Hóa ra là người phụ nữ này, đẹp đến lóa mắt.
Có đứng trong dòng người đi chăng nữa thì chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra cô ngay.
Từ Hạo cũng tính như là cậu ấm có gia thế có tên tuổi ở thành phố Hải Châu này, bình thường có kết giao với vài phe phái, nào có ai dám đắc tội, đào hoa vô cùng, cũng có qua lại một chút với Đào Gia Thiên.
Từ lúc Từ Hạo dẫn người phụ nữ này bước vào sòng bạc là đã có rất nhiều người ôm ý đồ với cô, nhìn cô với ánh mắt đong đầy tính xâm lược không hề che giấu.
"Cậu Từ, bạn gái xinh đẹp thế mà không giới thiệu chút hả."
Từ Hạo dập tắt điếu thuốc trên tay, gõ nhẹ ngón tay thon dài xuống mặt bàn, bàn tay còn lại vươn về hướng Mộc Như Phương.
Ngón tay thon thả trắng ngần chậm rãi đặt lên lòng bàn tay anh ta.
Từ Hạo mỉm cười nắm lấy, ngẩng đầu lên nhìn bóng người khôi ngô tuấn tú phía đối diện rồi mạnh tay kéo cô.
Một luồng sức mạnh.
Đàn ông vốn đã khỏe.
Nhưng Mộc Như Phương không ngờ Từ Hạo lại ôm cô vào lòng trước mặt Đào Gia Thiên, cô vô thức nhìn anh một chốc.
Từ lúc mới bước vào cho đến bây giờ.
Đây là lần đầu tiên cô thực sự ngắm nhìn anh.
Dường như anh đã gầy đi rồi.
Đường nét trên gương mặt trông càng có vẻ sắc sảo hơn.
Mặt vuông, mũi cao, mắt sâu, người đàn ông ngoài 30 tuổi dường như trông càng có vẻ trưởng thành quyến rũ hơn.
Mộc Như Phương cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.
Đồng thời, cô cũng để ý đến người phụ nữ ngồi cạnh Đào Gia Thiên, dáng người rất chuẩn, trang điểm đậm trông đến là quyến rũ.
Tất nhiên, anh chưa từng thiếu đàn bà bên mình.
Mộc Như Phương chẳng hề thấy bất ngờ, có điều người phụ nữ này lại nhìn cô chăm chú với ánh mắt đánh giá đối thủ cạnh tranh của mình vậy.
Vân Na nhìn Mộc Như Phương, không kềm lòng được mà muốn quan sát cô thêm một tí, nhưng lại không dám lộ quá, sợ người đàn ông bên cạnh bị cô gái kia hấp dẫn mất, cô ta không muốn bỏ lỡ kim chủ như thế này.
Mà sở dĩ cô ta căng thẳng như thế rõ ràng là vì không tự tin vào chính mình.
Người phụ nữ đó khiến cô cảm thấy rất đỗi nguy hiểm.
"Giám đốc Đào..." Vân Na mỉm cười, đặt ngón tay lên bộ bài đã xếp lại gọn gàng trên bàn: "Để em chia bài cho anh nha."
Đào Gia Thiên gật đầu, lúc ngẩng đầu lên châm điếu thuốc, ngậm vào miệng rồi nhả ra một ngụm khói trắng, trong làn khói vờn bay, anh nhìn về phía Mộc Như Phương.
Cô ngồi đối diện anh.
Ngồi ở, trong lòng Từ Hạo.
Bởi vì người phụ nữ ngồi trong lòng Từ Hạo ấy, đêm nay trông xinh đẹp tuyệt vời, váy dài dịu dàng, dường như khoảng thời gian này sống cũng không tệ, đôi gò má có thêm chút thịt.
Cô cúi đầu, để lộ ra chiếc cằm mảnh khảnh.
Giống như một búp sen non.
Nhưng giờ phút này, búp sen non đó lại ngồi trong lòng ngực người đàn ông khác.
Không khí trong căn phòng này không có vẻ thối nát như dưới lầu, nhưng vẫn có mùi cờ bạc, có thắng có thua.
Có điều nơi này cao cấp hơn rõ ràng.
Chơi thêm hai ván nữa, Từ Hạo không đỏ cho mấy, thua liên tục cả hai, có một ông chủ đề nghị: "Hay là chúng ta cược thêm đi! Tiền thôi thì chán lắm."
Mặc dù bình thường trông Từ Hạo có vẻ giống như kẻ vô dụng chơi bời trác tác, nhưng dù gì cũng là người có tài năng, anh ta gõ ngón tay xuống mặt bàn, khẽ liếc mắt nhìn Đào Gia Thiên rồi mới nhìn mấy ông chủ trong phòng.
Mấy ông chủ đấy nhìn Mộc Như Phương với ánh mắt đầy vẻ suy tư.
Từ Hạo biếng nhác lên tiếng: "Được thôi, cược thêm đi, muốn cược cái gì."
"Chi bằng chúng ta trao đổi người phụ nữ bên cạnh mình đi, thấy thế nào?"