ chính là vì để nghênh đón những hỉ thần này đi qua nơi đây.
Bằng không người trong nhà nghỉ cũng chẳng cố ý dặn dò, xem ra là không muốn có người ra ngoài, làm phiền những thứ qua đường kia.
Nhưng chúng tôi phải làm gì để nhìn ra điều bất thường trong này?
Thấy những thi thể đang rẽ sang hướng khác để rời đi, tôi vội vàng hỏi Mễ Trần:
- Anh có phát hiện ra cái gì không?
Mễ Trần nhíu mày, lắc lắc đầu, rõ ràng, anh ta cũng không có phát hiện, điều này khiến tôi và Mễ Trần đều cảm thấy khó hiểu.
Đội trưởng Long bảo chúng tôi đến đây, mà chúng tôi lại không điều tra được gì cả, không biết lúc quay về phải ăn nói thế nào, Mễ Trần rõ ràng cũng đang sầu não vấn đề này.
Bỗng Mễ Trần móc điện thoại ra, sau đó nhắn một dòng tin nhắn, tôi đại khái cũng nhìn thấy nội dung của dòng tin nhắn là Mễ Trần hồi báo lại cho đội trưởng Long, nói chúng tôi phát hiện ra người cản thi.
Nhưng chúng tôi không phát hiện ra điều gì bất thường trong đó, hỏi đội trưởng Long còn chỉ thị gì nữa không?
Không lâu sau, điện thoại của Mễ Trần bỗng rung lên, Mễ Trần mở ra xem, bên trên điện thoại hiển thị một dòng tin nhắn rất rõ ràng.
“Đi theo!”
Đội trưởng Long bảo chúng tôi đi theo đội ngũ cản thi kia? Lẽ nào, bên trong vẫn còn gì mờ ám?
Mễ Trần nhìn tôi một cái, tôi bé tiếng nói:
- Không kịp rồi, cứ đi theo trước đã rồi nói sau, bằng không sắp sửa mất dấu rồi.
Nghe vậy, Mễ Trần trịnh trọng gật đầu, lập tức trong tay anh ta xuất hiện hai lá bùa.
Khi nhìn thấy lá bùa, lòng tôi cả kinh, bởi vì ấn tượng của tôi với lá bùa này rất sâu đậm, lúc trước Hạ Mạch đã từng dùng qua, chính là bùa ẩn thân.
Lá bùa này rõ ràng rất cao cấp, Mễ Trần không nỡ dùng, cất tiếng nói:
- Thảo nào tự nhiên đội trưởng Long lại đưa cho tôi hai lá bùa ẩn thân, hóa ra đã sớm biết chúng ta có thể dùng đến.
Mễ Trần cười khẽ, sau đó hai người chúng tôi dính bùa lên người, bắt đầu chạy ra bên ngoài, bởi vì nếu chậm, chỉ e không còn theo kịp đội ngũ cản thi nữa.