“Nào chỉ có vẻ đẹp trai chứ, cái xe mà anh ấy lái cũng phải vài chục tỷ.”
“Nếu đây là người yêu của tôi chắc tôi ngất luôn mất!”
“Ấy, có phải vừa rồi cậu đã lén chụp anh ấy rồi không, gửi cho tôi với.”
“Chị Nhã Thiển, anh này đến tìm chị đó.” Lộ Hà nhìn người đàn ông đẹp trai, thâm trầm đang bước về phía mình, cuối cùng dừng lại trên bậc thềm chỉ cách Cố Nhã Thiển nửa mét, Lộ Hà kích động đến mức kéo tay áo của người con gái đang đứng bên cạnh mình.
Cố Nhã Thiển cảm nhận được vô số ánh mắt xung quanh lúc này.
Cô ngước lên nhìn Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông đó đã dập đi điếu thuốc trong tay mình, ánh nắng buổi chiều dần dần lụi tàn, nhưng thời tiết giữa mùa hè vẫn rất nóng bức, cô khẽ nhíu mày mở miệng: “Anh đến đây làm gì?”
Tô Ngọc Kỳ liếc nhìn đóa hoa hồng trong tay một người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh Cố Nhã Thiển, trong thời tiết nóng bức như vậy mà vẫn vô cùng đẹp đẽ, anh nhìn Cố Nhã Thiển, tan làm rồi, cô vẫn buộc kiểu tóc đuôi ngựa lòa xòa trên vai, dưới ánh nắng trông cô vô cùng duyên dáng.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Hoa anh tặng em thích không?”
Lộ Hà trợn mắt, hóa ra những đóa hoa hồng từ cả nửa tháng trước đều là do người này tặng, aaaa, thật là xứng với tổng giám sát Cố mà.
Giọng nói mềm mại của người phụ nữ vang lên, thẳng thừng nói: “Không thích!”
“Cố Nhã Thiển à, em có biết anh thấy được gì trên gương mặt em không?” Người đàn ông bước lên phía trước một bước, lại gần Cố Nhã Thiển hơn, nếu như không phải ngay sau lưng là Lộ Hà, Cố Nhã Thiển nhất định sẽ lùi lại.
“Nhìn thấy cái gì?” Cố Nhã Thiển đưa tay lên sờ mặt mình, cái gì cũng không có mà nhỉ.
Có một chút giễu cợt trong giọng nói của anh: “Mọi phụ nữ đều bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo giống Nhã Thiển em sao?”
Ai bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo chứ?
Cố Nhã Thiển ngơ mất hai giây mới khẽ cười: “Tặng hoa hồng tầm thường biết bao nhiêu, tôi còn tưởng anh Tô đây là sinh viên mới tốt nghiệp nữa đó, còn tặng hoa hồng cho con gái nữa.”
“Anh đến đây, không phải chỉ đơn giản hỏi tôi có thích hoa hay không chứ.”
“Không biết tối nay Nhã Thiển em có bận hay không, anh muốn mời em Nhã Thiển ăn tối.”
Một nhà hàng Tây cao cấp, yên tĩnh.
Tiếng dương cầm du dương cùng với buổi hoàng hôn êm đềm.
Cố Nhã Thiển nhìn ra ngoài cửa sổ, đến lúc cô nhìn lại người đang ngồi đối diện mình, Cố Nhã Thiển mới phát hiện, Tô Ngọc Kỳ đã không còn đó nữa.
Cô nhìn xung quanh một lượt.
Lúc phục vụ đi qua Cố Nhã Thiển giữ lại hỏi: “Người ban nãy ngồi đối diện tôi đi đâu rồi?”
Người phục vụ lắc đầu tỏ vẻ mình không chú ý đến.
Cố Nhã Thiển uống một hớp nước hoa quả, tiếng dương cầm bỗng chốc vang lên phá vỡ không khí an tĩnh, cô ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào thân ảnh đang ngồi bên cây đàn dương cầm.
Từ góc độ của Cố Nhã Thiển, chỉ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đó.
Bên tai cô là tiếng đàn du dương.
Cố Nhã Thiển không ngờ anh còn biết chơi dương cầm, lại còn chơi hay như vậy nữa, cô nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe.
Đàn xong một bài, không ít người vỗ tay, đặc biệt là những cô gái trẻ đang ngồi dùng bữa còn đặc biệt yêu cầu anh đàn thêm một bài nữa, người đàn ông cười lắc lắc đầu.
“Thích không?”
Cố Nhã Thiển mở mắt ra liền nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ đã ngồi ở phía đối diện mình rồi, cô cúi đầu khẽ ‘ừm’ một tiếng: “Không ngờ anh đàn dương cầm cũng hay lắm.”
Tuy rằng cô không hiểu biết quá nhiều về âm nhạc, nhưng Tống Hân thích những thứ này, hai năm nay cô cũng tìm hiểu không ít, đây là một ca khúc…
Thể hiện tình yêu…
Thể hiện tình yêu…
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, cô không nói gì cúi thấp đầu, anh cũng không nói thêm gì, chỉ là anh muốn, muốn đem những chuyện mà hai năm nay anh vẫn luôn muốn làm cho cô, đều làm qua một lần, giống như những đôi nam nữ trẻ yêu nhau ngoài kia, những chuyện họ làm lúc yêu đương, anh đều muốn làm cho cô, kí ức hai năm trước của bọn họ, quả thật…
Không được tính là tốt đẹp gì.
Cũng khó trách, cô lại không tin tưởng bản thân mình như vậy.
Ăn xong cơm tối, Cố Nhã Thiển chuẩn bị trở về, Tô Ngọc Kỳ lại đề xuất đi xem phim, cô cười phá lên, cô chỉ là không ngờ tổng giám đốc Tô thị lại muốn đi xem phim, chuyện này giống như là…
Mặt của cô cũng đã đỏ ửng lên rồi.
Giống như những chuyện mà những đôi yêu nhau nồng nhiệt hay làm.
Còn bọn họ…
“Không cần đâu, tôi muốn về nhà, Dạ Lê đang ở nhà đợi tôi.”
“Được, ngày mai gặp.” Tô Ngọc Kỳ lái xe đưa cô về nhà họ Cố.
Lúc xuống xe Cố Nhã Thiển mới nghĩ trong lòng, ngày mai cũng không đi cùng anh.
Hình bóng người phụ nữ bước vào cổng lớn nhà họ Cố dần dần mờ đi, Tô Ngọc Kỳ thu lại tàm mắt, anh không lập tức khởi động xe.
Ánh đèn đường sáng chói, xua đi một mảng đen tối.
Anh hút liền ba điếu thuốc, cứ yên tĩnh như vậy nhìn về phía trước, nhiều lúc anh cứ nghĩ, bây giờ cô mất trí nhớ rồi, cũng khá tốt, như vậy sẽ không nhớ đến những năm tháng đó… những chuyện không tốt đẹp đó nữa.
Giống như trước kia, anh và cô chưa từng có những kí ức tốt đẹp.
Người đàn ông khẽ chế nhạo chính bản thân mình.
Dạ Lê vẫn chưa ngủ, Cố Thành Thái chơi lắp ghép mô hình máy bay với Dạ Lê, mãi đến mười giờ hơn, Cố Nhã Thiển tắm xong bước xuống lầu: “Dạ Lê, đi ngủ thôi.”
Đồng hồ sinh học của Cố Dạ Lê cũng rất nghiêm chỉnh, buổi tối nay là một trong số ít lần cậu bé kháng cự lại, bởi vì mô hình máy bay vẫn chưa lắp xong.
Chủ yếu là bởi vì.
Đôi mắt mệt mỏi của Cố Dạ Lê ngước lên nhìn Cố Thành Thái: “Bác, bác có thể đừng gây thêm phiền phức hay không?”
Cố Thành Thái sờ sờ mũi mình.
Cố Nhã Thiển bước xuống, đi đến chỗ hai người: “Được rồi Dạ Lê, bác con cũng chỉ là muốn giúp con thôi mà, mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi lắp tiếp.” Cô nhìn cái mô hình đã hoàn thành được hai phần ba.
“Em gái, vậy anh đi trước đây.” Cố Thành Thái đứng dậy.
“Vâng.”
Trong phòng ngủ, Cố Dạ Lê tắm xong thì buồn ngủ không chịu được, Cố Nhã Thiển lấy khăn tắm lau đầu rồi sấy tóc cho cậu.
Dạ Lê xoa xoa mắt mình: “Mẹ.”
“Ừm.”
“Mẹ có rời đi cùng với chú kia không?” Bạn nhỏ Cố Dạ Lê buồn ngủ đến không thể mở mắt ra nữa, đưa tay ôm lấy cánh tay của Cố Nhã Thiển.
Cố Nhã Thiển liền đơ ra.
Tiếng máy sấy rõ ồn ào, nhưng cô vẫn nghe rõ lời Dạ Lê mới nói, sấy khô tóc rồi, Cố Nhã Thiển tắt máy, ôm lấy Dạ Lê: “Dạ Lê, con biết chú kia à?”
Nếu như không biết, thì khi ở trong trường học, Dạ Lê sẽ không đi cùng anh.
“Vâng…” Cố Dạ Lê cố gắng mở mắt.
“Vậy con có thể nói với mẹ, sao con lại biết chú ấy không?”
Hai năm trước Cố Dạ Lê còn bé, nhưng từ bé trí nhớ của cậu đã rất tốt, đương nhiên là còn nhớ: “Chú đó là người xấu, không cho con ôm mẹ, không cho mẹ tắm cho con, lúc chú ấy tắm cho con còn rất hung dữ, lại còn không cho con thơm mẹ…”