Tạm thời để Ninh Tương Y đắc ý một lần, dù sao nàng cũng là người sắp gả cho Thái tử, sau khi đại hôn nàng nhất định phải nói cho hoàng hậu biết chuyện này, đế Ninh Tương Y chết không yên ổn!
Nàng rời đi, Ninh Giác cũng không ngăn cản, lúc này, tên thuộc hạ của hắn hỏi nói, “điện hạ, có cần phải đưa nàng…” Hắn muốn giết người diệt khẩu. Ninh Giác thở dài một tiếng, vuốt vuốt lông mày, lại nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ ngon của Ninh Tương Y, cuối cùng chỉ nói một câu.
“Không cần.”
Diệp Khuynh Vãn muốn làm Thái Tử Phi, như vậy nàng chắc chắn sẽ không làm bất kì chuyện gì gây bất lợi cho hắn, cho nên không cần lo lắng nàng làm gì.
Nhìn trời đã tối muộn… Hắn cũng nên đi, nhìn tiểu nữ trong ngực, Ninh Giác trong mắt lóe lên không đành. . Ngôn Tình Hay
Còn nhiều thời gian… Trước mắt hắn không thể làm loạn, không thể để cho người khác phát hiện, nếu không Y nhi sẽ gánh tai hoạ ngập đầu, cho nên hắn phải nhẫn nhịn, phải làm bộ không có tình cảm với nàng…
Ninh Giác bế Ninh Tương Y đứng dậy trở về, trong lòng cảm thấy cô đơn, không biết rốt cuộc phải kiên nhẫn đến khi nào…
Hôm nay là hắn quá xúc động, chỉ vừa nghĩ đến hắn sắp phải đại hôn, nhưng tân nương không phải là nàng, hắn cảm giác khó mà khống chế, bằng không thì cũng sẽ không làm như thế.
Thế nhưng hắn lại không biết, chỉ một lần không thể khống chế mình, không chỉ bị Diệp Khuynh Vãn bắt gặp cảnh này, ở đối diện sông Long Đằng, cũng hiện ra hai bóng người, trong đó một người tóc trắng phơ, lo lắng mà khiêm tốn đi sau lưng một bóng dáng khôi ngô.
Ninh Kham sắc mặt chìm xuống như nước, thực tế khoảng cách xa như vậy, hắn căn bản không nhìn thấy gì, từ đầu còn tưởng rằng kia là vợ chồng trẻ đang chơi đùa, nhưng hắn lại nghe được Ninh Giác kia mất khống chế giọng nói, hắn rống lên tên Ninh Tương Y! Là Ninh Tương Y!
Vậy là… Y nhi sao?!
Mà cái giọng nói kia, hắn không thể nhận lầm, là giọng nói của Thái tử người sẽ chịu trách nhiệm cho vị trí hắn sau này.
Là nhi tử hắn coi trọng nhất, cùng nữ nhi hắn tin tưởng nhất... Vậy mà… Vậy mà …..
Ninh Kham trong lòng còn một tia hi vọng, hắn chậm rãi mở miệng hỏi Thường Hỉ.
“Hai người vừa mới ở kia, là ai? Sao giọng nói lại giống của Giác nhi?” Thường Hỉ nghe giọng nói hắn hoang mang, nhất thời quỳ xuống, run run nói…
“…Là… là… Thái tử..và công chúa!”.
Thái tử, cùng công chúa.
Ninh Kham đầu bỗng nhiên đau đớn, chỉ cảm thấy vấn đề này thật buồn cười.
“Ha ha ha… Ha ha ha ha!” Sau khi im lặng thật lâu, Ninh Kham đột nhiên cười ha hả, ban đầu hắn chỉ muốn nhân tiện trời tối ra hít thở không khí, không ngờ sẽ gặp được cảnh này, con trai hắn và nữ tử của hẳn có tư tình, thực sự là…
Chẳng biết xấu hổ. Ninh Kham cười lạnh nói, “Quả nhiên trẫm đã dạy dỗ nhi tử rất tốt, văn thơ ca phú, luân lý đạo đức, nhưng hắn học được cái gì?! Vậy mà đối với muội muội của hắn… Lại làm ra chuyện cầm thú như thế! Hắn không để ý đến mặt mũi Hoàng gia rồi sao?! Vậy mà trẫm trước đó còn hoài nghi là Ninh Úc và Ninh Tương Y có tư tình!”
“Còn Ninh Tương Y!” Ninh Kham vô cùng tức giận vô, trực tiếp gọi tên của nàng, trên mặt hắn hiện lên thống khổ, nhưng càng phẫn nộ nhiều hơn!
“Trẫm tín nhiệm nàng như vậy… Coi trọng nàng như vậy, nàng… Đây là cách nàng báo đáp trâm?! Quả nhiên không phải con ruột, chỉ là nuôi ong tay áo.
Mặc dù nói lảm nhảm, nhưng vẫn khiến Thường Hỉ giật mình, hắn mở to miệng. Thường Hỉ giật mình, hắn mở to miệng, cuối cùng hạ quyết tâm cúi đầu nói.
“Cũng không chỉ là Thái tử.”
“Ngươi có ý gì?!” Gào thét bên bờ sông Long Đằng, Ninh Kham trừng đôi mắt hổ như phun lửa, nhìn chằm chằm. Thường Hỉ đang quỳ trên mặt đất, uy hiếp hỏi nói,”… Cái gì gọi là không chỉ là Thái tử?”
Sắc mặt hắn nguy hiểm như vậy.
Thường Hỉ thở dài một tiếng, việc đã đến nước này, hắn không thể không nói, nếu như chỉ là Tề Vương thích công chúa, hắn cảm thấy mặc dù có chướng ngại quan hệ những cũng còn cho qua được, nhưng bây giờ, không chỉ có là Tề Vương mà Thái tử cũng thích công chúa, vậy không thể để chuyện này lớn thêm!
Thái tử địa vị vững chắc, lại rất được lòng, Tề Vương trong tay cầm binh quyền, lại thủ đoạn vô cùng độc ác, hai người này nếu vì muốn có một nữ tử khác cũng muốn long trời lở đất, huống chi người đó là muội muội và tỷ tỷ của bọn họ, đây thật là... Chẳng phải để người trong thiên hạ cười nhạo?
Quan trọng nhất chính là, một khi hai người họ thật sự trở mặt, vậy sẽ không còn là chuyện cá nhân của hai bọn họ, mà đem toàn bộ Đại Dục lâm vào nguy hiểm. Không thể để cho chuyện như vậy phát sinh!
Cho nên dù chịu đựng áy náy trong lòng, Thường Hỉ vẫn nhẹ nhàng nói ra.
“Không chỉ Thái tử thích công chúa... Tề Vương điện hạ hắn. Hắn.. Cũng như thế!”
Tựa như sét đánh giữa trời quang, dù Ninh Kham làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, kiến thức uyên thâm, cũng bị tin này cho chấn động! Ninh Úc… Ninh Giác… Đều thích Ninh Tương Y sao?”
Hắn nghiêm túc nhìn Thường Hỉ quát lớn nói, “Ngươi nói lời này là có ý gì! Có chứng cớ gì?!”
Thường Hỉ trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng nói, “Ngày đó… Bệ hạ đột nhiên bệnh nặng, nô tài một mình chạy đến Thái Cực điện… Trong lúc vô tình… Trong lúc vô tình nghe được.”
Ninh Kham thoắt một cái kém chút té xỉu.
“Bệ hạ… Bệ hạ người phải bảo trọng thân thế, chuyện này, còn phải dựa vào bệ hạ giải quyết!”
Thường Hỉ quỳ trên mặt đất vội vã nói, dưới ánh trăng hắn nhìn thấy sắc mặt Ninh Kham trắng bệch! So với lúc hắn bệnh nặng còn đáng sợ hơn.
“Trẫm giải quyết. … Trẫm giải quyết thế nào”?
Ánh mắt hắn tràn ngập sát khí trừng lên nhìn Thường Hỉ, “Sao ngươi không đợi trẫm chết rồi hãy nói ra? Thường Hỉ, ngươi thật to gan!”
Thường Hỉ cuống quít dập đầu, thống khổ nói, “nô tài đáng chết, nô tài đáng chết! Thế nhưng… Thế nhưng nô tài cũng không hề biết Thái tử có ý với công chúa, nô tài chỉ nghĩ, nếu Tề Vương thật sự thích công chúa, cuối cùng khi Thái tử đăng cơ, vừa vặn có thể tác thành cho bọn họ để bọn họ rời đi, sau đó Thái tử có thể thu lại đại quyền lực, cũng coi như vẹn toàn đôi bên, nô tài thật sự không ngờ tới…”
Ninh Kham cười lạnh, “Ngươi không ngờ tới? Ngươi nghĩ rất hay, Ninh Úc cho người uống thuốc mê gì, Ninh. Tương Y làm thế nào lấy được lòng trung thành của ngươi rồi? Ngươi còn dám giúp đỡ cho bọn họ giấu diếm trẫm!”
Thường Hỉ tự biết, chỉ cúi đầu không dám nói lời nào, còn Ninh Kham lòng tràn đầy bi phẫn, ngồi ở trên tảng đá lớn cạnh bờ sông Long Đằng, nhìn nước sông mãnh liệt, trong mắt cũng cuồn cuộn sóng ngầm, im lặng không nói thêm câu nào.
Thường Hỉ cẩn thận để ý, thấy sắc mặt Ninh Kham tái xanh, dường như đang trầm tư gì đó… Trong lòng của hắn hoảng loạn, mặc dù áy náy nhưng cũng không hối hận, bởi vì nếu có một ngày, chờ lúc Thái tử và Tề Vương đánh nhau, đó mới là thật sự muộn…
Chỉ là… Bệ hạ sẽ muốn giải quyết chuyện này như thế nào đây?
Thường Hỉ quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào, yên tĩnh chờ đợi Hoàng đế ra lệnh, đáng thương Ninh Kham kiếp này làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, hạ nhiều quyết sách như vậy, nhưng còn đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này?
Đêm lạnh như nước, thật lâu, Thường Hỉ cảm giác cảm xúc Hoàng đế hình như đã bình tĩnh lại, đang nghiêm túc suy nghĩ biện pháp. Lâu sau, Thường Hỉ nghe Ninh Kham yếu ớt nói một câu.
“Ngươi nói… Nếu như Ninh Tương Y chết rồi, bọn họ sẽ còn tranh giành không?”
- ---------------------------