Chỉ còn cách ngày kết hôn một ngày, vào lúc này nếu không chụp ảnh cưới nữa thì đến hôm làm lễ cưới ngay cả video với nền tường để chiếu cũng không có.
Bởi thế thời gian vẫn chưa gấp, Đào Y Y và anh ta vẫn chưa quen thân, hai người bị ép vào chung một khuông, khoảng cách cần phải gần và gần hơn nữa.
“Nào, chú rể cô dâu dựa vào gần một chút, ai ya, các bạn là vợ chồng, cũng không phải là đồng nghiệp, khách khí thế làm gì.”
Sự hài hước của thợ chụp khiến hai người không tự chủ mà cười ra tiếng. Đào Y Y nhờ vậy mà thả lỏng hơn chút, dù là phải làm mấy động tác ôm ấp, cô cũng hơi lảng tránh.
May là Doãn Minh Thần rất ga lăng, nếu không là tay ôm hờ cô thì cũng là chọn góc để lấy lệ thợ chụp.
Khi thợ chụp nói cái gì, anh ta nói đùa với EQ cao: “Con gái da mặt mỏng, anh bớt nói mấy câu đi.”
Doãn Minh Tước vừa hay lúc này trong thấy hai người trong tiệm chụp ảnh, đặc sắc của tiệm này là đem những clip đẹp trong phòng chụp phát trên màn hình lớn ngoài cửa tiệm.
Thường thì sẽ chọn cặp tình nhân có nhan sắc, hôm nay là vì Doãn Minh Thần đã bao cả tiệm nên trên màn hình tự nhiên sẽ phát hình hai người họ.
Nhìn Đào Y Y trên màn hình, An Mịch sửng sốt: “Cô gái này...Sao trông có chút quen quen?”
Cô ta cũng không thể không biết xẩu hổ nói rằng giống bản thân, trước khi quay lại, thực ra cô ta đã sớm tra qua trên mạng vẻ ngoài của tiểu thư nhà họ Đào.
Khi đó cô ta vẫn cảm thấy, đều vì khuôn mặt này giống mình nên Doãn Minh Tước mới muốn lấy cô ta.
Hứa Mộc ở bên cạnh, trong long thầm nghĩ không ổn, cô ta quên mất cậu cả đặt tiệm chụp ảnh ở ngay khu thương mại của đường thương mại, mắt thấy tình cảnh xấu hổ, cô ta cũng không dám nói đi.
“Tổng giám đốc Doãn, lịch trình của cậu cả đúng là sáng chụp ở studio, chiều chụp ngoại cảnh, chúng ta có cần qua chào hỏi không?”
Mối quan hệ tay ba mập mờ, trong cái nhìn của An Mịch, Doãn Minh Tước hẳn đối với cô gái kia có cảm tình, dù rằng cô có vẻ ngoài giống cô ta, nói cho cùng vào giờ khắc này ánh nhìn của anh ta có chút sai sai.
Trên hình nahr, dù cho chỉ là cách lấy góc, hai người trông giống như ôm hân thắm thiết.
Mà cứ chụp xong một động tác, Đào Y Y lại càng xấu hổ cười rộ lên, đôi gò má ửng hồng đáng yêu, khi ấy cô sẽ dung tay quạt quạt gió, giảm bớt một chút hồi hộp rõ rệt.
“Xem ra em vẻ rất vui.”
Giọng nói rất trầm, trầm đến mức An Mịch và Hứa Mộc đều không nghe rõ anh ta đang nói gì.
Hình ảnh chạy đến một nửa, bỗng nhiên biến mất.
Trong phòng chụp đang nghĩ giữa giờ, lúc này chuông điện thoại của Doãn Minh Thần reo lên, sau khi anh ta lễ phép ra hiệu rồi vừa nghe máy vừa đi ra ngoài.
“Sao vậy, mẹ.”
Đầu máy bên kia, Lục Tố Anh cực kỳ tức giận.
“Con biết ba con làm gì rồi không, ông ta bố trí Lục Hạo đến công ty con chi nhánh Giang Nam!!!”
Lục Hạo vốn là tổng thanh tra tài chính.
Qua loa nghe mà Doãn Minh Thần vẫn nghe ra được sự phẫn nộ của mẹ.
“Cái gì, chú Lục đi rồi?”
Nghe xong trong lòng Doãn Minh Thần lộp bộp, anh ta sớm đã nghĩ đến, sau khi thay thế vị trí này của Doãn Minh Tước, ông già sẽ bồi thường cho mẹ con họ, chỉ là không ngờ cái giá đến nhanh như vậy.
Vốn trong lòng anh ta còn ấp ủ chút may mắn.
Dù sao Doãn Minh Tước trước này chưa từng xử lý tài chình công ty, tổng thanh tra tài chính nguyên là Lục Hạo vẫn luôn làm rất tốt, cứ cho là Doãn Minh Tước đến thì cùng lắm là làm trợ thủ cho Lục Hạo, nhưng ai mà ngời được!!
trực tiếp điều Lục Hạo đi??
Đây là??
“Mẹ, vậy chúng ta phải làm sao???”
Ba lần chuyển tiền, 1800 tỷ, 900 tỷ, 1260 tỷ, nếu để cho ba biết, chắc chắn ông ấy sẽ lột một lớp da của anh ta.
“Đều tại con tiện nhân Liễu Nham Tâm!!! Chắc chắn bà ta thổi gió bên gối ba con, thế mà lại điều Lục Hạo đến chi nhánh! Tiện nhân, mẹ không tha cho bà ta!!”
Cuối cùng, Lục Tố Anh mở miệng chửi bới.
Anh ta lạnh mặt đi ra bên ngoài, vốn nghĩ trước trấn an cảm xúc của Lục Tố Anh, nhưng không ngờ đến bên ngoài cửa tiệm Lục Minh Tước đứng đó, mà màn hình trước mặt anh ta lại phát lại bộ sưu tập ảnh chụp của mình và Đào Y Y.
Nhìn mặt anh ta lạnh như sắt, tâm tình buồn phiền của Doãn Minh Thần mới được hòa hoãn một tý, anh ta hít sâu mấy hơi, mới nhắc bản thân phải rộng lượng chút, dù sao giờ thứ mất đi thì sau khi đám hỏi với nhà họ Đào, sẽ lấy lại được gấp bội.
“Cậu hai, sao cậu lại ở đây, hôm nay tôi và chị dâu của cậu chụp ảnh cưới …”
“Chị dâu?”
Từ ngữ bén nhọn, Doãn Minh Tước nghĩ cũng chưa từng nghĩ sẽ ngắt lời anh ta, ánh mắt ấy khiến anh ta không thoải mái.
Doãn Minh Thần biết, nhưng anh ta cứ muốn sát muối lên vết thương, giơ tay lên vỗ vai Doãn Minh Tước, giống như anh ta không phóng khoáng vậy.
“Tôi hiểu, cậu đang trách tôi, nhưng việc này là ba làm chủ sắp xếp, các vị trưởng bối cũng đều đồng ý, chúng ta là tiểu tối cũng không tốt nói gì.”
Lời của anh ta tựa như đang nói bản thân mình, nhưng thực ra đang chặn lời của Doãn Minh Tước, khiến anh ta không lời để nói.
“Đúng không” Doãn Minh Tước cười lạnh.
Ngay lúc định nói cái gì, bỗng nhiên một bóng hình màu trắng từ trong tiệm chạy ra, vì váy cưới vô cùng bồng bềnh, cả quá trình cô phải xách lên, bởi thế mà thở hổn hà hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng.
Kiểu váy cưới là quây ngực, tôn lên đầu vai trắng nõn mê người, bởi vì vẫn trong giai đoạn chuẩn bị, nên chưa đội khan voan trùm đầu.
“Sao anh lâu như vậy cũng…”
Đào Y Y vừa bước ra, cũng sững sờ, cô vốn là thấy Doãn Minh Thần đi nghe điện thoại lâu vậy mà vẫn chưa vào, đến tìm người, thế nào cũng không ngờ được ngoài cửa lại có nhiều người chờ mình đến vậy.
Doãn Minh Tước ở đấy còn chưa tính, đứng bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, đường nét bề ngoài giống bản thân mấy phần.
Không biết tại sao, trong đầu Đào Y Y xẹt qua cái tên mà bác sĩ Bạch và bà Bạch từng nhắc đến, cô còn chưa kịp phản ứng, lời nói tiếp theo của Doãn Minh Tước làm cô kinh hãi.
“Giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, An Mịch.”
Anh ta dường như là cố ý, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm phản ứng của Đào Y Y.
Dường như cô không đứng vững, nhưng Doãn Minh Thần nhanh chóng tiến lên đỡ Đào Y Y.
“Anh … có quen một người tên Cố Thâm không?”
An Mịch bỗng bị gọi tên, có chút không hiểu ra sao: “Cô Đào, có cô nhầm gì rồi không? Cố Thâm Lý Thân gì.”
Cô ta cũng không ngờ Doãn Minh Tước sẽ ở trước mặt mọi người thừa nhận mình là bạn gái anh ta, trong đầu vui như nổ pháo hoa, cô ta hoàn toàn không có ý nói mấy chuyện với Đào Y Y.
Cô ta biết, trong lòng Tước vẫn có mình!
Đào Y Y cũng sửng sốt.
Đúng thếm anh ta làm sao có thể là Cố Thâm, chắc chắn là do bản thân nhận nhầm.
Đúng là bản thân nhận nhầm rồi, làm sao có thể liên tưởng tên hoa hoa công tử chơi bời lêu lổng trước mặt với Cố Thâm??
Đây hoàn toàn là hai người khác nhau.
Còn Doãn Minh Tước, khi nghe đến cái tên “Cố Thâm” thì vẫn luôn để ý đến biểu cảm của cô.