Một bộ phim hài tình yêu nhẹ nhàng.
Nam chính và nữ chính học chung đại học đến tiến vào xã hội, xảy ra tranh chấp, đã từng chia tay rồi cuối cùng cũng hòa hảo.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài tiếng cười.
Cũng sẽ có nước mắt.
Trong phòng xem phim không ít người cười ha ha.
Điện thoại di động của Mộc Như Phương rung lên, là Tề Sâm gọi tới, ánh mắt của cô hơi nheo lại, sau đó đứng lên, chỗ ngồi của cô ở giữa, cần đi qua bảy tám ghế, bên trong phòng chiếu phim dường như không có ánh sáng, lúc cô đi qua sẽ có người thu chân lại, cô khom lưng sợ cản trở tầm nhìn của những người khác.
Đột nhiên, cô bị vấp ngã, thân thể nghiêng về phía trước, cùng lúc đó một cánh tay vươn ra chặn cô lại, Mộc Như Phương phải nắm lấy cánh tay của anh ta mới đứng vững được, đây là một cánh tay của một người đàn ông mạnh mẽ, áo khoác màu đen, nơi bàn tay của cô nắm chặt có nút áo góc cạnh, mà giờ phút này đột nhiên có một mùi hương quen thuộc bay vào khoang mũi của cô cùng một đôi mắt đen của một người đàn ông.
Mộc Như Phương nhìn vào đôi mắt đen kia.
Chỉ là trong nháy mắt.
Đào Gia Thiên…
Là anh ta!
Mộc Như Phương cũng không có thời gian để suy nghĩ tại sao Đào Gia Thiên lại ở trong rạp chiếu phim, lại còn xem thể loại phim nhàm chán như vậy, cô nhanh chóng đứng lên, vội vã đi ra ngoài. Ánh mắt Đào Gia Thiên nhìn theo phía sau cô mãi cho đến khi tầm mắt tối đen, hình dáng Mộc Như Phương cũng biến mất, lúc này anh mới đứng lên và đi ra ngoài.
Ánh mắt Đào Y Y vẫn đang chăm chú xem bộ phim, căn bản không chú ý thấy sự thay đổi của những người xung quanh.
Thế nhưng Hạ Thư Dao lại chú ý tới.
Từ lúc tiến vào rạp chiếu phim đến bây giờ, Hạ Thư Dao ngồi bên cạnh Đào Gia Thiên, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Đào Gia Thiên, ngay cả khi anh vắt chéo chân, ngón vay vịn lên thành ghế, cô cũng đều đếm nhịp độ, mà vừa rồi cô cũng nhìn thấy một người phụ nữ đột nghiên bị ngã, Đào Gia Thiên đưa tay đỡ lại, cô ghen tỵ cắn môi, nhưng tầm mắt mờ tối cũng không nhìn rõ mặt người phụ nữ kia, chỉ chỉ là thấy Đào Gia Thiên đưa tay ngăn lại một chút.
Người đàn ông ưu tú như Đào Gia Thiên, dựa vào phép lịch sự anh giúp đỡ người khác cũng là chuyện bình thường, nhưng giác quan thứ sáu của Hạ Thư Dao lại cảm thấy người phụ nữ kia có chút quen thuộc.
Cô cũng chuẩn bị đứng dậy đi theo phía sau.
Bị Đào Y Y hỏi: "Thư Dao, cô muốn đi đâu?"
Đào Y Y: "Đi toilet sao?"
Hạ Thư Dao: "Ừm."
Đào Y Y cũng đứng lên: "Vậy chúng ta đi cùng nhau.”
- ---
Mộc Như Phương biết Đào Gia Thiên sẽ đi theo cô ra ngoài, vốn là muốn ra hành lang nghe máy nhưng bâu giờ lại đi vào toilet.
"Tôi là Tề Sâm."
Mộc Như Phương không lên tiếng.
Tề Sâm cũng biết là cô đang nghe máy: “Ngày kia tôi sẽ đến Hải Thành một chuyến, đến lúc đó chúng ta có thể gặp mặt không?”
Mộc Như Phương ừ một tiếng.
"Con gái của cô rất nghe lời, cô yên tâm, bé rất khỏe mạnh.”
Nghe được câu này, khóe môi Mộc Như Phương mang theo nét cười.
"Đào Gia Thiên người này, không có ai có thể hiểu rõ bằng cô, tôi nghe nói cô đã trở thành con nuôi của Trọng Hoài Viễn, như vậy, đây chính là chiếc ô của cô, Đào Gia Thiên cũng không dám trực tiếp làm gì với cô, Mộc Như Phương, chúng ta giao dịch theo nhu cầu của hai bên, tôi cần văn kiện bí mật, cô muốn con gái của cô khỏe mạnh.”
Một lát sau, Tề Sâm vừa cười vừa nói: "Tôi có một người bạn, hai ngày nữa cũng sẽ cùng tôi đến Hải Thành, muốn gặp cô, chắc chắn cô sẽ rất vui mừng, trong hai ngày này, điện thoại của cô hãy đảm bảo giữ liên lạc.”
Bạn của anh ta?
Cô sẽ vui mừng?
Chỉ có nhìn thấy con gái của mình cô mới có thể vui mừng.
Nhưng nghe Tề Sâm nói như vậy, trong lòng Mộc Như Phương cũng có chút tò mò.
Trên thế giới này cô đã không còn người thân nào khác ngoại trừ Nặc Nặc, bạn bè của cô chỉ có Cố Uyên, nhưng Cố Uyên và Tề Sâm cũng không có bất kỳ liên hệ nào.
Mở vòi hoa sen rửa tay.
Từ toilet đi ra, trước mặt có một đôi chân thon dài của một người đàn ông rơi vào tầm mắt của cô, cô từ từ siết chặt hai tay.
Cô cũng không trốn tránh anh như ngày thường, giờ phút này Mộc Như Phương chậm rãi ngửa mặt lên nhìn Đào Gia Thiên.
So với đôi mắt đen vừa rồi trong rạp chiếu phim, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trở nên rõ ràng, Đào Gia Thiên nhìn vào mắt cô, nhìn cô nắm chặt hai tay, còn có sự cẩn trọng trong đôi mắt, anh nở nụ cười: "Không trốn tránh tôi rồi sao?”
Anh bước về phía trước một bước, Mộc Như Phương lui về phía sau một bước.
Anh bước từng bước về phía trước, cô bước từng bước lui lại phía sau.
Mãi cho đến khi lưng cô dựa vào tường.
Đào Gia Thiên đứng ở trước mặt cô, cách cô chỉ khoảng nửa mét.
Hơi thở của người đàn ông tỏa ra trong không khí ngày càng nồng đậm, đó là hỗ hợp của mùi thuốc lá pha trộn với mùi nước hoa cao cấp thanh lịch.
"Tôi còn tưởng rằng em vẫn tiếp tục trốn tránh tôi.” Đào Gia Thiên cúi đầu.
Mấy ngày nay kể cả trong giấc mơ anh cũng nhớ cô như điên.
Mộc Như Phương bình tĩnh nhìn anh, cô nhìn khuôn mặt anh, ở giữa vầng trán có một nếp nhăn rất nhỏ.
Một tay vòng qua chiếc eo thon của cô, Đào Gia Thiên quay người, đưa cô vào trong thang máy đã mở, cúi đầu một nụ hôn nóng bỏng khóa môi người phụ nữ lại.
Mộc Như Phương kinh ngạc nhìn lên, có camera theo dõi.
Người đàn ông này điên rồi sao!
Cô đẩy ngực anh.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông rơi vào tai cô: “Em cắn nát môi của tôi, Mộc Như Phương, cho em ở bên ngoài mấy ngày, móng vuốt càng ngày càng sắc bén." Lúc trước gặp một lần ở trong chùa, cô cắn nát môi của anh, còn dám giả vờ như không quen biết anh.
Người đàn ông đưa tay, bóp cằm cô: “Nói cho tôi biết, Trọng Hoài Viễn có đụng vào em hay không?”
Con ngươi của Mộc Như Phương run lên.
Anh nói cái gì?
Sao anh có thể nói ra những lời này!
Mộc Như Phương bắt đầu giãy dụa, khốn kiếp, Đào Gia Thiên!
Chú Trọng nhận cô làm con nuôi, đối với cô vẫn luôn chăm sóc rất nhiều, tên khốn kiếp Đào Gia Thiên sao có thể nói ra những lời như vậy, muốn sỉ nhục cô cũng được, nhưng sao lại có thể…!
Cô đột nhiên tức giận giãy dụa.
Rơi vào trong mắt Đào Gia Thiên.
"Thế nào, ông ta đã dụng vào em?” Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, anh cúi đầu: "Mộc Như Phương, ông ta có đụng vào em hay không?”
Đào Gia Thiên cũng không biết chuyện quá khứ của Trọng Hoài Viễn và mẹ của Mộc Như Phương, từ sau khi anh mất trí nhớ, vẫn luôn hận người phụ nữ này, hơn nữa lại rất đa nghi, anh nhìn Mộc Như Phương kích động giãy dụa, khẽ nhếch môi, quay người ấn thang máy đi lên tầng cao nhất, sau đó dưa tay ra, một tay cầm hai cánh tay của cô, một tay khác, xốc quần áo của cô lên.
Mộc Như Phương run lên!
Mùa này, nhiệt độ trên ngón tay của người đàn ông lạnh như băng.
Đột nhiên.
Thân thể cô run lên.
Đôi mắt Mộc Như Phương mở to!
Nơi này có camera giám sát!
Trong thang máy, làm sao anh ta dám!
Tên điên!
Tên điên!
Nhìn sắc mặt của cô thay đổi, Đào Gia Thiên hài lòng câu môi: "Vẫn còn sạch sẽ." Anh chậm rãi đi vào bên trong, Mộc Như Phương run rẩy, cô không cách nào nói chuyện, nhưng bên cổ họng phát ra tiếng nói nhỏ xíu, kháng cự, mẫn cảm.
Đào Gia Thiên nhìn cô, giọng nói nhấn mạnh: "Nhạy cảm như vậy sao!"
Thân thể Mộc Như Phương phát sinh phản ứng sinh lý, lúc người đàn ông này đụng vào, cô không thể khống chế nổi, thân thể mềm nhũn.
Cô tự mắng chửi chính mình!
Nhưng Đào Gia Thiên hiểu rất rõ thân thể của cô.
Ngay bên trong thang máy, nhiệt độ dường như bắt đầu tăng cao.
Thang máy dừng lại ở tầng hai mươi hai, lên đến lầu chót.
Cửa thang máy cũng không mở ra.
Dường như anh rất thích xem bộ dạng khó chịu này của cô, cô gần như bị một cánh tay của anh tra tấn không thể đứng vững được, anh biết rất rõ những điểm mẫn cảm trên người cô, sức giãy dụa của Mộc Như Phương đối với cánh tay mạnh mẽ của anh chỉ giống như mèo cào.
Đã rất lâu anh không đụng vào cô, giờ phút này anh cũng đang phải cắn chặt răng.
Người phụ nữ này thật sự là có một vẻ đẹp tự nhiên, đặc biệt là giờ phút này nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô mang theo dục vọng nhưng khuôn mặt lại thuần khiết: “Mộc Như Phương, dáng vẻ hư hỏng này của em có phải Trọng Hoài Viễn cũng đã nhìn qua?”
Anh nói những lời nhục nhã như vậy, Mộc Như Phương tực giận đến mức không thể…
Cắn lên cổ họng của người đàn ông này!
Hốc mắt của cô bắt đầu phiếm hồng, anh nghĩ là ai cũng giống như anh hay sao?
Là một người điên, đồ vô liêm sỉ.
Thật ra thì Đào Gia Thiên biết, Trọng Hoài Viễn không thể nào đụng vào cô, Trọng Hoài Viễn luôn luôn một lòng đối đãi với người vợ Minh Lê của mình, không gần gũi người phụ nữ khác, chỉ là anh không thích, không thích nhìn Mộc Như Phương phớt lờ anh, anh cũng không ngờ, Mộc Như Phương lại có thể trở thành con nuôi của Trọng Hoài Viễn, người phụ nữ này thật sự là so với sự tưởng tượng của anh còn có nhiều mưu mô hơn.
Giờ phút này, anh nhìn Mộc Như Phương.
Khóe mắt của người phụ nữa đang đỏ lên, con ngươi xinh đẹp long lanh mang theo ý hận, một loại xinh đẹp mà yếu ớt nhưng biểu lộ vẫn kháng cự quật cường, trong lòng anh có chút tức giận.
Đã một thời gian anh không chạm vào cô.
Giờ phút này, thân thể cũng có phản ứng.
Phản ứng sinh lý theo bản năng khiến cô xấu hổ, mà lúc này lại ở ngay bên trong thang máy.
Đang có camera theo dõi.
Mộc Như Phương nhìn trên vách tường có hai bóng người, bỗng nhiên anh rút tay ra, cô lại run rẩy dữ dội một hồi, miệng thở hổn hển, hay chân bắt đầu mềm nhũn không đứng vững.
Cánh tay người đàn ông dùng sức nhốt chặt cô lại, quay người ấn qua tất cả các tầng lầu, anh lấy điện thoại di động ra, sau khi gọi một cú điện thoại, đèn của camera giám sát trong thang máy chuyển từ màu đỏ sang màu xám, tất cả các camera giám sát đều đã tắt.
Thang máy bắt đầu từ từ đi xuống.
Đào Gia Thiên cởi thắt lưng, xoay người Mộc Như Phương ấn vào vách tường, Mộc Như Phương nhìn trên bức tường thang máy giống như chiếc gương, nhìn cô ở phía sau người đàn ông, cô cảm thấy nhục nhã vì phản ứng của thân thể mình, cô nhắm mắt lại.
Cô không có cách nào có thể thoát khỏi anh.
Cô căn bản không có bất kỳ năng lực nào để thoát khỏi người đàn ông này.
Dù cho cô có nhà họ Trọng làm chiếc ô bảo vệ, cũng chỉ là có tự do một cách tương đối, chỉ cần người đàn ông này móc tay một cái, vẫn tùy ý có thể khống chế cô.
Thang máy cứ như vậy đi lên đi xuống nhiều lần.
Sau khi người đàn ông cởi bỏ dục vọng, rốt cuộc cũng buông cô ra.
Trong thang máy tràn ngập hương vị tình dục, hơi thở của cô từ từ bình tĩnh trở lại, Đào Gia Thiên chính đốn lại bản thân xong vẫn đứng đấy im lặng nhìn cô, cô dường như muốn khóc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Mà bộ dáng này, sẽ càng câu dẫn máu chinh phục của đàn ông.
Mong muốn được bảo vệ.
Cô rất đẹp.
Đào Gia Thiên vẫn luôn biết.
Một lát sau, Mộc Như Phương bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình, động tác của anh không tính là quá thô lỗ, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, cô buộc lại dây lưng áo khoác, sửa sang lại tóc, nhiệt độ và mùi vị trong thang máy làm cô cực kỳ khó chịu.
Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, Đào Gia Thiên đi ra ngoài, Mộc Như Phương cũng lập tức thoát khỏi nơi này, cô nhìn bóng lưng của anh, bóng lưng thon dài của người đàn ông bước về phía trước, cô dừng bước lại nhìn bóng lưng anh biến mất, cả người lúc này mới dần thả lỏng.
Cô vẫn chỉ là một con rối bị Đào Gia Thiên cầm ở trên tay.
Bằng mọi giá…
Cô nhất định phải lấy được văn kiện trong tay của anh, sau đó mở ra!
Rời đi!
Đây mới là con đường duy nhất của cô!
Nhất định phải lấy được văn kiện.
Nhưng muốn lấy được văn kiện thì điều kiện tiên quyết chính là…!
Tiếp cận anh!