Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn (full 607 chap) Cổ Uyên - Tô Ngọc Kỳ - Truyện tác giả: Mộc Thất Thất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong gian ghế không khí trầm thấp.

Di động của Mộc Như Phương bị người mặc áo đen cướp đi, thân hình to lớn chuyên nghiệp của vệ sĩ Đào gia, gần như đang kéo cô đem nhấn ở trên tấm thảm.

Yên tĩnh, tĩnh mịch.

Đào phu nhân tống như thấm ngồi ở trên ghế salông, một thân cao quý, mặt lạnh nhìn Mộc Như Phương: “Tôi lưu lại cho cô một cái mạng, vậy mà cô vẫn dám trở về."

Bà ta cắn răng, người phụ nữ trước mặt này dùng gương mặt này câu dẫn con trai của chính mình.

Chẳng trách Đào Gia Thiên quãng thời gian này thường xuyên đến hoàng đình, dĩ nhiên bởi vì người phụ nữ này.

Người phụ nữ này ở hoàng đình làm nhân viên tạp vụ, bà ta không tin cũng thành không biết.

Khẳng định cũng là bởi vì cô!!

"Để tôi rạch nát khuôn mặt cô!!" Tống như thấm tiếng nói sắc bén.

Phá vỡ không gian tĩnh mịch trong gian ghế.

Con dao phát ra ánh sáng lấp lánh áp sát mặt Mộc Như Phương, cô theo bản năng né tránh, khi cây dao kề sát ở trên mặt của chính mình, cô nhận mệnh nhắm hai mắt lại, liền nghe thấy Tống như thấm đã mở miệng: “Chờ đã."

Tống như thấm gọi quản lí của nơi này tới, Suna đi tới nhìn Mộc Như Phương lại nhìn người phụ nữ cao quý ngồi ở trên trên ghế salông, trong lòng đang tính toán đến cùng phát sinh cái gì, người phụ nữ cao quý trước mắt này hiển nhiên không thể đắc tội.

Bởi vì mấy người vệ sĩ này đều trang bị súng.

"Phu nhân, có chuyện gì không?"


Tống như thấm nhìn chằm chằm Mộc Như Phương: “Đem người phụ nữ này mang tới lầu một, mọi người ở nơi này không phải thiếu người tiếp rượu sao? Để cho cô ta làm đi, khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, khẳng định có rất nhiều người yêu thích."

Suna: “Chuyện này.. Đây là nhân viên trong quán của chúng tôi, không thể.."

"Tôi nói có thể liền có thể, nếu như làm không được, toàn bộ hoàng đình ngày mai có thể biến mất khỏi Hải Thành, đóng cửa."

Bà ta chính là muốn một đám người sỉ nhục Mộc Như Phương, người phụ nữ này ô uế, con trai của mình không thể bị người phụ nữ này mê hoặc.

Suna biết được người phụ nữ này có thân phận cao quý.

Ở nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này, ép chết một người bình thường, thật sự dễ như ép chết một con kiến.

Quá đơn giản.

Suna cắn răng đi ra ngoài, người mặc áo đen mang theo Mộc Như Phương cũng theo ở phía sau, Mộc Như Phương khẩn cầu nhìn Suna, thế nhưng miệng bị dán lên băng dính, cô biết Tống như thấm sẽ không bỏ qua cho mình, cô chỉ có một ý nghĩ, vậy còn Nặc Nặc.

Nặc Nặc làm sao bây giờ.

Tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể để cho Đào phu nhân biết.

Suna đương nhiên là muốn giúp Mộc Như Phương, thế nhưng hai người mặc áo đen cũng không phải ngồi không, cô căn bản tới không tới gần Mộc Như Phương được, tâm tư nhất thời nhăn nhó.

Lầu một rất loạn.

Người ở lầu đều là khách quý.

Đến nói chuyện làm ăn.

Còn có rất nhiều thú vui đặc thù.

Mộc Như Phương bị đẩy mạnh vào trong một phòng khách lượn lờ khói thuốc, hỗn hợp các loại mùi vị không dễ ngửi, mùi rượu, còn có khí tức trên người đàn ông khó ngửi.



Mấy người đàn ông đều nhìn chằm chằm Mộc Như Phương như lang sói nhìn thấy thịt vậy.

Vẻ đẹp của cô cũng là nhược điểm.

Buồn cười chính là Mộc Như Phương trong giờ khắc này, hai tay, miệng, đều bị dán băng dán, giãy dụa đều giãy dụa không được, nhìn mấy người đàn ông tai to mặt lớn đang cười mà cởi quần.

Có biết cái gì là tuyệt vọng không?

Cô tuyệt vọng rất nhiều lần, Mộc Như Phương dùng hết khí lực to lớn nhất, đột nhiên va đầu vào bàn trà, nhất thời máu tươi chảy đầy mặt.

Mấy người đàn ông mắng xúi quẩy, sau đó một người đàn ông dùng tay lôi kéo tóc của cô: “Càng kịch liệt tôi càng thích, tôi còn chưa từng làm ngươi tốt như vậy, mẹ chỉ cần nhìn liền cứng rồi."

Vẻ đẹp của Mộc Như Phương, bên trong thanh thuần mang theo một luồng khí tức quyến rũ, khí chất lạnh mà yên tĩnh, không giống kim cương chói mắt, xác thực như trân châu bình thường tao nhã tinh xảo, loại phụ nữ này, đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy đều không muốn rời mắt.

Cho dù giờ khắc này cô một thân chật vật, khươn mặt hướng lên trời, mặc quần áo rất bình thường.

Một khuôn mặt nhiễm đầy máu tươi, dường như bức tranh duyên dáng, phối hợp với màu da trắng nõn như ngọc, óng ánh sắc hồng,

Trên người có dính rượu, Mộc Như Phương ăn mặc quần áo màu trắng, trong trong nháy mắt bị máu tươi cùng rượu đỏ nhuộm đỏ, ướt đẫm dính ở trên người, phác hoạ lên vóc người hoàn mỹ cực hạn.

Làm tức giận loá mắt.

Càng khiến cho mấy người đàn ông ở xung quanh nhìn mà trợn tròn mắt, hay là cũng bởi vì cô tướng mạo quá mức mỹ lệ, vì lẽ đó mấy người đàn ông đều không trực tiếp xâm phạm cô, mà là hưởng thụ quá trình, hưởng thụ quá trình chinh phục.

Mộc Như Phương rất hỗn loạn, đầu rất đau, cô vừa dùng khí lực to lớn nhất, dĩ nhiên còn chưa chết, không có ngất đi, tại sao phải khiến cô chịu dằn vặt như vậy chứ.

-

Suna đi ra phòng khách, sau khi rời khỏi tầm mắt của hai vệ sĩ ngay lập tức hướng về tầng 16 chạy tới, cô nghe được tin tức Đào Gia Thiên ngay ở tầng 16.

Cô vô cùng lo lắng.

Trời ạ!!

Vị Đào gia này ở phòng mấy chứ.

Tầng 16 lớn như vậy, quẹo qua mấy cua quẹo, công việc của cô cũng có phân công, không phải lập tức có thể quản lí nhiều phòng khách như vậy.

Hai gian phòng khách cố định của Đào gia đều không có ai, ngày hôm nay cũng không biết đi đâu.

Cổ họng đều muốn bốc khói.

Một đôi giày cao gót giẫm đều sắp đi đứt đoạn mất, cô biết được người phụ nữ cao quý kia là Đào phu nhân, là người phụ nữ thủ đoạn tàn độc của Đào gia, vậy phải làm sao bây giờ.

Nếu như không tìm được Đào gia, Mộc Như Phương chẳng phải là..

Những người khách liền hướng về phía vẻ mặt mỹ lệ của Mộc Như Phương, làm ra chuyện quá đáng gì cũng chưa biết.

Hai cô gái bên cạnh giúp đỡ cô.

Di động của Suna vang: “Na tỷ, Đào gia phòng bóng bàn trên tầng cao nhất."

Suna vội vã hướng về tầng cao nhất.

Tầng cao nhất.

Gần cửa sổ to lớn sát đất.

Bên ngoài đầy ánh sao lấp loé.

Người đàn ông sống lưng hơi cong, cầm gậy bi-a trong tay, lộ ra phía sau lưng kiên cố, mỗi một tấc sống lưng đều gợi cảm, vài cô gái đứng ở một bên nhìn động lòng, Đào Gia Thiên trong miệng ngậm một điếu thuốc, đốt gần nửa đoạn.



Ánh mắt đen kịt, như vực sâu.

Nhìn chằm chằm.

Hai công tử đứng ở một bên, trong đó có một công tử mang theo một cô gái, cô gái kia kéo công tử làm nũng.

Đột nhiên cửa kính bị đẩy ra.

Suna thở hồng hộc đánh vỡ khí tức trong phòng ở tầng cao nhất, có chút đột ngột, nhất thời vô số tầm mắt lạc lại đây.

Suna lo lắng nói: “Đào gia..."

Cô tuy rằng sốt ruột tìm vị này, thế nhưng thật sự tìm tới, giờ khắc lại sợ muốn chết.

Nói chuyện cũng run.

Đào Gia Thiên cong người, cắn điếu thuốc trong miệng: “Cô tốt nhất là có chuyện khẩn cấp."

Giải thích, bằng không..

Công tử ca nói: “Có thể có chuyện gì khẩn yếu, ngăn cản thiên ca, cô có mấy cái lá gan ở đây."

Suna vội vàng nói: “Đào gia.. Là Mộc Như Phương... Mộc Như Phương cô ấy.."

Suna chỉ là phun ra ba chữ Mộc Như Phương.

Còn chưa nói tiếp.

Liền bị Đào Gia Thiên lạnh lùng chặn lại: “Tôi không muốn nghe tin tức gì liên quan đến người phụ nữ, lăn, cút ra ngoài cho tôi —— "

Suna cắn răng: “Đào gia.." Mộc Như Phương còn chờ cô cứu mạng đây, cô lớn miệng thở hổn hển đánh bạo chuẩn bị lên tiếng, đối đầu ánh mắt của nam nhân lãnh huyết nham hiểm, sợ đến cả người không dám thở mạnh.

Vậy phải làm sao bây giờ.

Khắp lòng bàn tay cô đều là mồ hôi.

Rõ ràng nhận ra được Mộc Như Phương cùng vị Đào gia hẳn là có chút quan hệ, thế nhưng giờ khắc này Đào Gia Thiên lộ ra ánh mắt cũng quá đáng sợ, Suna nào dám nói.

Nhưng Mộc Như Phương làm sao bây giờ a.

Đào phu nhân nói rõ là muốn giết chết Mộc Như Phương a, một phòng khách năm, sáu người.

Cô cùng Mộc Như Phương tuy rằng nhận thức không sâu.

Thế nhưng cảm thấy Mộc Như Phương là người có câu chuyện.

Đối với cô cũng rất đồng tình.

Cũng không thể trơ mắt nhìn cô bị một đám khách đùa chơi chết đi.

Quên đi, không thèm đến xỉa.


Coi như công tác không gánh nổi liền không gánh nổi đi, ngược lại cô mấy năm qua cũng tích trữ tiền, coi như là sớm nghỉ sau đó đi ra ngoài du lịch đi.


Suna vội la lên: “Đào phu nhân đem Mộc Như Phương mang đi, để cô ta hầu hạ một phòng khách dưới lầu."


Ngón tay thon dài của người đàn ông nắm chặt cây dậy, nhướng mi,, cắn răng nói: “Cô nói cái gì."


"Đào phu nhân... Bà ta đem Mộc Như Phương mang đi... Ở lầu một.." Suna run, bởi vì cô phát hiện ánh mắt của Đào Gia Thiên so với vừa rồi càng đáng sợ hơn, khí tức càng thêm âm trầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK