Ninh Tương Y ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta, cất cao giọng nói: “Tất nhiên là đến để tố cáo với ngài!”
Lời của nàng làm mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt, Ninh Kham im lặng một chốc, liếc mắt nhìn đám người bên dưới, lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn cáo ai?”
Ninh Tương Y mỉm cười, tuy vẻ mặt mệt mỏi, nhưng động tác khom lưng cúi đầu lại vô cùng nhẹ nhàng.
“Dân nữ có ba cáo, mong bệ hạ làm chủ!”
“Nói!”
Tựa hồ không có chút sợ hãi nào đối với khí thế lạnh thấu xương của để vương, Ninh Tương Y nhìn người trên tường thành, bọn họ đều đang nhìn nàng chắm chằm, giống như lời nàng sắp nói ra không phải là lời nói mà là dao sắc vậy.
Trời u ám, vô số mây đen tụ lại như muốn mưa, giờ là đồng chí, gió lạnh thấu xương thổi mạnh, Ninh Tương Y vén sợi tóc ở hai là bên tai lên, hít sâu một hơi, thong dong nói:
“Cáo thứ nhất, cáo hoàng tử!” Tầm mắt của nàng rơi vào đám hoàng tử đứng phía sau các đại thần, nhưng chỉ là thản nhiên liếc một cái, dường như có chút xem thường.
“Từ lúc việc tu sửa kênh đào có hiệu quả thì đã có rất nhiều người giở trò trong tối, nhất là thị tộc ở sau lưng các vị hoàng tử! Chúng ta ở tiền tuyến lao tâm lao lực, làm việc ngày đêm. Lại có nhiều người chỉ muốn hưởng sự thương yêu của hoàng thượng nhưng lại không muốn ra sức làm việc, ăn không ngồi rồi, không làm mà hưởng, những việc thế này đúng là làm cho người ta khinh thường!”
Nàng cũng không nói rõ là người nào, thế nhưng giọng nói chán ghét này lại làm cho nhiều người hơi run lên.
Thế nhưng lúc này có rất nhiều dân chúng đang nhìn, cho nên dù những hoàng tử đó có không cam lòng thì cũng không ai dám biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ khi mở miệng thì sẽ bị những học trò bên dưới nhớ kỹ, dùng ngòi bút làm vũ khí, cho nên chỉ có thể hung hăng trừng Ninh Tương Y!
Hoàng để nghe vậy thì cũng không khỏi nghĩ trong một nay thái tử tu sửa kênh đào thì các hoàng tử âm thầm xem thường, đám hậu phi thỉnh thoảng thổi gió bên tai, trong chốc lát cũng không biết phản bác thế nào. Nếu không phải do thái độ ủng hộ của ông ta cứng rắn thì chỉ sợ bây giờ kênh đào chỉ mới được sửa phân nửa.
Nghĩ đến đây, Ninh Kham đột nhiên thấy chán ghét những người đó.
“Cáo thứ hai! Dân nữ cáo đại thần!”
Còn không đợi Ninh Kham phản ứng thì những ngón tay nhỏ dài của Ninh Tương Y đã chỉ thẳng vào những người trên tường thành, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cười mỉa mai.
“Thái tử bị đâm gần như muốn bỏ mạng, nhưng khi truyền tới tai của bệ hạ lại thành Thái tử vì muốn tránh việc hồi kinh cho nên mới giả vờ bị thương.
Mà bệ hạ lại dùng ba đạo thánh chỉ bức Thái tử hồi kinh, làm cho Thái tử suýt chút nữa chết ở trên đường!
Thân là thần tử, không nghĩ cách tạo phúc cho bách tính, không muốn làm đổi mới phát triển, khí độ và tầm mắt giống hệt đàn bà trong nhà, chỉ biết tranh giành tình cảm, hãm hại, bài trừ lẫn nhau, mọi việc đang làm đều uống cho việc đọc sách thánh hiền!”
Nàng lạnh giọng cười nhạo, từng câu từng chữ như gõ vào tai mỗi người. Mà đám đại thần bên cạnh hoàng đế, có kẻ xấu hổ có người mặt tái xanh, còn có người nóng ruột sốt vó!
“Ngậm máu phun người! Ngươi nói vặn lại nhiều như thế cũng chỉ muốn giúp Thái tử thoát tội mà thôi! Trước thì đào ra đỉnh đồng người sửa kênh đào, long trạch thiên hạ, sau thì nói bị đâm gần chết! Ai biết có phải Thái tử bị tiểu nhân bên cạnh tâng bốc, lại vì tiên đoán Trạch thể mà tự cao muốn kháng chỉ không?”
Có đại thần hung tợn nhìn chằm chằm Ninh Tương Y: “Ngươi cứ nói Thái tử lâm nguy, nhưng chẳng phải đã yên lành trở về sao?”
Ý tứ của gã rất rõ ràng, ý bảo Ninh Giác đang giả vờ, còn Ninh Tương Y đứng ở đây vì muốn giúp Ninh Giác thoát khỏi tội âm mưu phản nghịch mà thôi.
Ninh Tương Y cười ha ha!
“Bệ hạ… Ngài cũng nghĩ thế sao?”
Ninh Kham giật giật môi nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, từ báo cáo của Thường Thịnh thì ông ta cũng biết hình như mình đã trách oan cho Thái tử, nhưng cái đỉnh đồng đó lại giống như một cây gai đâm thẳng vào lòng nghi ngờ của ông ta.
“Người tu kênh đào, long trạch thiên hạ.” Ninh Tương Y sờ cằm một cái, đột nhiên cười to: “Các ngươi… muốn ta làm nữ để sao?”
Những lời này quả thật là đại nghịch bất đạo, người từ trên xuống dưới đều hít vào một ngụm khí lạnh!
Không đợi Thường Thịnh nói ra chữ To gan, Ninh Tương Y thản nhiên đứng trên boong tàu xoay một vòng, nàng mình rồi kinh ngạc nói. chính
“Ta không biết mình còn có thiên phú xưng để đấy.”
“Làm càn!”
Sắc mặt Ninh Kham xanh mét, đập tay xuống tường thành. Kẻ nào cho nàng lá gan mà nàng dám nói như thế trước mặt người trong thiên hạ?! Thậm chí ông ta rất muốn ra lệnh cho Thường Thịnh đi giết Ninh Tương Y để nàng khỏi tiếp tục nói lời xằng bậy mê hoặc người khác!
Nhưng Ninh Tương Y ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía Hoàng đế, hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao? Bệ hạ, chẳng lẽ người không hiểu việc sửa kênh đào là chủ ý của ta?”
Câu hỏi của nàng làm Ninh Kham nghẹn hong, Ninh Tương Y lại chỉ tên đại thần vừa nói chuyện, cười nhạt: “Mà không phải là hắn vừa nói là người sửa kênh đào, long trạch thiên hạ sao?”
Người đưa ra kế hoạch và lập kế hoạch đều là nàng, nói như vậy thì chẳng phải tiên đoán bên ngoài là đang nói nàng hay sao?
Có quan viên không phục, Tả Tướng nhảy ra nói: “Ngươi không cần tiếp tục giảo biện mê hoặc dân chúng tẩy trắng cho Thái tử nữa! Thái tử sửa kênh đào, được bao nhiêu lòng dân? Những người dưới cổng thành này chẳng phải là chứng cứ hay sao! Thái tử là người sửa kênh đào, cũng là người mà bách tính ủng hộ, lời tiên đoán không chỉ Thái tử thì chỉ ai?”
Nói xong, gã đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, nhưng muốn lập liếm cũng không còn kịp nữa rồi… Ninh Tương Y liếc mắt nhìn hắn, phách lối cười to. Tiếng cười của nàng mang theo nội lực truyền đi rất xa. Làm người không hiểu được bỗng nhiên có chút bất an.
“Vậy thì ngươi đã lầm rồi!”
Ninh Tương Y nói xong, đột nhiên nhảy một cái, nhảy lên cây cột trước mũi thuyền!
Gió thổi bay mái tóc dài của nàng, khiến nàng như muốn bay lên, thế nhưng nàng vẫn cứ đứng thẳng ở đó. Toàn thân tựa như chứa một sức mạnh vô tận! Đầu đội trời chân đạp đất đứlg ở mũi thuyền!
Không ít dân chúng hét lên, rất sợ nàng ngã xuống, còn Ninh Tương Y lại ngửa mặt lên trời cười dài, ống tay áo tung bay, vung cánh tay hô lớn.
“Các người hãy nhìn đi. Những người này. Đều vì ta mà đến! Ta mới là người sửa kênh đào, ta mới là người được lòng dân! Luận công ở xã tắc, luận danh tiếng gần xa! Ta Ninh Tương Y ở chỗ này, có người nào dám so?!
Lời của nàng tựa như một trái bom, khí thế ngút trời. Làm cho không ít người hoang mang rối loạn, vô cùng sợ hãi!
Nhưng những lời này lại được hưởng ứng như thủy triều!
Tất cả học trò bách tính nghe vậy đều quỳ xuống, cúi đầu thành tín hỗ to.
“Nguyện nghe lời sai khiến của công chúa! Muôn lần chết chổi từ!”
“Muôn lần chết không chối từ!!” Lời tuyên thệ tựa như có thể dời núi lấp biển làm cho không ít người trên tường thành sinh lòng kính phục, ngay cả người hận nàng cũng phục!
Nhưng mà Ninh Tương Y điên rồi sao? Cho dù muốn giúp Ninh Giác thoát tội thì cũng không nên kéo cái tội danh như thế này vào mình chứ!
Sau khi Ninh Kham tận mắt nhìn thấy sức kêu gọi của Ninh Tương Y thì sinh ra một cảm giác cực kỳ khiếp sợ và kiêng kỵ ông ta không ngờ được chỉ là một cô gái mà không chỉ có thể đạt được lòng biết ơn của dân chúng mà lại còn được nhiều học trò tán thành!
Chẳng phải những kẻ đọc sách này luôn khinh thường nữ nhân sao? Vì sao Ninh Tương Y lại có sức hút và sức kêu gọi khiến nhiều học trò khom lưng như thế?
Ông ta nhìn Ninh Tương Y thật sâu.
Trong giọng nói đã có một tia run rẩy không mấy rõ ràng.
“Vậy còn cáo thứ ba?”
Ninh Tương Y nhìn thẳng vào mắt ông ta, trên gương mặt non nớt của người thiếu nữ toát ra một sự đau thương tận cùng xương tủy…
“Cáo thứ ba, ta cáo bệ hạ ngài!”