Mà trong bảy ngày nay, Mộc Như Phương vẫn luôn ở trong bệnh viện.
Dường như là chuyện cô trộm tài liệu, tất cả đều chưa từng xảy ra.
Đào Gia Thiên và cô ở bên nhau vẫn giống như trước kia.
Không có gì thay đổi.
Nhưng mà tất cả cảm xúc này đều đang dồn nén ở trong người của Mộc Như Phương.
Cô không có cách nào giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tất cả những chuyện này dồn nén ở ngực Mộc Như Phương, dường như thở không ra hơi.
…
Ở trong phòng bệnh, y tá đi vào thay thuốc: “Được rồi, có thể làm thủ tục xuất viện được rồi, nhưng mà sau khi về nhà thì phải cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian đó.”
Mộc Như Phương đứng dậy đi theo y tá đi qua bên ngoài.
“Bây giờ anh ấy thật sự có thể xuất viện rồi à, vết thương của anh ấy như thế nào?”
“Cô này, hiện tại vết thương của chồng cô đã khép lại rồi, nhưng mà muốn khỏi hẳn thì phải cần thêm một đoạn thời gian nữa, ở trong nhà tĩnh dưỡng là được rồi.”
Mộc Như Phương thở một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng.
Cô trở lại trong phòng bệnh, chạm phải đôi mắt của người đàn ông.
“Như Phương, đỡ anh đi vào nhà vệ sinh đi.”
Mộc Như Phương: “Y tá đã nói bây giờ anh hồi phục không tệ rồi.”
Người đàn ông đưa tay đè vào phần bụng một chút: “Nhưng mà anh vẫn cảm thấy còn rất đau.”
Mộc Như Phương đi qua nhìn thoáng qua băng gạc ở trên phần bụng của người đàn ông, lọt vào trong tầm mắt của cô là cơ bụng căng tràn của người đàn ông, hai gò má của cô đỏ lên, nhìn thấy bằng gạch màu trắng không có chảy máu, lúc này mới hơi yên tâm. Cô đỡ anh đi vào trong toilet, đỏ mặt cởi quần ra giúp cho người đàn ông, sau đó ngón chân lên cầm bình truyền dịch, quay người nhắm mắt lại.
…
Mộc Như Phương đi ra bên ngoài hỏi bác sĩ một vài điều cần chú ý.
Sau khi hỏi xong thì cô cũng không lập tức trở về ngay, mà lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Đó là dãy số của Tống Tinh Tuyệt, nhưng mà gọi mãi cũng không kết nối được.
Từ sau khi cô ra khỏi ngục giam, rốt cuộc cũng không gọi điện thoại cho anh.
Trong lòng của cô lo lắng anh trai xảy ra chuyện rồi.
Đối với những người ở bên cạnh của Tống Tinh Tuyệt cô đều không hiểu rõ, thuờng ngày bởi vì phải cẩn thận cho nên cũng chỉ có tiếp xúc với Diêu Kha, nhưng mà Diêu Kha vẫn còn đang ở trong ngục giam, điện thoại cũng không có người nào bắt máy.
Cô cắn môi.
Bỗng nhiên có một cái tên xuất hiện ở trong đầu.
Tề Sâm!
Cô cẩn thận nhớ lại số điện thoại của Tề Sâm, gọi qua.
Điện thoại vang lên ba tiếng mới có người nhận.
“A lô, cô Mộc.”
“Tề Sâm.” Cô nói.
Tề Sâm hơi kinh ngạc: “Cô Mộc có thể nói chuyện.”
“Anh có thể liên lạc được cho Tống Tinh Tuyệt không?”
“Anh ta ấy hả? Anh ta làm sao vậy?”
Mộc Như Phương nói đơn giản những chuyện đã xảy ra trong tuần này cho Tề Sâm nghe, lúc đó Tề Sâm nhíu chặt lông mày: “Tôi đã biết rồi, nếu như có tin tức thì tôi sẽ liên lạc với cô.”
Cúp điện thoại, Tề Sâm lập tức gọi qua số điện thoại của Tống Tinh Tuyệt, không có kết nối, anh ta cau mày lại, gọi vào số điện thoại của Giang là trợ lý của Tống Tinh Tuyệt, người ở bên kia tắt máy, ước chừng qua một tiếng đồng hồ sau có một số điện thoại xa lại gọi tới: “Anh Tề, tôi là Giang đây.”
“A lô, Giang, Tinh Tuyệt đâu rồi?”
Giang nói: “Anh Tống, anh Tống đã xảy ra chuyện rồi.”
“Sao cậu lại không chịu nói sớm?”
“Số điện thoại của tôi đã bị người ta giám sát, vất vả lắm tôi mới gọi điện thoại được cho anh. Diêu Kha và cô Mộc trộm tài liệu thất bại rồi, bây giờ cô Diêu Kha vẫn còn đang ở trong ngục giam, cô Mộc đã được luật sư của nhà họ Đào nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, anh Tống bởi vì muốn cứu cô Mộc và Diêu Kha cho nên đã đi tìm Đào Kiệt, sau đó cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.”
Tề Sâm suy nghĩ ở trong lòng.
Cho đến nay, vì để trả thù nhà họ Đào mà Tống Tinh Tuyệt đều hành động rất cẩn thận, sao lại làm ra loại chuyện không nắm chắc kết quả như thế này.
Anh ta và Tống Tinh Tuyệt đều có một mục đích giống nhau.
Tống Tinh Tuyệt với nhà họ Đào là bởi vì ân oán cá nhân.
Mà mình là bởi vì ân oán làm ăn.
Lúc này hai người mới hợp tác với nhau, nhưng mà trong âm thầm, anh ta đã biết Tống Tinh Tuyệt lâu rồi.
Hai người cũng không được xem là bạn tốt, nhưng mà cũng không phải là kẻ thù.
Có vẻ cùng chung chí hướng.
Anh ta dặn dò cấp dưới: “Đặt vé máy bay cho tôi trở về Hải Châu đi.”
…
Ở bên trong ám vệ lao.
Đây là một nơi bí mật của nhà họ Đào, có diện tích rất lớn, đóng chiếm cả một tầng hầm ở dưới mặt đất, không có cửa sổ, không có ánh sáng, nơi này được sử dụng làm nhà tù để nhà họ Đào trừng phạt những ám vệ làm sai mệnh lệnh.
Giờ phút này có một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm ở trên mặt đất, anh ta mở to đôi mắt. Tống Tinh Tuyệt xem như đã biết được thủ đoạn của nhà họ Đào, rất đau, nhưng mà chỉ đau đớn da thịt, sẽ không đả thương tới xương cốt.
Tống Tinh Tuyệt ngồi dậy tựa lên trên vách tường.
Cầm lấy góc áo ở trên người của anh ta lau lau khóe môi một chút, nhìn vết máu mang theo ở trên khóe môi.
Tiếng gõ cửa vang lên “cốc cốc”.
Tống Tinh Tuyệt nở nụ cười, ở loại địa phương như thế này, đám ám vệ này đánh anh ta thành cái dạng này mà còn giả bộ làm màu ra vẻ có lịch sự: “Vào đi.”
Đi vào là một người đàn ông trung niên nằm trong độ tuổi khoảng năm mươi tuổi, dáng người hơi gầy, mặc đồ có kiểu tôn trung sơn màu đen, lúc cười lên bên khóe mắt mang theo hai nếp nhăn, nhìn qua rất hòa ái. Nhưng mà Tống Tinh Tuyệt vừa nhìn liền biết được người này chính là thủ hạ ở bên cạnh của Đào Kiệt, tên là Khang.
Tính tình của ông ta lại không ôn hòa giống như là tướng mạo.
“Cậu Tống, thật sự xin lỗi, đám thủ hạ không biết nặng nhẹ.” Khang cười nói: “Nhưng mà Khang mỗ rất muốn biết cuộc là cậu Tống với ông chủ nhà tôi có hận thù gì. Tuổi tác của tôi cũng lớn, nhưng mà tôi không nhớ rõ đã từng đắc tội với Tống thị.”
Tống Tinh Tuyệt giật giật khóe môi, giờ phút này mặc dù trên mặt có vết máu bầm, nhưng mà nụ cười lại nhã nhặn không hề mất phong độ: “Ông muốn biết à? Vậy thì để ông Đào của các người tự mình đến đây đi, có một vài chuyện của trước kia quả thật cần phải nói rõ ràng với ông ta, thù mới thù cũ, chúng ta tính toán với nhau luôn.”
Bảy giờ tối.
Đào Kiệt đi vào trong ám vệ lao.
Ông ta đẩy cửa ra nhìn Tống Tinh Tuyệt đang ngồi ở dưới đất tựa lên vách tường, Đào Kiệt nói: “Đào mỗ đã đến rồi, không biết là cậu có cái gì muốn nói với tôi nhỉ? Tác phong làm việc của Đào Kiệt tôi rất ngay thẳng, chuyện gì mà tôi đã từng làm thì tôi đều nhận, nhưng mà chuyện nào tôi chưa từng làm thì tôi sẽ không nhận.”
Ông ta nhìn Tống Tinh Tuyệt, chỉ cảm thấy dáng dấp của cậu trai trẻ tuổi này có chút quên mất.
Trong lòng của ông đang nhớ về khoảng thời gian trước kia của mình, nợ phong lưu lúc còn trẻ, hình như là giống chị của Diêu Kha.
Những người phụ nữ mà ông ta từng có quả thật không ít.
Tống Tinh Tuyệt nhìn Đào Kiệt, anh hận người đàn ông này, nếu như không phải là người này thì nhà của anh sẽ không tan nát: “Có phải là ông đang suy nghĩ tôi có phải là người thân hoặc là con cái của một người tình nhân nào đó của ông sinh ra không? Ông Đào, đối với bản thân mình rất có lòng tin mà, vậy không bằng ông đoán xem mẹ của tôi là ai đi?”
Đào Kiệt nhìn anh ta, ở trong lòng cũng đã xác định có lẽ là nợ phong lưu do mình để lại ở bên ngoài: “Vậy mẹ của cậu là ai?”
Tống Tinh Tuyệt nở nụ cười, khóe môi mang theo vết máu bầm xuất hiện một đường cong, giờ phút này đầu tóc của anh lộn xộn, cả người chật vật: “Mẹ của tôi chính là Tống Minh Yên.”
Anh ta híp mắt lại, chuẩn xác bắt được biểu cảm ở trên mặt của Đào Kiệt.
Thay đổi một từ ngữ để hình dung, chính là cái loại đó, loại biểu cảm vỡ vụn.
Gần như là không thể dùng vài câu đơn giản để hình dung được.
“Mẹ của cậu là… Minh Yên… vậy Như Phương là…”
“Là em gái của tôi.”
Tống Tinh Tuyệt đứng dậy, bước chân của anh hơn mềm nhũn, vịn vào vách tường: “Nhưng mà tôi không theo họ Mộ Dung, lúc mẹ của tôi đến nhà họ mộ dung thì đã mang thai tôi rồi, ông nói xem ba của tôi là ai đây?” Anh ta nhìn Đào Kiệt, nói ra từng câu từng chữ: “Ông Đào, ông có thể nói cho tôi biết được không?”
Hai mắt của Đào Kiệt bỗng nhiên trừng lớn.
Ông ta nhìn Tống Tinh Tuyệt ở trước mặt, ông ta đã nói tại sao người này lại hơi quen mắt, cậu ta so với mình lúc còn trẻ giống nhau đến mấy phần…
Vậy thì…
Tống Tinh Tuyệt là…
Chẳng lẽ là đứa bé của ông ta và Minh Yên?