Đứa bé trong bụng của nàng?
“Sư phụ rõ ràng nói là con của hắn...” Ninh Tương Y khóc không ra nước mắt, vì sao Ninh Úc cũng nói đứa bé này là của hắn?
Liên quan tới chuyện này, Ninh Úc trước khi tới đã liền đi tìm Thu Hành Phong hỏi rõ ràng.
Nghĩ đến Thu Hành Phong nói với hắn, hắn cứu Hoàng tỷ, sau đó bôi thuốc cho Hoàng tỷ, cho rằng để lộ da thịt, sau khi thẳng thắn nhìn nhau thì sẽ có con.
Ban đầu Ninh Úc nghe được Thu Hành Phong đã nhìn thân thể Hoàng tỷ, còn muốn móc mắt của hắn, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng đơn thuần của Thu Hành Phong kia, mà hắn còn cứu Hoàng tỷ, cũng luôn bảo vệ nàng, trước mắt vẫn giữ lại mạng hắn, đem hắn cột vào trong nhà.
“Nha đầu ngốc, Thu Hành Phong. Hắn cho rằng sau khi bôi thuốc cho nàng, thì sẽ có con.”
“Cái gì?!”
Ninh Tương Y kinh ngạc đến ngây người! Nhưng lập tức tưởng tượng, dù sao tuổi sư phụ vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không hiểu, có hiểu lầm thế này cũng không phải là không thể, liền yên lặng nuốt xuống ngụm máu!
Nàng lại bị một tên ngốc lừa! Hơn nữa còn không chỉ một lần!
“Đứa bé này thật sự là của ngươi?”
Ninh Tương Y có chút xấu hổ nhìn Ninh Úc, hắn nói đứa bé này hơn ba tháng, vậy chẳng phải là bọn họ hơn ba tháng trước đã.
Ninh Úc vừa nhìn liền biết nàng đang nghĩ gì, tiến tới ở bên tai nàng, nhẹ nhàng nói với nàng.
“Đứa bé này có phải của ta hay không, chờ sau này ta giúp nàng nhớ lại?”
Ninh Tương Y nhất thời mặt đỏ bừng!
Nàng gần như nghe hiểu trêu chọc của Ninh Úc, đáng sợ! Nàng vẫn cảm thấy nàng còn trong sáng chán!
Ninh Úc mỉm cười nhìn nàng, đẩy nàng vào trong ngực, trong lòng cuối cùng đã an tâm.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt băng lãnh của hắn rơi vào Tuyết Liên và Phục Nhai, chính là những người này, hại Hoàng tỷ còn chưa đủ, còn nhân lúc Hoàng tỷ mất trí nhớ lừa gạt nàng.. người Tuyết Tộc, đáng bị giết hết!
Thấy Ninh Úc hung ác nhìn chằm chằm Tuyết Liên, Ninh Tương Y có chút không hiểu, tầng tầng sát khí tăng lên kia, mặc dù không phải hướng về phía nàng, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy sợ hãi!
Nhiếp Chính Vương, hắn dường như rất ghét người Tuyết Tộc?
“Hoàng tỷ, chúng ta đi thôi.”
Ninh Úc không muốn ra tay trước mặt Ninh Tương Y, trước hết phải sắp xếp nàng cẩn thận.
Ninh Tương Y có chút bất an, “Vậy mẹ ta bọn họ thì sao?”
Ninh Úc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói, “Những người này không phải người thân của nàng, bọn họ đều lừa gạt nàng. Bọn họ là người Tuyết Tộc, nhiều lần ra tay với nàng, sở dĩ ta đuổi giết bọn họ, cũng là vì bọn họ suýt chút hại chết nàng!”
Ninh Tương Y có chút sững sờ, mẹ và bọn họ suýt chút hại chết nàng sao?
“Không phải!”
Lúc này Tuyết Liên đột nhiên tiến lên một bước, vội vã nói, “Y nhi, người mất trí nhớ, là vì Tuyết Tộc, nhưng đó chỉ là bộ phận người Tuyết Tộc, còn những người Tuyết Tộc mà mẹn mang về này, đều là người trung thực bản tính rất tốt… không phải tất cả người Tuyết Tộc đều là người xấu đâu… Y nhi!”
Khuôn mặt nàng đau khổ, thấy Ninh Úc sắc mặt lạnh lùng, Ninh Tương Y không biết làm sao, sắc mặt nàng thẫn thờ, vừa muốn oán trách lại thương cảm!
“Mẹ?!”
“Y nhi!” Tuyết Liên chặn lời nàng, “… Mẹ có thể cam đoan, những người này đều không phải người xấu, bên trong Tuyết Tộc cũng có người tốt… Chúng ta... Chúng ta chỉ muốn giữ lại họ này, giữ lại truyền thống, an phận sống sót mà thôi...”
“Mẹ..”
Ninh Tương Y thấy Tuyết Liên vậy mà quỳ xuống, muốn đi kéo nàng lên, mà Ninh Úc nắm thật chặt Ninh Tương Y, cho rằng thủ đoạn cay độc của người phụ nữ này là một trò hay.
“Bà ta không phải mẹ ngươi.”
“Bà ta!” Ninh Tương Y vội vã nắm lấy cánh tay Ninh Úc giải thích nói, “ Bà là Tuyết Liên, ban đầu là nàng giả chết, là mẹ ruột của ta!”
Vừa nghe đến cái tên Tuyết Liên này, Ninh Úc nhắm hai mắt lại, sau đó nhìn qua Tuyết Liên.
Tuyết Liên cúi đầu xuống, nhưng lưng thẳng tắp, sau đó Phục Nhai cũng thở dài một tiếng, quỳ xuống theo.
“Nhiếp Chính Vương, Liên Quốc xây dựng mười mấy năm, luôn an cư một góc, an phận thủ thường, xưa nay chưa từng tham dự bất kỳ tranh đoạt nào, ngài không thể bỏ qua cho chúng ta sao?”
Ninh Úc nhìn như không thấy, thấy Ninh Tương Y cũng muốn cầu xin, hắn hung ác nói.
“Hoàng tỷ, là người Tuyết Tộc hại nàng nhiễm cổ độc, là Tuyết Tộc vào ngày đại hôn kích động nàng, phát cuồng, phải mang theo con nhảy xuống vách núi... Ta suýt chút mất đi nàng và con!”
Giọng nói hắn càng ngày càng lạnh lùng, nhìn Phục Nhai và Tuyết Liên, nặng nề nói, “ chỉ có làm Tuyết Tộc chết hết, mới có thể lắng xuống lửa giận của ta! Hoàng tỷ, nếu nàng không muốn Tuyết Liên chết, thì nàng có thể sống, nhưng những người khác, phải chết!”
Ninh Tương Y lo lắng, lúc này mẹ nàng và cha nuôi đều quỳ trên mặt đất, nàng không nhịn được phản bác.
“Họ đều là người nhà, là ai làm, bắt hắn trả giá đắt là được… Sao có thể diệt tộc được?”
Lúc này, những người Tuyết Tộc nơm nớp lo sợ cũng đều quỳ xuống, cửa cung một mảng lớn người đều quỳ xuống!
“Cầu xin công chúa tha mạng… Bọn ta cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, cầu xin công chúa minh giám!”
“Bọn ta chỉ là không muốn vứt bỏ dòng họ và truyền thống, bọn ta không có ý tạo phản, càng không có ý xấu!”
Không ít tiếng người buồn bã khẩn cầu xin, hèn mọn khẩn thiết.
Ninh Úc không kiên nhẫn khẽ nhíu mày, ra lệnh cho La Khải một tiếng, tất cả thị vệ rút lưỡi đao ra khỏi vỏ, lần này, những người dân kia không còn một ai còn dám mở miệng, những ánh mắt hi vọng của bọn họ đều nhìn vào Ninh Tương Y, bọn họ cũng biết, công chúa chính là hi vọng duy nhất của bọn họ!
“Hoàng tỷ...”
Ninh Úc hờ hững nhìn những người Tuyết Tộc kia một chút, “Nàng đừng để bọn họ lừa gạt.”
Hắn quét qua bốn phía, những người kia đều cúi đầu, không còn dám nhìn Ninh Tương Y.
Ninh Úc cười lạnh, “Chó cắn người thường không sủa, những người này nhìn thì trung thực, ai biết lúc nào… Sẽ đâm sau lưng nàng!”
Ninh Tương Y có chút khó khăn trừng mắt nhìn, nàng nhìn Tuyết Liên một mặt kiến nghị, lại nhìn một chút những người dân yếu đuối kia, trong lòng vẫn không nỡ.
“Ninh Úc, không phải ta còn có ngươi à..”
Nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, “Cho dù có người bắt nạt ta, không phải ngươi còn ở đây sao?”
Ninh Úc lạnh lẽo thoáng chốc dịu dàng.
Hắn cúi đầu vuốt ve mặt nàng, nói khẽ.
“Đúng… Nàng còn có ta, ta sẽ không để nàng lâm vào bất kỳ nguy hiểm nào nữa…”
Nói xong hắn ngẩng đầu, nhìn đám người Tuyết Liên rồi nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Cho nên, bọn họ phải chết!”
Bất kỳ cái gì có thể mang đến mối đe dọa cho Hoàng tỷ, đều phải chết!
Tuyết Liên và Phục Nhai nghe vậy, nháy mắt trong lòng đóng băng!
Ninh Tương Y kinh ngạc, muốn nói gì đó, nhưng bị sát khí bộc phát trên người Ninh Úc trấn trụ!
Tất cả mọi người cảm thấy run rẩy lạnh sống lưng! đao kiếm đều dựng đứng lên, khiến bọn họ đều tuyệt vọng!
Đang lúc Ninh Úc muốn hạ sát tất cả! Ninh Tương Y đột nhiên ôm bụng kêu la một tiếng!
“A! Đau quái”
Ninh Úc thay đổi sắc mặt! Vội vã ôm nàng, “Làm sao vậy?!”
Ninh Tương Y trên trán đổ mồ hôi!
“Làm sao bây giờ! Đau quá! Con của ta..