Trong tay anh cũng là một nó hoa cẩm chướng trắng giống của cô.
Màu trắng sữa.
Đã thật lâu không gặp La Thần Dương rồi, từ sau khi cô lấy Tô Ngọc Kỳ, tuy rằng có lien hệ với La Thần Dương mấy lần, nhưng cũng chỉ là nói vài câu, hoàn toàn không gặp mặt, cũng không ngờ sẽ gặp anh ta ở đây.
La Thần Dương nói với cô: “Tôi đi gặp trưởng bối trước, em đợi tôi một lát.”
Cảm giác của Tô Ngọc Kỳ với anh ta luôn là cảm giác ấm áp và thân thiết, đặc biệt là sau khi khôi phục lại kí ức, nghĩ lại ba năm này, La Thần Dương luôn mang lại cảm giác thân thuộc.
Hoặc cũng có thể do tuổi tác mà cô luôn cảm thấy anh ta giống Tùng An.
Em trai cô.
Đợi khoảng mười phút, La Thần Dương rời khỏi nghĩa trang, xe anh ta dừng trước cửa, mở cửa ra, Cố Nhã Thiển ngồi vào trong, cô đối với La Thần Dương luôn có cảm giác thân thuộc, ỷ lại, nhớ lại lần đầu gặp anh, rồi đến khi mất trí nhớ mà đính hôn, gã cho anh, thật cảm thấy khó mà tin được.
“Em khôi phục trí nhớ rồi?” – La Thần Dương nắm chặt vô lăng, tay hơi căng cứng, sườn mặt tuấn mỹ và sâu sắc.
Nhìn người con gái đang ngồi ở ghế sau.
Cố Nhã Thiển gật gật đầu: “Vâng, cũng mới gần đây thôi, cảm ơn anh mấy năm gần đây ở nước ngoài đã giúp đỡ em.”
Cô cũng không ngờ mình mất đi trí nhớ ở nước ngoài hai năm lại gặp được La Thần Dương.
Cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, “nghe nói anh sắp lấy tiểu thư Lục gia rồi.”
“Ừ, cuối tháng này.”
“Chúc mừng.”
La Thần Dương đưa cô về biệt thự Gấm Nhu, Cố Nhã Thiển xuống xe, vẫy vẫy tay với anh rồi đi vào trong.
Anh nhìn cô gái mình từng coi như sinh mạng, nhìn bong lưng dịu dàng, mỏng manh, nụ cười dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười.
Nửa tiếng sau, anh lái xe đến trước một cao ốc chữ Tả (写), đúng lúc đang là giờ tan tầm, đợi khoảng năm phút, một cô gái mặc váy vàng, tung tăng như một con bướm từ hành lang đi ra, Lục Loan Loan mang theo nụ cười xán lạn, mở cửa ra ngồi vào trong: “Anh Thần Dương anh sao đột nhiên lại đến đây, cũng không nói với em một tiếng?”
Anh thấp giọng nói: “ Vừa lúc đi ngang qua đây, biết em vẫn chưa tan làm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”
“Được.”
Cố Nhã Thiển mấy hôm nay sống trong dày vò, Cố Giác và Tô Ngọc Kỳ đều đang giấu diếm cô, tưởng rằng cô không biết.
Cô cũng làm ra vẻ như không biết.
Cô thậm chí còn biết phẫu thuật ghép thận vào 10h sang ngày mốt.
Mỗi tối Tô Ngọc Kỳ đều đúng giờ gọi cho cô, nói với vô hôm nay mình đã làm gì, trò chuyện với cô, hỏi về Tinh Tinh và Dạ Lê, mỗi ngày đều hỏi, hỏi ba khi nào thì trở về.
8h sáng ba ngày sau, Cố Nhã Thiển cố ép mình phải làm gì đó để bản thân bình tỉnh lại, để mình không suy nghĩ nữa, cô chỉ muốn Tô Ngọc Kỳ và Cố Thành Thái khỏe mạnh.
Từng giây từng phút trôi qua, Cố Nhã Thiển ngồi ở ban công, nắm chặt bút màu, vẽ loạn trên mặt bảng, chuông điện thoại vang lên, cô giật mình một cái, nhìn lên màn hình, là bác sĩ Thái.
Bác sĩ Thái là bác sĩ Hoa kiều mà cô khi ở nước ngoài,
“Cô Cố, nguồn thận mà cô kêu tôi chờ đã đến lượt chúng ta, bây giờ đang được vận chuyển sang Hải Châu.”
Cố Nhã Thiển không khống chế nỗi trái tim đang kích động, cô lập tức gọi cho Cố Giác, Cố Giác rõ ràng hơi bất ngờ, cô cư nhiên biết chuyện này, bọn họ đều đang giấu cô mà, lại còn kinh ngạc hơn khi cô có tin tức của nguồn thận, lập tức nói bác sĩ ngừng phẫu thuật, đi đến sân bay đợi thận.
11h30 thận đã đến, lập tức tiến hành kiểm tra phẫu thuật, Cố Nhã Thiển cấp tốc đuổi đến bệnh viện, trước cửa phòng phẫu thuật, cô ôm chặt Tô Ngọc Kỳ, anh cũng ôm chặt lấy cô: “Nhã Thiển”
Cố Nhã Thiển ôm chặt lấy vòng eo tinh tế, trong lòng có cảm giác như vừa trải qua cả kiếp người.
Thật tốt, cuối cùng trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc đã tìm thấy vực thẩm.
Anh cô đã không sao rồi.
Chồng cô cũng không sao rồi.
Năm tiếng sau, Cố Thành Thái được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, nằm phòng ICU quan sát hai ngày mới được chuyển sang phòng bệnh thường.
Nhưng tuần đầu tiên đột nhiên bị sốt, cũng may không sao cả.
Cố Nhã Thiển ngày nào cũng đến thăm Cố Thành Thái, mang theo Tinh Tinh và Dạ Lê đến, từng ngày trôi qua, lại thêm một tuần nữa, tình hình của Cố Thành Thái đã ổn định, sau 25 ngày thì xuất viện.
Tâm trạng của Cố Nhã Thiển cũng ổn định trở lại, Cố Thành Thải ở lại Hải Châu thêm hai ngày thì trở về Vân Châu
Một tháng sau, Cố Nhã Thiển cùng Tô Ngọc Kỳ vè Vân Thành một chuyến, cố ý chọn cuối tuần để mang bốn đứa nhóc đi du ngoạn Vân Thành một chuyến, bà ngoại đã lớn tuổi, Cố Nhã Thiển muốn mỗi tháng đều trở về một chuyến.
Bởi vì Sở Nghiển và Gia Hành còn nhỏ, cho nên Tô gia huy động máy bay tư nhân để đi.
Vẫn như cũ, ở tại Tĩnh Uyển.
Buổi tối, Cố Thành Thái đến một chuyến, cơ thể anhd dã khôi phục rất nhiêu, tuy ràng còn phải uống thuốc ức chế, nhưng về cơ bản thì đã hồi phục, cũng không ảnh hưởng đến công việc hàng ngày.
Cố Nhã Thiển đang trò chuyện với Cố Thành Thái ở phòng khách, cô nhớ tới lúc mình vừa đến Cố gia, Cố Thành Thái đối xử với cô rất tốt, dù cho giữa bọn họ không phải ruột thịt, suy cho cùng, Cố Thành Thái là con nuôi mà.
Đang nói chuyện, Cố Nhã Thiển ôm lấy Gia Hành, Gia Hành đang ngủ, môi bặm lại, đang mút, cô mang đứa nhóc để vào lòng Cố Thành Thái: “Nào, để chú ôm một lát nha.”
Cố Thành Thái chưa từng ôm trẻ nhỏ,mềm như vậy, mới sinh được mấy tháng, mềm vô cùng, anh cứng người lại, dưới sự chỉ dẫn của Cố Nhã Thiển mà ôm lấy lưng đứa nhỏ.
“Ngoan như vậy, ngoan hơn Dạ Lê nhiều đó.”
Cố Nhã Thiển rất muốn nghe chuyện lúc nhỏ của Dạ Lê, tuy rằng lúc trước Tống Hân đã từng nói qua, Dạ Lê lúc nhỏ rất nghịch ngợm, đến ba bốn tuổi mới bắt đầu trở nên yêu sạch sẽ.”
“Nó hả, lúc nhỏ rất là nghịch, anh ôm nó thì nó khóc, ông bag nội ôm cũng khóc, ai cũng không dỗ đươc nó.”
Cố Dạ Lê vừa mới tắm xong, tóc ướt nhẹp, từ trên cầu thang đi xuống, trề môi lại: “Hừ, ai nói chứ!”
Trễ hơn chút, Cố Nhã Thiển dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Tinh Tinh và Dạ Lê cũng buồn ngủ rồi, Cố Thành Thái cũng định đi khỏi, vừa đứng dậy thì Tô Ngọc Kỳ từ trên ầu đi xuống, anh đi tới: “Ra ngoài dạo một lát đi.”
“Ừ.”
Cố Thành Thái cũng có chuyện muốn nói với Tô Ngọc Kỳ.
Đêm dần buông xuống, tiếng côn trung cũng kêu vang.
Hai người đứng đối diện nhau trò chuyện, từng là người xa lạ, sau lại trở thành quan hệ họ hàng.