Đào Y Yđịnh chọn quà sinh nhật, cô lựa qua lựa lại, cuối cùng nhìn trúng một chiếc trâm cài áo hình khổng tước màu xanh, Đào Y Ytrực tiếp đưa cho nhân viên gói lại, còn Hạ Thư Dao đứng bên cạnh thì đang bĩu môi, cô ta nhìn trúng một chiếc nhẫn khảm kim cương đỏ, đương nhiên cô ta có đủ tiền tài có đủ năng lực để mua nó, nhưng cô ta muốn người đàn ông trước mặt mua nó tặng cho cô ta cơ.
Cô ta dù gì cũng là con gái, nên cũng hơi ngại, nhưng mà sự yêu mến của cô ta dành cho Đào Gia Thiên, dường như trưởng bối hai nhà đều biết, Đàm Kiệt và Tống Thấm Như đều đối đãi cô ta như một đứa con dâu tương lại, chỉ có Đào Gia Thiên, anh đối với cô lại không lạnh cũng không nóng.
Tuy cô có facebook của anh, có đủ các phương thức liên lạc với anh.
Nhưng muốn hẹn riêng với anh, là chuyện rất khó.
Mỗi một lần cô hẹn, anh đều lấy lý do bận rộn công việc từ chối, thỉnh thoảng có một hai lần, anh bảo đang ở cùng Đàm Y Y, cho nên, trước giờ cô luôn cố gắng duy trì quan hệ tốt với Đàm Y Y, thường xuyên tới nhà họ Đào chơi, đến chơi mấy lần, Hạ Thư Dao phát hiện Đào Y Ychỉ là một cô gái trẻ ngớ ngẩn ưa dỗ ngọt, kiêu ngạo, nóng nảy, tính khí đại tiểu thư, nhưng lại rất dễ chơi chung với nhau.
“ Chị Thư Dao, chị thích gì, em kêu anh trai mua cho chị.
Đào Y Ynói như vậy, thật ra suy nghĩ của cô rất đơn giản, cô không thể để Hạ Thư Dao đi dạo với hai anh em cô mà không mua được gì được, cô cũng rất rõ tâm tư cả Hạ Thư Dao dành cho anh trai của mình, nhưng mà, hình như anh trai cô lại không hề có ý gì với cô ta cả.
Cũng giống như Thiệu Vy Vy và Ngu Thanh Âm trước đây, anh trai của cô cũng rất hời hợt.
Hạ Thư Dao thẹn thùng nhìn vào chiếc nhẫn trong tủ, chiếc nhẫn lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn, viên kim cương đỏ được cắt vài mài dũa thành hình lục giác vô cùng tinh xảo, trông thần bí má rất bắt mắt, đủ làm các cô gái trên đời này phải xiêu lòng, nhân viên bán hàng đứng bên cạnh vô cùng hiểu chuyện, cô lập tức lấy chiếc nhẫn ra: “ Vị tiểu thư này, cô có muốn thử không, tôi sẽ mấy size hợp với cô.”
Hạ Thư Dao: “ Cảm ơn.”
Chiếc nhẫn này trị giá những 7 con số, nhưng cô nhân viên này biết rõ, 7 con số này chẳng là gì đối với người đàn ông tuấn lãng khí chất bất phàm kia cả,chỉ là một con số nhỏ mà thôi, bởi vì chiếc trâm cài áo lúc nãy trị giá cũng cỡ 500 vạn rồi, vậy mà anh vẫn chỉ nhẹ nhàng phẫy tay đưa cho nhân viên gói lại mà thôi.
Lúc này cô nhân viên lại dụ ngọt: “ Da của cô rất trắng, nên viên kim cương đỏ này sẽ rất hợp với cô.”
Chiếc nhẫn kim cương đỏ được đeo lên tay của Hạ Thư Dao, quả thật rực rỡ chói mắt.
Nhân viên bán hàng miệng không ngừng tán thưởng.
Còn Đào Gia Thiên, trong phút chốc anh dường như ….
Trong đầu anh.
Đột nhiên lóe lên một mảnh kí ức.
Cũng là ở quầy trang sức.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhưng không nói được đang ngồi ở đó, mái tóc dài đen mượt xõa trên vai, đôi bờ má mang máng sự trẻ trung non nớt, dường như đã từng rất lâu rồi.
“ Vị tiểu thư này, cô đeo chiếc nhẫn này đẹp quá, da cô trắng nõn nên nó rất hợp với cô.”
Cô gái đó không nói chuyện được, chỉ nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, còn Đào Gia Thiên đứng sau lưng cô: “ Em thích thì cứ việc mua.”
Cô gái quay đầu lại, khuôn mặt trắng hồng, còn có hơi mũm mĩm trẻ con, giống như chỉ vừa vào cấp ba mà thôi, cô lắc đầu ý bảo nhân viên lấy lại chiếc nhẫn đi, cô nhân viên đó không đáp lại ngay mà quay qua nhìn Đào Gia Thiên: “ Anh đây…”
Lúc đó, Đào Gia Thiên cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học.
Anh không mặc vest, chỉ mặc một bộ quần áo local brand thời thượng,mang lại cho người khác vẻ lãnh khốc, ngữ khí lúc đó cũng rất lớn: “ Gói lại.”
Cô nhân viên lập tức cười tươi: “ Dạ được, mời anh qua đây thanh toán, rồi đợi một chút.”
Mộc Như Phương như muốn từ chối, cô khua tay, nhưng Đào Gia Thiên vẫn thản nhiên ném thẳng chiếc thẻ cho cô nhân viên, anh đứng đằng sau Mộc Như Phương, sau đó đưa nay lên nhéo chiếc má non nớt của cô.Cô rất đẹp, một vẻ đẹp hiếm có, rất đằm thắm và dịu dàng, cô không nói chuyện được, bờ má cô thì mũm mĩm nhéo rất đã. Người đàn ông lên tiếng: “ Không phải em thích à? Nó rất đẹp đó.”
Mộc Như Phường dùng thủ ngữ nói: “ Đi học cũng không được đeo, lãng phí tiền.”
“ Phí thì phí đi, anh có tiền cho em lãng phí mà.”
Sau đó, mảnh hồi ức đó lại kéo Đào Gia Thiên về với hiện thực.
…….