Trong phòng tiệc có rất nhiều tiểu thư con nhà giàu đang tán gẫu với nhau, mấy vị tổng giám đốc cũng tập trung lại một chỗ uống rượu, cũng không ai chú ý tới chuyện vừa rồi.
Chỉ có những người ở khoảng cách gần mới chú ý được bầu không khí nặng nề xung quanh và vẻ mặt thay đổi của hai vị chủ nhà của nhà họ Cố.
Nhất thời mấy người kia nhỏ giọng xì xào bàn tán.
"Tính ra nhà họ Cố và nhà họ Tô cũng là người thân, mợ hai nhà họ Tô không phải là con gái nuôi của hai vợ chồng nhà họ Cố sao?"
"Đúng vậy, đều là hai gia tộc lớn có thực lực ngang nhau. Thế nhưng mọi người có phát hiện ra mối hợp tác làm ăn riêng của hai nhà Tô, Cố không nhiều lắm không? Chuyện này có lạ không?..."
*
Cố Nhã Thiển nhìn anh, nhìn người đàn ông đang đứng chung một chỗ với Cố Giác, trên tay cầm ly sâm-banh, khí chất hơn người.
"Cô chủ, mợ cả tìm cô." Một người đàn ông mặc áo màu đen đi tới bên cạnh Cố Tịch nói nhỏ vào tai cô.
Lúc này Cố Nhã Thiển mới thu tầm mắt lại, nhìn La Thần Dương nói: “Lee, đợi chút nữa em sẽ đi tìm anh. Anh đến thành phố Vân Châu phải ở thêm mấy ngày nữa đấy, em sẽ dẫn anh đi tham quan nơi này."
La Thần Dương mỉm cười nói: “Được."
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt băn khoăn nhìn Tô Ngọc Kỳ đang đứng trong đám người, nắm tay hơi siết chặt lại.
Tô Ngọc Kỳ xoay người lại, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn về phía La Thần Dương. Anh giơ tay nâng ly sâm-banh lên, làm ra tư thế cụng ly, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười kín như bưng.
La Thần Dương đứng thẳng tắp như cây tùng, một tay đút trong túi quần, một tay khác nâng ly sâm-banh lên, khóe miệng cũng không hề có cảm xúc khẽ cong lên.
*
Qua giữa trưa, bà cụ Cố hơi mệt, người lớn tuổi nhất định phải ngủ trưa một lát nếu không cả ngày sẽ thấy uể oải không có tinh thần.
Cố Nhã Thiển đỡ bà cụ vào phòng nghỉ ngơi.
Sau khi cô giúp bà cụ thay bộ đồ mặc ở nhà xong, bà cụ Cố mới nắm chặt tay cô nói: “Nhã Thiển à!"
"Bà ngoại."
Dường như bà cụ Cố có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã dừng lại, bà cụ chỉ hít mạnh một tiếng, sau đó đưa tay vỗ lưng Cố Nhã Thiển.
Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đột nhiên một bàn tay che mắt cô lại, trước mặt Cố Nhã Thiển tối đen. Cô run lên, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đối phương kéo vào bên trong một phòng ngủ khác, bên tai vang lên một tiếng “ầm” cửa đã bị người ta đóng lại.
Lòng cô run lên, da đầu cũng tê dại.
Cô cũng không hét toáng lên.
Bởi vì hơi thở bao xung quanh cô rất quen thuộc, quen thuộc đến độ khiến cô run sợ.
Trước mắt là lòng bàn tay ấm áp dày rộng của người đàn ông. Cố Nhã Thiển nắm chặt ngón tay, cô hít thở căng thẳng nói: “Tô Ngọc Kỳ, anh muốn làm gì?"
Cô bị che hai mắt, sự hoảng sợ không biết rõ khiến cô khó chịu, lúc này thính lực của cô lại vô cùng tốt. Cô rõ ràng nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông. Anh cách cô rất gần, chỉ có mấy xen-ti-met, Cố Nhã Thiển nhăn mày, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Tô Ngọc Kỳ, anh buông tôi ra mau!"
Một giây sau, tầm mắt của cô trở nên rõ ràng.
Cố Nhã Thiển nhìn gương mặt tuấn mỹ phóng to trước mặt, muốn đẩy anh ra để ra khỏi phòng nhưng hai tay của anh đã chống hai bên eo cô, cúi người khống chế cô lại. Cố Nhã Thiển mặt đỏ tim đập nhanh nói: “Tô Ngọc Kỳ, anh mà như vậy nữa có tin tôi..."
"Em sẽ thế nào?" Giọng nói khàn khàn của anh hỏi ngược lại cô.
Cố Nhã Thiển cảm thấy mình chẳng có chút sức uy hiếp nào: “Tôi không ngờ đường đường là cậu chủ nhà họ Tô lại là người mê gái, vô liêm sỉ như vậy."
Tô Ngọc Kỳ tham lam nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt mang theo ý cười, kề sát vào mặt cô, nhẹ nhàng sượt qua sườn má cô, tiếng nói thì thầm vang lên bên tai cô: “Mắng tiếp đi, anh thích nghe!"
"Lưu manh! Vô liêm sỉ! Biến thái!" Hơi thở ấm ấp bên tai khiến da đầu cô tê dại, cả người đều rợn tóc gáy.
"Mắng rất êm tai, chẳng lẽ cô Nhã Thiển chỉ biết mấy từ mắng người này thôi sao? Nhưng không sao anh thích, em mắng tiếp đi, hả?"
Hơi thở nóng rực của anh đều thổi lên khuôn mặt cô, anh cứ ôm cô đè lên góc tường như vậy. Một bàn tay đỡ eo cô, lúc nói chuyện giọng nói khàn đặc còn mang theo vài phần cưng chiều dụ dỗ.
Cố Nhã Thiển nhắm mắt, rụt cổ lạ, bên hông nóng hổi.
Giọng nói trầm thấp của cô gọi tên anh: “Tô Ngọc Kỳ, anh bệnh thần kinh à?"
"Tiếp tục."
"Anh có bệnh thì đi trị bệnh, mau thả tôi ra!"
"Còn gì nữa không?"
Cố Nhã Thiển không chịu được, người đàn ông này đúng là điên rồi sao? Tại sao lại thích bị người khác mắng như thế chứ: “Tô Ngọc Kỳ!"
"Nhã Thiển, anh rất nhớ em, rất nhớ!" Người đàn ông nhắm hai mắt lại, buông hai tay khống chế cô ra, ôm cả người cô vào lòng, giống như muốn hòa tan cô và trong xương cốt của mình, anh hơi cúi đầu, cằm đặt lên bờ vai thon thả mê người của cô, say mê ngửi hương thơm trên người cô.
Giọng nói của Tô Ngọc Kỳ rất hờ hững, mang theo vẻ mỉa mai, lầm bầm: “Nhã Thiển, em cứ xem anh đã điên rồi, anh nhớ em nhớ tới thực sự sắp điên mất rồi."
Con ngươi của Cố Nhã Thiển trừng thật to, trong lúc nhất thời cô không giãy dụa nữa, cứ bị anh lẳng lặng ôm trong lòng như thế. Cô cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, toàn bộ chớp mũi đều là hơi thở trên người anh, cứ như thế lan tràn trong đầu cô.
Trong đầu cô hết lần này đến lần khác cứ vang vọng lời nói của người đàn ông.
Nói thẳng ra hoàn toàn không che giấu.
Nhã Thiển anh nhớ em, rất nhớ em.
Cũng không biết có phải là cô nghe sai rồi không, cô mơ hồ cảm thấy trong lời nói của anh giống như đang làm nũng...
Gò má của cô thoắt cái đỏ lựng: “Anh buông tôi trước đã."
"Buông tay ra, buông ra em lại chuẩn bị rời khỏi anh sao?" Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, nhìn gương mặt người phụ nữ trong khoảng cách gần như thế, khi anh biết cô bị mất trí nhớ, anh cũng từng oán hận, lúc anh biết cô đã đính hôn với La Thần Dương, cô hoàn toàn quên mất anh, nhưng lại có hai năm ký ức đẹp đẽ với La Thần Dương anh ghen tỵ đến độ sắp điên rồi.
Nhưng mà ông trời vẫn mang cô về.
Chỉ cần cô còn sống anh cảm thấy đây là chuyện may mắn nhất. Anh cũng không muốn so đo tại sao cô lại trở thành cô chủ nhà họ Cố, tại sao cô lại mất trí nhở? Anh chỉ cần cô, chỉ cần một mình cô.
Chỉ cần cô khỏe mạnh, anh bằng lòng đợi, anh bằng lòng đợi cô.
Có một người như thế, một khi xuất hiện sẽ trở thành dấu ấn mãi mãi khắc sâu trong tim bạn không cách nào quên được, đối với anh mà nói Cố Uyên chính là người đó.
Cố Nhã Thiển ngẩn ra, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt kia vẫn trắng đen rõ ràng như thế, bên trong dâng trào những tia sáng u ám, nhưng cho dù như vậy cũng không thể che giấu được nỗi đau và sự mất mát nơi đáy mắt.
Cô cứ nhìn anh.
Trong lòng lại cảm thấy cay đắng.
Người đàn ông giống như anh có bối cảnh gia đình hiển hách vượt trội, có khuôn mặt đẹp vô cùng, hầu như anh có tất cả các ưu điểm hơn người, vô số thiên kim tiểu thư sẽ vì thế mà đổ xô vào.
Tại sao khóe mắt anh lại lộ ra vẻ mất mát.
Cố Nhã Thiển ngơ ngác nói: “Tôi sẽ không đi."
Đây là biệt thự của nhà họ Cố, cô có thể chạy đi đâu chứ?
Người đàn ông nghe lời nói của cô, buông tay ra nhưng không buông ra hết, sau đó rút một cánh tay ra nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn vào ngũ quan trắng nõn của cô.