Khách khứa lục tục đi đến, phòng tiệc vô cùng lớn có tới hai trăm bàn ăn.
Nhân viên phục vụ đi qua đi lại không ngừng trong đám người.
Người dẫn chương trình trên sân khấu nhiệt liệt khai màn, ông bà cụ Tô đứng trước cửa yến tiệc, trên mặt mang theo nụ cười.
Khách khứa đến tham dự hôn lễ trước đó đều gửi lời chúc phúc.
Ông bà cụ Cố qua đó, mặc dù đã liên hôn nhưng khúc mắc giữa hai nhà vẫn còn tòn tại. Ban đầu khi Cố Y gả sang nhà họ Tô, gả cho ông hai Tô Diệu Đông khi ấy của nhà họ Tô, con trai thứ của ông cụ Tô.
Quan hệ hai nhà cứng nhắc.
Đến hôn lễ cũng không tổ chức.
Thậm chí đến truyền thông cũng không thấy đưa tin tức gì.
Mà bây giờ, hai nhà liên hôn, hai người đều được mọi người trong giới thương nghiệp kính trọng nên đã trở thành tiêu điểm sự chú ý của giới truyền thông.
Sắc mặt ông cụ Cố nghiêm túc, thấy ông cụ Tô nhưng hai người dường như không hề vì lần liên hôn này mà sắc mặt trở nên hòa hoãn bao nhiêu, thậm chí đến cả chào hỏi cũng không có.
Đi thẳng vào phòng tiệc.
...
Trong phòng nghỉ.
Đây là lần thứ hai Cố Nhã Thiển gặp Cố Y, con nuôi nhà họ Cố, dì của cô.
Cố Y rất ít khi về nhà họ Cố, phải nói là sau khi được gả về nhà họ Tô đã rất ít khi trở về, vì bà cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Ngay cả khi ông hai nhà họ Cố mừng thọ, bà cũng rất ít về, chỉ là cho người đưa quà mừng thọ tới mà thôi.
Lần gặp mặt trước cũng đã là hai năm rồi, khi đó cô vừa mới tỉnh lại.
Cố Nhã Thiển đứng lên: “Cháu chào dì.”
Cố Y nhìn người trước mắt có khuôn mặt giống chị nuôi như đúc, vành mắt đỏ lên: “Cháu gái ngoan.” Bà đi tới, Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng ôm bà.
Cố Y bình ổn lại tâm tình, nắm tay Cố Nhã Thiển, tự tay giúp cô sửa sang lại khăn voan che mặt: “Nhã Thiển nhà chúng ta là cô dâu xinh đẹp nhất, nếu như mẹ cháu biết chắc chắn sẽ rất vui.”
Má Cố Nhã Thiển hơi đỏ: “Dì.”
“Nhã Thiển, sau này có chuyện gì cứ tới tìm dì, nói với dì những chuyện không vui hay do dự chưa chắc chắn, dì sẽ giúp cháu.” Cố Y nói rồi nhìn về phía cửa, Tô Ngọc Kỳ đứng bên ngoài che đi một nửa cánh cửa.
Bà cũng không biết Nhã Thiển gả cho Tô Ngọc Kỳ là đúng hay sai.
Chính bởi vì sự hiểu biết nhiều năm nay của bà với Tô Ngọc Kỳ, biết anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ ân oán thù hận trước đây, nhưng chuyện năm đó hai nhà Cố Tô nhà kia lại dám nói nhà mình là người bị hại hoàn toàn.
Sau lưng nhà đó không phải đã dùng thủ đoạn cực kỳ dơ bẩn.
Oan oan tương báo.
Một thế hệ một đời.
Nhưng, Nhã Thiển vô tội.
...
Mười một giờ năm mươi phút.
Khách khứa đã đến đủ, tiếng nhạc tiến vào lễ đường du dương được bật lên.
Cố Nhã Thiển được Tô Vân Thư dắt tay chậm rãi đi tới trước cửa phòng tiệc, ở đó cô nhìn thấy Cố Giác. Cố Giác mặc một thân tây trang màu đen, tóc được tạo hình gọn gàng, tỉ mỉ, tuấn lãng nho nhã. Cố Nhã Thiển đi tới, khoác tay anh ta.
“Anh cả, chân anh...”
Thực ra ban đầu Cố Nhã Thiển nghĩ không cần phải làm như vậy, hôn lễ chỉ cần tổ chức đơn giản là được rồi. Tuy rằng theo tập tục thì cần phải có ba mẹ tiễn con gái xuất giá nhưng cô với Lưu Chấn Khang sớm đã...
Không nói trước kia mà bây giờ cũng không hề có tình cảm giữa cha và con gái.
Rõ ràng Lưu Chấn Khang làm nhiều chuyện có lỗi như vậy nhưng Lưu Chấn Khang, người mà cô gọi là ba lại vẫn luôn bảo vệ Lưu Thanh Vũ.
Cô không phải thánh mẫu nên không thể tha thứ cho tất cả mọi chuyện ông ta đã làm.
Nhưng ông cụ Cố không đồng ý thì mới để Cố Giác dẫn cô đi, nhà họ Cố gả thiên kim qua không thể tùy ý được, Cố Giác là trụ cột chính của nhà họ Cố nên ai cũng phải cho anh ít mặt mũi.
Cố Giác không chống gậy, bước chân trầm ổn, thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Nhã Thiển, anh cười, nhẹ nhàng cong cánh môi: “Đi một đoạn không sao đâu, chị dâu em ở nhà đã cùng anh luyện rất nhiều lần rồi. Cô ấy nói, nếu như anh ngã trong hôn lễ của em thì ngày mai sẽ ly hôn với anh.”
Cố Nhã Thiển cũng cười nhưng nhiều hơn là cảm động.
“Được rồi, không được khóc, khóc rồi sẽ xấu đấy.” Cố Giác vỗ tay cô.
“Vâng.” Cố Nhã Thiển gật đầu thật mạnh.
Mười một giờ năm mươi lăm phút.
Cánh cửa phòng tiệc mở ra, Cố Dạ Lê mặc bộ âu phục màu đen, mím chặt môi, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn nghiêm túc. Cố Tinh Tinh cầm lãng hoa đứng bên cạnh thì ngược lại, vừa rải hoa hồng vừa cười vui vẻ.
Cố Nhã Thiển mơ hồ nghe thấy giọng người dẫn chương trình.
Cô nhìn thảm đỏ trước mặt, rất ngắn nhưng trong mắt cô nó lại rất dài. Người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng đầu bên kia, khuôn mặt anh tuấn vô song đang đưa tay về phía cô.
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô.
Nhìn người con gái mặc váy cưới màu trắng đang đi về phía mình.
Không hề nghe thấy những tiếng nói cười xung quanh.
Không nghe thấy những tiếng chúc mừng của khách khứa, không nghe thấy tiếng nhạc trang nhã, tất cả các giác quan đều chỉ có cô.
Chỉ đến khi nắm lấy bàn tay cô, anh dường như mới nghe thấy âm thanh, nắm chặt tay lại: “Nhã Thiển.”
Cố Dạ Lê mím môi: “Nếu sau này ba dám bắt nạt mẹ thì con sẽ không bỏ qua cho ba đâu.”
Bầu không khí ngọt ngào hạnh phúc vì một câu nói của cậu nhóc mà Cố Nhã Thiển phải cười ra tiếng, khách khứa mấy bàn xung quanh cũng rộn vang tiếng cười.
Tô Ngọc Kỳ khom lưng, xoa đầu Cố Dạ Lê: “Được, ba hứa với con.”
Hôn lễ tiếp tục, hai người trao nhẫn cho nhau, người dẫn chương trình thay đổi bầu không khí xung quanh, rất nhiều ánh đèn chiếu lên người hai người, vành mắt Cố Nhã Thiển run run, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Anh đồng ý.”
...
La Thần Dương ngồi ở chỗ cách đó không xa, anh ta nhìn nụ cười sáng lạn hạnh phúc trên môi cô, cánh môi hơi giương lên, nắm chặt ly rượu trong tay, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Vị cay trôi xuống cổ họng.
“Anh Thần Dương.” Cô gái trẻ xinh đẹp ngồi bên trái nhẹ nhàng níu lấy tay áo anh ta: “Anh Thần Dương, anh uống ít rượu thôi.”
Lục Loan Loan cắn môi, ánh mắt dừng lại ở cặp đôi đang ôm nhau trên sân khấu, cô thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, nhìn La Thần Dương.
La Thần Dương đứng lên, ánh mắt nhìn lên trên sân khấu, chị nuôi...
Chị phải hạnh phúc đấy!
Anh ta nói: “Tôi đi ra ngoài hít thở không khí sau đó sẽ đi luôn.”
Lục Loan Loan cũng đứng dậy, nhanh chóng theo sau.
...
“Ông Tô, ông xem thế nào chứ đứa bé này rất giống con thứ ba nhà ông đấy.” Người ngồi cùng bàn với ông cụ Tô, cho là bạn cũ vỗ vai ông.
“Vậy sao?” Ông cụ Tô nhíu màu nhìn Cố Dạ Lê, dường như...
Dường như thật sự cũng hơi giống.
“Đúng thế, ông xem, vẻ mặt nhíu mày của đứa bé này rất giống thằng ba.”
Bà cụ Tô cũng nhìn qua đó, có vẻ khuôn mặt này cũng gần giống cháu trai nhà mình, đứa bé này cũng tầm năm sáu tuổi rồi, bé hơn Tinh Tinh một chút nhưng cũng không thể là do Nhã Thiển sinh ra được.
Bà cũng không hiểu lắm giống ông cụ Tô nhưng Tô Ngọc Đệ cũng không nói nhiều, chỉ coi Cố Dạ Lê như cháu ngoại của mình mà yêu thương.
Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ thật sự là mặt mày đứa bé này có hơi tương tự Ngọc Kỳ nhưng dù sao đứa bé cũng chưa lớn nên cũng không nhìn ra được bao nhiêu...
“Được rồi, được rồi. Uống rượu đi.” Ông cụ Tô nâng chén rượu: “Nếu như đứa bé này là cháu ruột tôi thì tôi xin mời mọi người uống rượu, liên tiếp ba ngày!”