Sắc mặt của An Thư Kỳ càng trở nên khó coi hơn.
Cố Uyên ngược lại không có thái độ gì, chỉ cười cười.
Qua hơn nửa tiếng, An Hạo Phong mới cùng An Thư Kỳ rời khỏi: "Nếu bà Tô đã ngủ trưa, ông Tô đi câu cá, chúng tôi cũng không làm phiền nữa, hôm khác lại đến.”
Chị Từ bước tới, thu dọn hồng trà và bánh ngọt trên bàn, Cố Uyên hỏi một câu: “Nhà họ An này có lai lịch thế nào vậy?”
“Cái tên An Hạo Phong này từng là học trò của ông chủ, trước kia ông chủ từng là giáo sư ở đại học C, An Hạo Phong rất được lòng ông chủ. Nhưng mà không ngờ việc làm ăn bị thua lỗ không ít, bây giờ thì lại khấm khá lên.
“Đúng rồi, mợ chủ, cô mang bánh ngọt lên cho cậu chủ đi, lúc nàycậu chủ thích ăn bánh và uống hồng trà.”
Cố Uyên lục lại trong trí nhớ, Tô Ngọc Kỳ luôn không thích ăn đồ ngọt.
Trong hồng trà, bánh ngọt, để giữ được hương vị, độ ngọt cũng không hề thấp.
Tuy nhiên, Cố Uyên cũng không từ chối, cô gật đầu: "Để tôi mang lên."
Chị Từ đem bánh ngọt bỏ vào hộp, bên trong còn có một số loại bánh khác, do chính tay chị Từ làm ra. Cố Uyên nhận lấy, tài xế nhà họ Tô đưa cô đến trước cửa cao ốc Tô thị.
Tài xế nói: “Mợ chủ, tôi chờ cô ở bãi đỗ xe.”
“Được.”
Cố Uyên vừa đi vào trong vừa gọi cho Hoàng Hưng
Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Hoàng Hưng đang báo cáo lịch trình vào cuối tuần.
Nói được một nửa, điện thoại bỗng vang lên.
Anh nhìn lướt qua, thì ra là mợ chủ gọi đến.
Tiếng chuông điện thoại vừa reo được một lúc thì dừng lại.
Hoàng Hưng do dự lên tiếng: “Là mợ chủ gọi.”
Người đàn ông mở to mắt, vừa xử lý xong văn kiện. Mắt kính trên sống mũi cũng không tháo xuống, cách một lớp thấu kính để lộ ra ánh mắt lạnh lẽo: “Nghe.”
Hoàng Hưng nhận điện thoại.
Nhấn nút nghe rồi áp sát vào tai.
“Trợ lý Hoàng, ban chiều An Hạo Phong có đến thăm bà Tô, chị Từ có làm một ít chút hồng trà và bánh ngọt nhờ tôi mang đến, chị ấy nói là ngài Tô thích ăn. Tôi để quầy lễ tân, anh có rảnh thì xuống lấy hoặc nhờ họ mang lên cũng được.”
Hoàng Hưng nhìn sắc mặt của Tô Ngọc Kỳ, sắc mặt người đàn ông bình tĩnh không gợn sóng, dù anh ta đã đi theo người này nhiều năm cũng không thể đoán ra. Cô Tống tự sát, tất cả mũi nhọn đều nhắm vào mợ chủ, nhưng Hoàng Hưng sẽ không tin mợ chủ lại làm ra chuyện như vậy.
Nhìn Cố Uyên, anh ta cảm thấy cô gái này rất sạch sẽ, tươi mát.
Tính tình hiền hậu.
Trái lại anh cảm thấy cô Tống lại không thể có được những mặt tốt đó.
Suy nghĩ một lúc, Hoàng Hưng lên tiếng: "Cô chủ, tôi tạm thời không thể xuống đó được, mà nhân viên lễ tân cũng bận nữa, phiền cô mang lên đây giúp."
Nói xong câu đó, anh nhìn thấy vẻ mặt của Tô Ngọc Kỳ không có vẻ gì là từ chối, xem ra trong lòng Ngọc Kỳ cũng hoàn toàn không không phải không có Cố Uyên. Đi theo anh ta lâu như vậy, Hoàng Hưng tuy không thể hiễu rõ suy nghĩ trong long anh ta, nhưng cũng có thể đoán ra được tám chín phần mười.
Tô Ngọc Kỳ mấy ngày nay không nói chuyện với Cố Uyên rồi.
Biệt thự Ngân Phong cũng không ghé qua.
Mấy ngày qua vì cô Tống tự vẫn, anh ta đã rất tức giận, thế nhưng sau đó anh ta lại giải quyết những lời nói về cô trên internet.
"Được rồi, để tôi mang lên.”
Cố Uyên thầm nghĩ trong bụng để Hoàng Hưng xuống lấy hoặc để ở quầy lễ tân rồi nhờ họ mang lên.
Những nhân viên lẽ tân sau khi nhận cuộc gọi liền làm ra vẻ bận rộn công việc, hơn nữa còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, Cố Uyên cất điện thoại vào túi, mang theo hộp điểm tâm hướng thang máy đi vào.
Cô đi đến trước cửa văn phòng Tổng Giám đốc, bây giờ cô không hề có ý định đi vào, chỉ biết nghĩ trốn tránh được lúc nào hay lúc đó thôi. Không cần gọi điện thoại cho anh ấy, mặc kệ có chuyện gì hay không cũng chẳng cần phiền anh ấy, không cần xuất hiện trước mặt anh ấy.
Cố Uyên hiện tại, rất muốn nghĩ như vậy.
Cô đi đến văn phòng thư ký, nhưng thư ký Tịch lại đang nghe điện thoại.
Cố Uyên gõ gõ cửa.
thư ký Tịch vội cúp máy đứng lên: “Mợ chủ.”
Cố Uyên đưa tay đặt hộp điểm tâm lên bàn làm việc: "Là thế này, Chị Từ ở nhà có làm một ít bánh ngọt nhờ tôi mang tới cho Tô Ngọc Kỳ, tôi còn có việc phải đi trước, phiền cô đưa cho anh ta giúp tôi.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Thư kí Tịch thấy cô là người tốt, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, con người hiền lành nên đối với cô rất có hảo cảm.
Sau đó thư ký Tịch đi vào, đặt lên bàn làm việc hộp điểm tâm: “Tô tổng, mợ chủ vừa ghé qua, nhờ tôi mang điểm tâm cho ngài.”
Hoàng Hưng đứng một bên ngẩn người ra.
Anh theo bản năng liếc nhìn qua thái độ của Tô Ngọc Kỳ.
Anh mím môi, ánh mắt dừng trên hai hộp điểm tâm, lại dừng lên người Thư kí Tịch, Thư kí Tịch bất ngờ cảm nhận được sự áp bức đang đánh ập tới.
Tô tổng ảm đạm cất giọng, ngữ điệu không hề có chút gợn sóng nào: "Cô ấy không nói gì thêm?”
Thư ký Tịch nghĩ nghĩ, rồi mới nói: “Chủ tịch phu nhân nói cái này là chính tay chị Từ làm ạ.”
Bầu không khí trầm tĩnh một lúc lâu.
Hơi thở lạnh băng băng lan tỏa khắp phòng.
Thư kí Tịch lén lút nhìn Hoàng Hưng hỏi: “Làm sao đây?”
Hoàng Hưng ho khan hai tiếng: "Thư kí Tịch, ra ngoài trước đi.”
Thư ký Tịch nghe vậy lập tức thả lỏng: "Vâng."
Hoàng Hưng quan sát biểu tình của Tô Ngọc Kỳ: “Có thể cô ấy có việc bận.”
Tô Ngọc Kỳ hừ lạnh một cái, sắc mặt vẫn không tốt hơn: "Cô ta không đến là quyết định khôn ngoan, mấy thứ này do chính tay cô ta đưa, tôi ăn vào sẽ thấy buồn nôn mất.”
“Cô ấy đã nhấn mạnh là chị Từ làm…”
Hoàng Hưng biết rõ mối quan hệ của chủ tịch Tô và vợ đang mâu thuận gay gắt, trước kia Cố Uyên mang canh gà đến, chủ tịch Tô không thèm uống liền mang vứt đi, anh đi đến cầm hộp điểm tâm muốn rời khỏi.
“Bỏ thử đó xuống, cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.” Hoàng Hưng có chút kinh ngạc, ăn không ngon mà bảo mình giữ lại? Được rồi, chủ tịch Tô chỉ được cái mạnh miệng, Hoàng Hưng oán thầm trong lòng, anh lại để điểm tâm về vị trí cũ, tự mình rời khỏi.
Ánh nhìn Tô Ngọc Kỳ dừng trên hộp, anh liền mở nó ra, bên trong là bánh Trà Đen, anh tháo giấy bọc bên ngoài rồi cắn một ngụm.
Vị ngọt thật.
Cảm giác rất rất ngọt.
Ngọt thấm vào tận trong lòng.
Đã nhiều năm rồi anh chưa nếm lại món này, trước kia từng rất thích, nhớ lại khi xưa cứ cách một khoảng thời gian bố anh sẽ đi công tác ở phía Nam, lúc về mang theo loại bánh này, anh và anh trai đều cảm thấy ăn rất ngon.
Đã bao nhiêu năm trôi qua
Giờ thì cảnh còn người mất
Những ký ức nhẹ nhàng trôi giạt vào trong tâm trí, Tô Ngọc Kỳ đứng lên, cầm một hộp bánh Trà Đen, khoác lên người áo bành tô và lấy chìa khóa rời khỏi văn phòng.
Nửa giờ đồng hồ sau
Anh đi đến mộ viên bên sườn núi Ngu Sơn ở thành phố Nam Châu
Đây là nơi an táng tổ tiên của Tô gia.
Anh đi vào, bảo an trông mộ nhận ra anh: "Cậu Tô, cậu tới rồi.”
Tô Ngọc Kỳ đứng đối diện trước bia mộ, nhìn ảnh chân dung trên bia, gương mặt giống anh vô cùng, nơi này thường xuyên có người đến quét dọn nên không có lấy một chút cỏ dại nào, những cành hoa trưng bày cũng đều là loại tươi mới.
Anh đem vài miếng bánh đặt xuống.
Anh châm một điếu thuốc, gió lạnh se se lướt qua gương mặt tuấn mỹ đến từng góc cạnh của anh, xua tan đi làn sương khói mờ ảo, đượm buồn, anh đứng trước bia mộ rất lâu, trên mặt đất cũng đã tích tụ một đống tàn tro.
Nhà họ Trần chính là một trong những gia tộc ở ẩn ở thành phố Hải Châu, tuy thế lực ở Hải Châu không còn được như năm đó, nhưng tiếng tăm của ông Trần vẫn như sét đánh bên tai.
Lễ mừng thọ 92 tuổi của ông Trần được tổ chức ở một khách sạn bảy sao.
Bên ngoài có hàng trăm nhân viên bảo vệ duy trì trật tự, tất cả những người có thân phận khả nghi đều không được đi vào dù chỉ một bước.
Cố Uyên bước xuống xe, người đàn ông bước đôi chân thon dài đi phía trước, cô đi theo phía sau. Ở Hải Châu này có ai mà không biết Tô Ngọc Kỳ, ngay cả cả thiếp mời nhân viên bảo vệ cũng không xem, đã vội vàng mở cửa, quản gia nhà họ Trần cung kính nói: “Cậu Tô, mợ Tô, mời vào.”
Hoàng Hưng đưa quà mừng thọ cho quản gia nhà họ Trần.
Quản gia nhà họ Trần lập tức nói: “Khách sáo rồi, cậu Hoàng, mời vào.”
Ông Trần năm nay đã 92 tuổi, mặc bộ đồ kiểu dáng Tôn Trung Sơn màu đen, được cháu gái trưởng Trần Liên Liên đỡ đi vào đại sảnh. Tóc hoa râm, tinh thần khoẻ mạnh, là người quanh năm tập võ, thân thể cường tráng, tai thông mắt thính.
Cố Uyên đi đến bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, từ sáng nay khi anh đến biệt thự Ngân Phong đón cô, hai người đều chưa nói với nhau một câu nào. Cố Uyên cẩn thận quan sát sắc mặt anh.
Trong lòng cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Cô không nợ anh cái gì, cô từng cảm kích anh, từng hận anh, từ lúc đứa bé trong bụng rời đi càng khiến Cố Uyên tỉnh táo ra. Trong lòng anh không có vị trí của cô, thật sự còn chẳng bằng một sợi tóc của Tống Ánh San.
Phải nhân lúc còn sớm mà chấp nhận đả kích.
Tống Ánh San tính kế cô, cố ý ở trước cửa thang máy bệnh viện nhiều người qua lại mà tỏ ra yếu đuối, đem tất cả mũi nhọn chĩa vào người cô. Cô cũng không muốn tranh chấp với cô ta cái gì, dẫu sao thứ không thuộc về cô, có được cũng chẳng có tác dụng gì, giống như thân phận mợ Tô của cô bây giờ vậy, chả có tác dụng gì, chỉ đơn thuần là một cái danh hiệu trống rỗng.
Anh khinh thường cô.
Anh không thích cô, vậy nên cô không cần phải làm gì, anh cũng ghét cô, dù cô có làm tốt như thế nào.
Cô dựa theo sở thích của anh, trong tủ quần áo đều là quần áo anh kêu thư ký mua, vài chiếc quần jeans màu đen đơn giản, áo khoác lông kiểu dáng đơn giản, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Sự ghét bỏ mà anh đối với cô vốn sẽ chẳng vì cô dựa theo sở thích của anh mà mặc vài bộ quần áo liền có thể thay đổi.
Chẳng có ai nợ ai, chỉ có vận mệnh không công bằng.
Nếu nói là nợ…
Cố Uyên chậm rãi nâng đôi mắt lên, nhìn nửa khuôn mặt của người đàn ông, anh vốn chẳng nhận ra cô.
Tô Ngọc Kỳ, giữa chúng ta chỉ có mắc nợ lẫn nhau.
Lúc Tô Ngọc Kỳ cúi đầu xuống, Cố Uyên đã thu ánh mắt lại, anh nhìn cô, mấy ngày không gặp, cô đã gầy đi rất nhiều, người đàn ông nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Tự tìm chỗ nào đó mà ở, không có việc gì không cần đến tìm tôi.”
Cố Uyên khẽ gật đầu, cầm túi xách đi tới phòng nghỉ ở một bên ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối cô không nói chuyện với anh, Tô Ngọc Kỳ nhìn theo bóng lưng của cô, ngoại trừ lúc sáng ở nhà họ Tô, trước mặt ông bà nội, cô chỉ nhẹ nhàng gọi anh một câu “Ngọc Kỳ”, sau đó cũng không thèm nói với anh câu nào nữa.
Ngay cả một chữ “Ừ” cũng không có.
Cố Uyên hỏi một nhân viên tạp vụ phòng nghỉ ở đâu.
Nhân viên tạp vụ đặt cái khay trong tay xuống: “Thưa cô, để tôi đưa cô qua đó.”
Đi theo nhân viên tạp vụ về phía trước, Cố Uyên nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh yêu kiều của một cô gái: “Anh Ba.”
Cô dừng bước chân lại, khẽ xoay người nhìn một cái.
Cô gái trẻ tuổi ban nãy dìu ông cụ Trần đang đứng trước mặt Tô Ngọc Kỳ, dơ tay ra khoác lên cánh tay của Tô Ngọc Kỳ.
Đây chính là đứa cháu gái mà ông Trần thương yêu nhất, Trần Liên Liên.
Cố Uyên vốn còn cho rằng trong phòng nghỉ không có nhiều người, vừa đi vào mới phát hiện có mấy người đang ngồi đánh bài, trong mấy người đó còn có ngừời nhận ra cô: “Mợ Tô, qua đây cùng chơi đi.”
Cố Uyên lắc đầu: “Không cần đâu, mọi người chơi đi.”
Cô đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Còn hơn một tiếng nữa bữa tiệc mới bắt đầu, bây giờ trong sảnh tiệc toàn là mấy vị khách thương nhân đang nói chuyện với nhau.
Ngoại trừ bốn người đang đánh bài, trên sofa còn có một người tầm 30 tuổi, khí chất thuỳ mị cao ngạo, Cố Uyên nhận ra, vị này chính là bà Lý của Hoành Đồ Tửu Nghiệp.
Bà Lý vuốt vuốt tóc: “Mợ Tô, bộ váy này của cô đẹp ghê, nhưng không giống nhãn hiệu nổi tiếng nào. Cửa hàng nào làm vậy? Mặc lên rất có khí chất.”
Bà Lý là con gái Giang Nam, giọng nói mang theo chút ấm áp.
“Bà Lý, mợ Tô người ta trẻ tuổi, xinh đẹp, mặc bao tải lên người cũng đẹp nữa là.” Một người đang đánh bài cười nói.
Bà Lý che môi: “Vâng, vâng, vâng. Chị Như nói đúng, là em không biết nói chuyện.”
Cố Uyên vội vàng cười trừ: “Khách sáo rồi, bộ này được đặt làm ở cửa hàng, tôi cảm thấy cũng đẹp, là cửa hàng nữ trang ở cuối một con phố ở phía sau đường lớn của Hải Châu.
Hôm nay Cố Uyên đến tham gia tiệc mừng thọ, mặc chiếc váy dài màu xanh dương, eo được sấn lên một cách tinh tế, mái tóc đen như mực xoã trên vai. Cô mặc thêm một chiếc áo choàng màu, yên lặng ngồi trên ghế sofa.
Trong căn phòng chỉ có tiếng của mấy người đang đánh bài.
Còn có giúp nhau khoe khoang.
“Bà Lý, ngày mai chúng ta cùng đi dạo đi, hãng Chanel mới ra không ít kiểu dáng mới, chúng ta cùng đi xem xem.”
“Được.”
“A, bà Lý, nhẫn kim cương của bà thật đẹp, ông Lý cũng thương yêu bà quá nha.”
“Chị Tiều nói quá rồi. Chỉ là chút đồ chơi nhỏ, lúc ra ngoài tuỳ tiện lấy vài cái đeo lên thôi.”
Mấy người nói hết từ túi xách đến quần áo, cuối cùng lại nói đến đồ trang sức, ánh mắt rơi trên người Cố Uyên, một người nói: “Mợ Tô, sao cô không đeo nhẫn vậy.”
Mấy ngày trước tin tức đã truyền đi khắp nơi, tuy tin tức rất nhanh đã được đè ép xuống, nhưng cũng đã truyền đi hết cả rồi. Người nắm quyền nhà họ Tô thích minh tinh Tống Ánh San kia, căn bản không hề thích Lưu Thanh Vũ, gả vào nhà hào môn nào có dễ dàng như vậy, bên trong đấu đá lục đục nhiều ân oán.
Với cả gia nghiệp nhà họ Tô lớn mạnh, quần chúng ganh ghét đố kỵ, ngồi ăn dưa xem trò cười càng nhiều.
Lời của người này vừa nói ra, ánh mắt của mấy người đang đánh bài trong phòng nghỉ cũng nhìn vào ngón tay đeo nhẫn trống rỗng của Cố Uyên.
Cố Uyên đưa tay vỗ trán, lúc cô đến đây cũng đã dự liệu được trước, lập tức vừa mở miệng vừa mở túi xách, từ bên trong lấy ra bốn năm cái nhẫn. Kiểu dáng không giống nhau, kích thước lớn nhỏ cũng không giống nhau, hai chiếc nhẫn kim cương, chiếc lớn nhất to như trứng bồ câu vậy, còn có một chiếc là nhẫn rubi đắt đỏ, cô mở lòng bàn tay ra, ngẩng mặt lộ ra nụ cười ẩn ý: “Tôi không thích đeo mấy thứ đồ trang sức này cho lắm, nhưng trong nhà cũng có rất nhiều những thứ này. Hôm nay lúc ra cửa gấp gáp quá, tôi liền tiện tay vơ lấy mấy cái bỏ vào trong túi.”
Mấy thứ này đều là tìm được trong phòng để đồ.
Đủ các loại kiểu dáng.
Phòng để đồ ở biệt thự Ngân Phong đều đã đầy cả rồi, cô rất ít khi đi vào, bên trong đều là mấy thứ lễ phục với âu phục hãng hiệu nổi tiếng.
Mấy bộ quần áo này, vốn không thích hợp mặc hằng ngày.
Còn có rất nhiều đồ trang sức, nhẫn cũng rất nhiều, nhưng cô chẳng thích món nào.
Sáng nay, lúc cô đi tuỳ ý chọn mấy kiểu nhẫn bỏ vào trong túi, nếu nhiều người biết, bí mật khó giữ, nhất là loại tiệc mừng thọ thế này, đi đi lại lại đều là những người có thân phận tôn quý, hơn nữa còn đưa phụ nữ đi cùng, trong đám phụ nữ thứ thường thấy nhất chính là khoe khoang.
Ngay lập tức, mấy người trong phòng đều ngây ra một lúc.
Người ban nãy muốn gây khó dễ với Cố Uyên, sắc mặt cũng đã thay đổi.