Tô Ngọc Kỳ ngồi trước bàn đọc sách, nhìn hộp nhung tinh xảo trong tay bên trong là một chiếc nhẫn lộng lẫy chói mắt.
Đây là tác phẩm của Winer - nhà thiết kế trứ danh người Pháp. Thầy Tossler của Allen đã tự tay cắt kim loại, mỗi mặt cắt đều sáng bóng, viên kim cương xinh đẹp, xung quanh là những viên kim cương nhỏ. Winer là một nhà thiết kế nhẫn kim cương nổi tiếng, là người mỗi năm chỉ thiết kế duy nhất một chiếc nhẫn cưới.
Mỗi cái đều là độc nhất vô nhị.
Tìm anh ta để thiết kế nhẫn cưới, là đại diện cho sự giàu có, càng đại diện cho sự giàu có, rực rỡ, hấp dẫn của người phụ nữ.
Lần này Tô Ngọc Kỳ đến Pháp, ngoài việc chúc thọ phu nhân Cassie, còn có nguyên nhân khác là đích thân đến lấy chiếc nhẫn này.
Người đàn ông uống một ngụm rượu vang đỏ, lúc vuốt ve viên kim cương góc cạnh sắc bén, trong đầu hiện lên khuôn mặt của một người phụ nữ.
Dường như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt anh yên lặng xa xăm nhìn về nói nào đó. Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, người phụ nữ kia lại chiếm vị trí quan trọng đến đáng sợ như thế trong lòng anh.
Anh thậm chí có thể chịu đựng được cuộc sống cá nhân hỗn loạn trước kia của cô, cho dù lần đầu cùng với anh của cô cũng không phải là lần đầu tiên.
Anh thậm chí còn tự nói với mình không cần phải để ý những thứ này.
Anh thậm chí có thể chịu đựng được chuyện người phụ nữ này khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh, anh muốn dùng một cái xích chân để khóa chặt cô lại bên cạnh mình.
Thế nhưng tại sao cô vẫn muốn rời khỏi anh?
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Ngọc Kỳ không nghĩ ngợi nữa, đặt lại chiếc nhẫn vào trong hộp. Hoàng Hưng đi tới, thấp giọng nói rằng: “ Tô tổng, vừa rồi luật sư Trương gọi điện thoại nói, cuộc hôn nhân của ngài và cô chủ năm nay đã được tự động hủy bỏ.”
Ngón tay sạch sẽ của người đàn ông nắm chặt hộp nhung, vẻ mặt mặt lạnh lùng như nước. Hoàng Hưng muốn nói gì đó, nhưng lại rời đi.
Tô Ngọc Kỳ đứng lên, đi đến trước cửa sổ mở cửa ra, gió lạnh thổi vào. Đôi mắt người đàn ông không có chút tia sáng nào, chưa từng có loại cảm giác này.
Nghe được chuyện ly hôn với cô, ngược lại.... rất
Rất khó chịu.
Một cảm giác đè nén khó chịu tràn ngập trong lòng.
- -------------
Buổi chiều Cố Uyên làm rất nhiều việc. Cô đến Đồng Uyển thăm Lục Biệt Lam, mở video trò chuyện với Tô Vân Thư. Lục Biệt Lam đang luyện thư pháp, cô ở Đồng Uyển một giờ rồi rời đi.
Cô làm điểm tâm không đường đưa đến nhà họ Tô.
Chị Từ hỏi cô có uống thuốc đông y bồi bổ cơ thể không, Cố Uyên cười cười. Chị Từ chỉ cho rằng cô đang xấu hổ: “ Mợ chủ, thang thuốc này rất có tác dụng bồi bổ cơ thể, cô phải kiên trì sử dụng, ông bà cụ vẫn luôn mong có chắt bế đấy.”
Ông bà Tô đối xử rất tốt với cô.
Một năm này, Cố Uyên ở đây cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có. Buổi chiều ông Tô và mấy người bạn già đi ra ngoài câu cá, bà cụ ở nhà một mình liền kéo tay Cố Uyên liên miên oán giận.
Cố Uyên yên tĩnh lắng nghe.
Đến tám giờ tối mới về.
Tắm nước nóng xong, Cố Uyên xách đồ đạc mình đã thu dọn xong, cô nhìn phòng ngủ lớn như vậy, có chút hoảng hốt.
Nơi này, là nơi cô đã ở lại một năm.
Điện thoại di động vang lên, Cố Uyên cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị "Ngài Tô ", cô bắt máy để ở bên tai. Bên kia, chắc là anh vừa tỉnh ngủ.
Giọng nói hơi khàn khàn: “Lưu Thanh Vũ.”
“Vâng.”
“Cô có nhớ cô nợ tôi 240 tỷ không?”
Cố Uyên tất nhiên là nhớ rõ. Lúc đó bài của cô dở như vậy mà vẫn thắng, là Đường Cảnh Ngọc và mấy người trên bàn có ý định nhường cô.
Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai uy hiếp cô, để cô hỏi vay Tô Ngọc kỳ 240 tỷ.
Cô cho rằng, tiền đó là do Đường Cảnh Ngọc cố ý thua cô.
Nhưng cô không ngờ được.... Đó là do Tô Ngọc Kỳ bảo Đường Cảnh Ngọc làm thế.
“ Ngài Tô, cảm ơn anh, tiền tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh, giấy nợ tôi cũng viết xong rồi.”
“ Vậy cô định khi nào trả lại cho tôi?”
Giọng người đàn ông giống như nước lặng, ngữ khí cũng như vậy, cũng rất kiên định: “ Tôi cho cô biết, 240 tỷ đó để đến bây giờ đã là hơn nửa năm, lãi ngân hàng cũng không ít đâu.”
“ Tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách trả lại cho anh.”
Nghe giọng nói dịu dàng bên kia, trán người đàn ông nhíu lại.
Anh căn bản không cần cô trả lại tiền.
Tối hôm qua, anh nằm mơ. Trong mơ, người phụ nữ này rời đi, ly hôn với anh không chút do dự, quay đầu ngã vào lòng người đàn ông khác.
Buổi sáng vừa tỉnh, anh quả thực săp bị người phụ nữ này dằn vặt đến điên rồi.
Trợ lý gõ cửa đi vào, nói với anh bữa sáng đã được chuẩn bị xong.
Cố Uyên nghe được giọng nói bên kia, cô cơ hồ nhanh chóng nói rằng: “ Ngài Tô....”
Đừng cúp máy.
Cô muốn... muốn nghe giọng nói của anh.
Nghe thêm một lần nữa.
“Sao thế?”
“Tôi... Anh có thể nói chuyện với tôi một lát không, chỉ một lát thôi.”
Sắc trời tối dần, Cố Uyên khoác một bộ quần áo đi đến bên cửa sổ. Bóng đêm dày đặc, tối nay, không có sao.
Chỉ là một màu đen trống rỗng.
Anh nói: “ Ừ, nói đi, nói chuyện gì?”
Giọng Cố Uyên nghẹn ngào: “Ngài Tô, nếu như, tôi nói là nếu như, nếu như tôi lừa anh.... Anh có tha thứ cho tôi không?”
Người đàn ông nhàn nhạt cười: “Lưu Thanh Vũ, cô không cảm thấy, cô lừa tôi đủ nhiều rồi sao?”
Anh nói một câu thật nhỏ: “Đồ lừa đảo.”
Cố Uyên không lên tiếng.
Người phụ nữ này, dường như rất sợ dáng vẻ tức giận của anh. Mỗi lần như thế giọng nói đều mềm mại yếu ớt, viền mắt hồng hồng nhìn anh. Trái tim Tô Ngọc Kỳ mềm nhũn: “ Được rồi, coi như cô lừa tôi, tôi đảm bảo, không hung dữ với cô, được chưa?”
“Được, ngài Tô, anh nhớ kỹ, nói phải giữ lời.”
Cố Uyển cố gắng hít thở bình thường: “Tôi phải đi ngủ đây, ngài Tô, chúc anh chơi ở Pháp vui vẻ.”
Cô đang chuẩn bị cúp máy thì đột nhiên bên kia truyền đến giọng đàn ông.
Một câu nói bình tĩnh trầm thấp kia, quả thực giống như sóng thần cuộn lấy cô. Trái tim người phụ nữ mãnh liệt run lên, giọt nước mắt trên mi lăn xuống.
Cô muốn khắc chế bản thân mình. Nhưng vì câu nói này, làm thế nào cô cũng không ngừng lại được. Cô Uyên lấy tay bịt chặt môi mình.
Bên kia, anh nói: “ Tôi không cần cô trả 240 tỷ cho tôi, chờ tôi trở về, chúng ta kết hôn đi. Lần này, không có thời hạn.”
Đôi môi suýt nữa bị cắn nát. Ngón tay Cố Uyên mạnh mẽ cuộn chặt, lộ ra khớp xương trắng bệch. Thế nhưng tay cầm điện thoại lại vô lực rũ xuống, điện thoại di động rơi trên mặt đất.
“ Lưu Thanh Vũ!”
Bên kia, Tô Ngọc Kỳ không nghe thấy cô trả lời, nhíu mày, đáy mắt tối tăm: “Nói, Lưu Thanh Vũ!”
Ngón tay xuôi bên người cuộn chặt thành nắm đấm.
Sự im lặng của cô khiến Tô Ngọc Kỳ có chút khẩn trương. Cho dù có đối mặt với đơn hàng mấy tăm tỷ, lần đó anh cũng không phải là trò chuyện vui vẻ sao, nào có căng thẳng như vậy.
“.......”
Cố Uyên hé miệng mấy lần đều bị ép xuống, nước mắt làm ánh mắt mơ hồ. Cô nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên, môi run run: “ Tại sao.....”