“Không phải chứ, chắc không phải trường cấp 3 đâu, có phải Yến Đại không, hay là trường đại học khác?” Như vậy mới có thời gian đi làm thêm.
Dụ Tú Y không có hứng thú với chủ đề của các cô ấy, ăn cơm xong, hai người Tô Nghi và Tuyết Anh còn muốn dạo phố, Dụ Tú Y và Dụ Anh Bân định đi xem một bộ phim, sau đó mới về.
Hai nhóm tạm biệt nhau ở quán ăn.
Tư Dân đang lau dọn ghế ngồi, anh lấy ra nước rửa và khăn lau, mắt nhìn thấy một cái túi giấy mua sắm đặt trên ghế dài, bên trong có một hộp quà đã gói sẵn, anh cầm lấy, có một nhân viên tạp vụ đi ngang qua, Tư Dân nói: “Có khách để quên đồ.”
Người kia nói: “Đặt trên quầy đi, khách tới thì trả lại cho người ta.”
Tư Dân gật đầu, rồi tiếp tục lau bàn. Lúc xoay người, phần bụng không cẩn thận va vào cạnh bàn, sắc mặt anh tái đi, đau đến trán đổ mồ hôi, sau đó động tác của anh hơi dừng lại, đưa tay đè bụng lại, một nhân viên tạp vụ khác nhìn anh: “Có phải không khỏe trong người không, đau dạ dày hả?”
Tư Dân gật đầu.
“Bàn này để tôi dọn cho, cậu đi vào phòng trong nghỉ ngơi chút đi.” Nhân viên tạp vụ là một cô gái, lúc này đôi má ửng hồng: “Tôi thấy cậu hôm nay vẫn luôn không khỏe, nếu không cậugặp quản lý xin nghỉ đi.”
Tư Dân nói: “Không cần, còn buổi chiều nữa, tôi ăn cơm rồi nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Lưng anh hơi khom, một tay đè mạnh phần bụng rồi đi vào phòng trong,đây là phòng nghỉ dành cho nhân viên, nhưng giờ phút này không có ai, chỉ có một mình anh.
Anh đóng cửa.
Sau đó cởi thắt lưng, vén cái áo màu xám lên, lộ ra phần bụng, cơ bụng từng múi rõ ràng, được một lớp băng gạc màu trắng băng lại.
Lúc này đã có một chút máu thấm ra ngoài.
Tư Dân mở tủ quần áo của mình ra, lấy băng gạc và thuốc cầm máu trong ba lô ra, sau đó cởi băng gạc ở eo ra, lộ ra một vết thương đáng sợ. Dường như là bị một lưỡi dao cứa qua, miệng vết thương sâu, vẫn chưa khép lại, giờ phút này đang rướm máu ra. Anh cắn răng, một lần nữa thoa thuốc lên, băng lại, anh lại quấn thêm mấy lớp, ghim lại thật chặt
Anh không ngờ được, chỉ mới đến trưa, anh đã khó chịu đến không chịu nổi.
Anh không muốn bị trừ lương, cũng không muốn xin nghỉ.
Tư Dân cảm thấy hít thở không thông, gỡ khẩu trang ra, một gương mặt cực kỳ đẹp trai.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa ‘cốc cốc".
Tư Dân sửa soạn lại quần áo cho ngay ngắn, đi ra mở cửa, ngoài cửa đúng là nữ phục vụ kia, cô đưa một chai nước, cùng với một cặp lồng đựng cơm: “Cậu ăn cơm trước đi, cũng giữa trưa rồi, tôi thay ca cho cậu.”
Tư Dân nói: “Cảm ơn chị Trần.”
Cô phục vụ nở nụ cười, tim đập nhanh.
“Vậy tôi đi làm đây.”
Tư Dân đóng cửa, uống một ngụm nước, nghĩ thầm, anh phải ra ngoài mua hai vỉ thuốc kháng viêm.
Dụ Tú Y đưa Dụ Tây Bắc lên rạp chiếu phim ở tầng năm, tầng phía trên.
Bộ phim đã bắt đầu, phim mà hai người xem là một bộ phim hài.
Lúc đang xem phim, Dụ Tú Y đột nhiên nhớ ra người nhân viên phục vụ nam kia là ai!
Trong đầu cô gần như lóe lên ngay lập tức.
Đây không phải...
Là người ngày hôm qua.
Trong đêm mưa, người con trai ở trong hẻm nhỏ!
Cậu bé trai ôm chân cô, anh trai của cậu bé đó, trên mặt đất đều là vết máu bị nước mưa làm chảy trôi xuống.
Đúng là anh ấy rồi...
Có điều anh ấy bị thương, nhìn dáng vẻ tối hôm qua, dường như rất nghiêm trọng, sao hôm nay vẫn còn đi làm.
Dụ Tú Y hơi cắn môi.
Chợt nghe giọng Dụ Anh Bân: “Ấy chết, chị, đồ của bọn mình để quên ở chỗ ăn cơm rồi, chuông gió em mua.”
Đúng rồi!
Bỏ quên chuông gió trong quán.
Dụ Tú Y nói: “Chị đến đó, em ở đây xem tiếp đi! Lát nữa chị mua hai ly trà sữa ở ngoài chờ em!”
Dù sao còn nửa tiếng nữa phim mới chiếu xong.
Dụ Anh Bân gật đầu.
Dụ Tú Y khom lưng như mèo mà đi ra khỏi rạp chiếu phim, cô xuống lầu, giờ này đã xấp xỉ một giờ rưỡi, đã qua giờ cao điểm ăn cơm trưa, lượng khách trong quán rõ ràng giảm phân nửa, Dụ Tú Y đi tới trước quầy: “Chào anh, đồ của tôi để quên ở đây.”
“Lúc nãy cô ngồi ở bàn mấy.”
“Tôi ngồi bàn 31.”
“Bàn 31, hình như là do Tư Dân lau dọn.”
Tư Dân, đây là lần đầu tiên Dụ Tú Y nghe tên anh.
“Tư Dân...” Người trước quầy gào to một tiếng, một bóng dáng thon dài đi tới, người trước quầy nói: “Tư Dân, cô gái này bỏ quên đồ ở đây. Cậu giúp cô ấy tìm một chút.”
Tư Dân nhìn cô: “Cô chờ một chút.”
Cô gật đầu.
Hai phút sau, Tư Dân đi tới, trong tay cầm một cái túi mua hàng đưa cho cô: “Cái này là của cô đúng không.”
“Là của tôi.”
Dụ Tú Y đưa tay nhận lấy.
Cô nói với anh: “Cảm ơn.” Cô nhìn anh: “Có phải hôm qua chúng ta đã gặp nhau...”
Tư Dân khẽ giật mình: “Ừ.”
Đúng là anh ấy rồi...
Dụ Tú Y nói: “Anh... anh có khỏe không?” Đêm qua rõ ràng anh bị thương, anh nằm ở chỗ đó, xung quanh đều là vết máu bị mưa trôi làm loãng ra, cũng không biết vì sao, Dụ Tú Y bất giác hỏi một câu như vậy.
Tư Dân không trả lời cô.
Chỉ quay người dọn dẹp lau chùi mấy bàn khác.
Dụ Tú Y chuẩn bị rời đi, trong quán đột nhiên có một trận ồn ào.
Một nữ phục vụ kêu: “Ngài say rồi! Ngài còn uống nữa sẽ xảy ra chuyện! Gọi điện cho người nhà đến đây đi.”
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi, cầm cả chai rượu mà nốc vào!
Nữ phục vụ bên cạnh sợ gặp chuyện không may, vội la lên.
“Ai cần cô lo chứ... Mẹ kiếp ít xen vào việc của người khác đi, các người mở tiệm, vậy mau mau, mang hết rượu trong quán ra đây cho tôi!”
Người này đẩy nữ phục vụ một cái, đối phương liền ngã sấp xuống đất
Lúc này trong quán đã là 1 giờ 42 phút.
Tuy đã qua giờ cao điểm ăn cơm trưa, nhưng cũng có khoảng năm sáu bàn đang ăn.
Lúc này mọi ánh mắt đều nhìn qua bên đó.
Đột nhiên xảy ra một trận ồn ào, hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
Dụ Tú Y cũng nhìn sang.
Tư Dân đứng gần đó, anh đi qua: “Thưa ngài, quán chúng tôi không bán rượu mạnh, ngài uống nhiều quá, tôi gọi xe giúp ngài.”
“Tôi cần cậu lo à! Đem hết rượu đế trong tiệm cậu lên đây!” Người đàn ông này hiển nhiên là giở trò, uống rượu say, đứng cũng không vững, còn uống nữa sẽ xảy ra chuyện, anh ta hất hết mấy chai rượu trên bàn xuống đất, tính tình hung dữ, còn ngã trái ngã phải, lúc Tư Dân bước lên khuyên ngăn bị anh ta đẩy một cái: “Người như mày cũng đòi xía vào chuyện của ông à! Chủ quán tụi bây đâu?”
Tư Dân bị đẩy như vậy, bụng đập vào cạnh bàn.
Lập tức, ánh mắt anh run lên.
Sau đó, anh hung hăng lấy tay đè mạnh lên vết thương trên bụng, nữ phục vụ phát hiện ra anh không ổn: “Tư Dân, cậu có sao không.”
“Cái anh này, sao lại đẩy người chứ! Đã nói là không bán rượu, anh còn làm loạn nữa, chúng tôi gọi cảnh sát đấy!”
Dụ Tú Y thấy vậy, chậm rãi siết chặt nắm tay, trong quán có tiếng bước chân vội vàng, quản lý đi tới, nhưng người kia cực kỳ lưu manh, đành phải báo cảnh sát. Chuyện này tạm êm xuôi, quản lý xin lỗi những vị khách khác, tặng đồ uống, trận ồn ào này cứ vậy mà trôi qua.
“Tư Dân, cậu không thoải mái thì nghỉ ngơi đi, buổi chiều cũng không cần đến đây.”
Quản lý nói với anh.
Tư Dân khẽ gật đầu, chậm rãi ngồi dậy, một tay đè lên bụng, từ từ đi về phía phòng trong. Hai phút sau, anh đeo túi bước ra, mũ lưỡi trai, khẩu trang đổi thành màu đen, lại mặc thêm một cái áo khoác đen.
Anh và Dụ Tú Y nhìn thoáng qua nhau.
Dụ Tú Y cũng không biết làm sao, đi theo anh.
“Anh...”