Cô nhìn nam nhân đột nhiên tức nhận
Tính tình của hắn, cô xưa nay nhìn không thấu.
Trước đây như vậy, hiện tại cũng vậy.
"Cậu ta có chạm qua cô không!! Mộc Như Phương, cậu ta có chạm qua cô không!!" Đào Gia Thiên mạnh mẽ nhìn chằm chằm cô.
Mộc Như Phương chậm rãi lắc đầu.
Từ Hạo sao?
Không có.
"Bé gái kia, cô giấu đi chỗ nào? Người đàn ông kia là ai? Cha đứa bé là ai! Mộc Như Phương, cô không nên ép tôi, người phản bội tôi, tôi sẽ không để kẻ đó có kết quả gì tốt."
Mộc Như Phương vẫn là lắc đầu, trầm mặc.
Trên cổ tay đau đớn, đó là bởi vì nam nhân nắm chặt cổ tay cô, rất rất dùng sức, tựa hồ sắp cắt đứt.
"Tốt, không nói..." Đào Gia Thiên nhìn cô, giơ tay nâng cằm cô, "Cô thật sự cho rằng, tôi không tìm được đứa bé kia? Tôi muốn tìm người, không thể không tìm được."
Mộc Như Phương chậm rãi trợn to hai mắt.
Không muốn, không muốn.
Cô nắm lấy cánh tay Đào Gia Thiên, lắc đầu.
Đào Gia Thiên hất tay của cô ra, nhìn nước mắt trên mặt cô, giơ tay chà xát một hồi, đầu ngón tay có chút run rẩy, vẫn lan tràn đến ngực.
Anh nhìn khuôn mặt cô.
"Tôi có lúc, thật sự..." Anh lẩm bẩm hai câu.
Đột nhiên đáy mắt rùng mình, tựa hồ là tỉnh táo lên.
Anh lui về sau một bước.
Nhanh chân đi ra ngoài, anh cũng không về yến thính, mà là đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi, hút hai điếu thuốc, nắm thật chặt song quyền, vết thương truyền đến đau đớn, anh mới phục hồi tinh thần lại.
Chậm rãi đưa tay, đặt ở trên ngực.
Tôi trước đây, có phải là rất yêu thích cô...
Vì lẽ đó, mỗi lần nhìn thấy cô khóc lóc cầu xin anh.
Trái tim anh liền không cách nào khống chế.
Hay là, anh trước đây...
Thật sự yêu thích qua nữ nhân này.
Đào Gia Thiên bấm số của Lục Diên Phong.
"Diên Phong, vì sao tôi lại mất trí nhớ."
Lục Diên Phong là trợ lí đắc lực của anh, là huynh đệ của anh, anh mất trí nhớ, thế nhưng không có nghĩa là chuyện lúc trước, Lục Diên Phong cũng không nhớ rõ.
Đào Gia Thiên trước đây cũng không muốn nghĩ những thứ này.
Anh đối với Mộc Như Phương, cũng chỉ có cừu hận.
Đặc biệt là nữ nhân này lần lượt phản bội anh.
Nhưng là cho dù phản bội anh.
Anh cũng không nhẫn tâm.
Anh có thể không chút nào lưu tình xử trí như ca, không chút lưu tình ở trên thương trường chiếm đoạt công ty của anh ta.
Thế nhưng đối với Mộc Như Phương.
Chính anh lại.
Khoan dung một lần lại một lần.
Lúc cô trốn đi anh liền đang nghĩ, đợi khi tìm được cô, liền đánh gãy hai chân, đem cô nhốt ở bên trong phòng ngủ, cả đời cũng không ra được.
Nhưng là thật sự tìm được rồi.
Anh liền mạnh mẽ muốn cô.
Anh yêu thích thân thể của cô, khuôn mặt cô.
Đã mê mẩn như thế.
Anh cho rằng, trước đây khống chế tâm tình của chính mình, anh không muốn bị tâm tình trước đây khống chế.
Thế nhưng không thể kìm được anh.
Anh giận dữ đem cô đi tặng người khác, thế nhưng đưa cho Từ Hạo, là một công tử nhìn như bất hảo thế nhưng khôn khéo.
Anh cho rằng Mộc Như Phương sợ sệt, liền cầu xin anh,
Nói cho anh biết ai ở sau lưng sai khiến cô trộm văn kiện.
Miệng như ca rất nghiêm, thụ qua huấn luyện chuyên nghiệp, không phun ra một chữ.
Đào thị tuy rằng một đường thăng tiến lên, thế nhưng người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đào thị cũng không ít.
Sau lưng có quá nhiều kẻ thù.
Chỉ cần té xuống, chính là vực sâu vạn trượng.
Nhưng nữ nhân này, dĩ nhiên giúp đỡ người khác, tới đối phó anh.
Lục Diên Phong trả lời, "Có phải cậu nhớ tới đến cái gì không?"
"Anh cảm thấy, tôi sẽ nhớ tới đến cái gì?" Đào Gia Thiên trầm xuống, "Diên Phong, có phải anh có chuyện gì gạt tôi không?"