Đây không phải ảo giác, cũng không phải giấc mơ. Cố Uyên hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông đang đứng mặt cô có sắc mặt vô cùng tệ, cô đáp lại: “Tôi chỉ định ngủ ở đây một lát, thím Lý dậy lúc sáu giờ sáng, tôi sẽ rời khỏi chỗ này trước sáu giờ, sẽ không bị ai phát hiện đâu...”
Một tiếng “hờ” nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi mỏng của người đàn ông kia.
Sau đó là giọng nói trầm trầm dễ nghe mà chỉ người đàn ông kia mới có vang lên, mang theo một chút lạnh nhạt và khinh rẻ: “Đúng là một kẻ tính toán giỏi, đến cả thời gian thím Lý thức giấc mà cũng biết rõ, cô nói không bị bắt gặp là sẽ không bị thật à? Cô tưởng tôi sẽ tin cô chắc? Cô vào đâu ngủ mà chẳng được, cứ phải trùng hợp ngủ ở phòng bếp, cô biết rõ thím Lý là người dậy sớm nhất nhà, sẽ vào ngay phòng bếp để xem xét, mà cô ngủ ở phòng bếp, không phải cô muốn dựng cảnh theo kiểu tình cờ bị thím Lý phát hiện, sau đó nói chuyện này với ông bà nội tôi?”
Theo từng lời mà người đàn ông này nói.
Sắc mặt của Cố Uyên cũng dần dần trở nên trắng bệch.
Cô đối diện với đôi mắt lạnh như vực sâu vạn dặm của người đàn ông kia, đôi mắt ấy từng mang theo nét cười thoáng qua; trong đêm tối lạnh lẽo và tuyệt vọng, khi cô bất lực nhất, anh đã giúp đỡ cô, như thần như thánh.
Cô không ngờ rằng, quan hệ của hai người họ, bây giờ lại biến thành thế này...
Anh hận cô, chán ghét cô.
Mà Cố Uyên, tất cả những bất đắc dĩ của cô, không thể nào nói được thành lời.
“Anh Tô, tôi...” Cố Uyên hé miệng, nhìn vào đôi mắt như vực thẳm của người đàn ông kia, sau cùng chẳng nói được gì, tôi không muốn làm anh ghét tôi.
Cô đứng dậy, siết chặt bàn tay và nói: “Xin lỗi anh Tô, tôi sẽ rời khỏi phòng bếp, anh yên tâm, tôi sẽ không để ai nhìn thấy mình ở đây, tôi cũng sẽ không mang đến phiền phức cho anh Tô đâu.”
Nói rồi, Cố Uyên cụp mắt xuống.
Đi ngang qua người đàn ông kia mà rời khỏi đó.
Tô Ngọc Kỳ nghe thấy tiếng đóng cửa ấy, vòng cung bên khóe miệng cứng đờ lại, anh quay người, rời khỏi phòng bếp, đi thẳng lên tầng.
Thấy cô đã đi rồi, đáng lẽ ra nên vui mừng chứ, nhưng sắc mặt anh trông vẫn rất tệ.
Sáng hôm sau Cố Uyên tỉnh dậy rất sớm.
Cô cử động cơ thể cứng đờ của mình, mặc lại áo khoác đang đắp trên người, sờ sờ gò má đã hơi lạnh.
Cũng may, tối qua lúc ra ngoài cô đã mang theo một chiếc áo khoác dày để đắp, tuy rằng đã vào tháng Bảy rồi, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh.
Cô đứng dậy từ ghế đá trong công viên, những người sống ở nơi này chẳng giàu sang cũng phú quý, hệ thống an ninh ở đây cũng vô cùng nghiêm ngặt, không có chuyện người ngoài lẻn vào được, nên cũng không ai để ý tới một Cố Uyên nằm ngủ trên băng ghế.
Tuy rằng cô rất sợ, nhưng có đèn đường bầu bạn, hơn nữa, cô càng sợ những kẻ sống hai mặt hơn.
Ngọn đèn đường phía sau vẫn còn chiếu sáng.
Cố Uyên đưa mắt nhìn bầu trời vẫn đang được bao phủ trong sắc tối nhờ nhờ, cô lấy điện thoại trong túi áo khoác, xem đồng hồ, mới năm giờ rưỡi sáng, Cố Uyên làm nóng cơ thể.
Vốn định chạy một lúc, dựng cảnh như mình đang chạy bộ buổi sáng, như thế nếu quay về mà gặp được thím Lý cũng có một cái cớ ổn thỏa.
Khi về đến phòng ngủ, Tô Ngọc Kỳ vẫn đang say giấc.
Cố Uyên cố ý bước đi thật nhẹ.
Ánh nắng ban sớm vẫn còn yếu, Cố Uyên nhìn dáng vẻ ngủ say của người đàn ông, hàng mi dài và rậm rợp xuống, che khuất đôi đồng tử lạnh như băng kia, dáng vẻ này hiền hòa mà nho nhã, không hề giống với mọi khi.
Đây là lần đầu tiên cô ngắm nhìn anh một cách rõ ràn và to gan lớn mật như vậy.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp anh trước cửa hộp đêm, cô chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt mình có ngũ quan khiến người ta kinh ngạc, bây giờ nhìn ngắm lại, đường nét khuôn mặt sắc sảo như được đẽo gọt này dần dần trở nên nhu hòa và dịu dàng dưới ánh nắng buổi sớm.
Một tầng ánh sáng mỏng manh phủ lên, vuốt sạch khí chất tàn ác của anh.
Cô thay một bộ quần áo, vốn định tắm qua một cái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì đợi lúc quay về hẵng tắm.
Sau đó cô rời khỏi phòng ngủ.
Sáu giờ sáng.
Trong phòng bếp, thím Lý đang chuẩn bị bữa sáng.
Cố Uyên bước tới, rửa tay thật sạch.
“Thím Lý, tôi giúp thím nhé.”
“Mợ chủ, sao cô dậy sớm thế, ngủ thêm một lát nữa đi, chỗ này cứ để tôi làm là được rồi.”
“Tôi đã ngủ đủ rồi, thím Lý, sáng nay ăn gì vậy, tôi làm cùng thím, lúc trước ở nhà tôi cũng thường giúp mẹ nấu cơm.”
Khi Tô Ngọc Kỳ tỉnh giấc đã là bảy giờ sáng, tầm mắt của người đàn ông này dần dần sáng rõ, anh vô thức lật chăn ra, bước ngay về phía ban công, mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt hướng ra xa, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy công viên và một băng ghế đặt ở đó.
Mơ hồ nhìn thấy bóng người vốn nằm trên đấy đã không thấy đâu nữa.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, đổi một bộ quần áo rồi lập tức xuống tầng.
Khi vừa đi về phía phòng bếp.
Đã nghe thấy âm thanh từ bên trong vọng ra.
“Mợ chủ, cậu chủ cũng chỉ do nhất thời chưa nghĩ thông suốt được, đợi cậu chủ nghĩ thông suốt rồi, sẽ phát hiện ra điểm tốt của mợ chủ.”
Cố Uyên cảm thấy, hình như tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều cảm thấy thiệt thòi cho cô, bởi vì không có hôn lễ, không có tất cả mọi thứ mà các cô gái mong muốn, cũng dường như tất cả mọi người đều cảm thấy, vì Tô Ngọc Kỳ đã có người trong lòng rồi nên sẽ đối xử không tốt với cô.
Cô cười cười, gò má hắt ánh nắng sớm rất dịu dàng: “Anh ấy là một người tốt.”
Tô Ngọc Kỳ đứng ở cửa phòng bếp mà nghe được một câu như vậy.
Giọng nói của cô rất ôn hòa, dường như đang bùi ngùi cảm khái vậy.
Khiến Tô Ngọc Kỳ nhất thời sững sờ.
“Người tốt”.
Trước giờ chưa có ai dùng từ này để hình dung về anh.
Anh nhìn cô gái đứng dưới ánh nắng kia, khi cô ấy nói câu đó, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng, gương mặt dường như đang phát sáng vậy, tốt đẹp mà xán lạn, khiến anh hơi sững người.