Ninh Úc nhẹ nhàng dựa đầu vào hõm cổ nàng, thấp giọng nói.
“Bởi vì đệ lạnh… Hoàng tỷ”
Ninh Tương Y không phản bác được, nghiêng đầu nhìn, bên ngoài đúng là có tuyết rơi, còn gió lạnh thổi vù vù! Lần này nàng không nói gì được, nhưng cơ thể vẫn không khỏi căng cứng.
Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy lần này gặp Ninh Úc, hắn hơi là lạ, nhưng nàng nhanh chóng nghĩ có lẽ là quá lâu không gặp, cho nên hắn mới quấn người như thế chăng?
Còn giờ phút này, Ninh Úc vừa ngọt ngào vừa đau khổ!
Ngọt ngào là, hắn có thể tới gần Ninh Tương Y không chút kiêng dè như này, hắn có thể ôm nàng đi ngủ, ngửi mùi đường ngọt trên người nàng.
Đảng tiếc, lại là lấy thân phận của một đứa trẻ con mới có thể có được những thứ này.
Nhưng hẳn không phải trẻ con nữa… Hơn một năm qua, hắn thường xuyên hoà mình với binh sĩ, nghe bọn họ nhớ vợ ở nhà, sau đó nói mấy chuyện người lớn, trong lòng hắn… cũng sẽ khó kìm được mà ảo tưởng…
Huống chi người mong nhớ ngày đêm đang ở trong lòng?
Tay Ninh Úc dần ôm chặt hơn, hơi khó nén được mà cọ vào người Ninh Tương Y, hắn không biết mình muốn gì, nhưng cọ xát như này lại khiến tim hắn dễ chịu một cách kỳ lạ.
Nhưng lúc nào hắn cũng tỉnh táo, cố gắng để mình tỏ ra là đang làm nũng, hắn biết Ninh Tương Y thích hắn làm nũng như này nhất, hoặc là làm vẻ mặt đáng yêu, nàng sẽ không hề hoài nghi, còn rất thỏa mãn.
Nhưng… vì sao hắn còn chưa ôm đủ? Vẫn muốn thêm nữa vậy?
Ninh Úc căng cứng cả người khống chế bản thân, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi. “Hoàng tỷ sẽ còn đi sao?”
Hắn vốn chỉ hỏi qua loa, bởi vì bất kể thế nào, nàng tới rồi thì hån sẽ giữ nàng lại bên cạnh. Song không ngờ Ninh Tương Y vô cùng dứt khoát vuốt mái tóc dài của hắn, cười nói.
“Không đi! Đệ cũng không cần đi đào kênh nữa, chúng ta cùng sửa giếng ở đây đi!”
Ninh Úc mừng rỡ ngẩng đầu: “Tỷ nói thật sao?!”
Hắn không khỏi mỉm cười, bây giờ khuôn mặt hắn càng đẹp hơn, nụ cười đẹp không sao tả xiết, Ninh Tương Y ôm tim mình.
“Ai da, sau này đệ ít cười thì tốt hơn đấy, cười một cái chắc hồn người ta bị đệ hớp đi mất!”
Hớp đi thật thì tốt!
Mặc dù biết nàng nói đùa, Ninh Úc nghe vẫn nở hoa trong lòng, cười nhẹ một tiếng, y phục trắng tuyết làm nổi bật khuôn mặt như ngọc, gần trong gang tấc, dường như có thể hớp hồn thật sự.
Ninh Tương Y sửng sốt một lúc mới nói.
“Lần này tỷ thật sự không đi nữa! Kinh thành khó chơi quá, bây giờ còn đánh nhau ngoài sáng trong tối túi bụi, chúng ta cứ ở đây, về muộn chút… đến lúc đó đệ cũng đã trưởng thành, có thể lấy vợ rồi, tỷ muốn cưới cho đệ cô nương tốt nhất Đại Dục!”
Tốt nhất Đại Dục… Chẳng phải là nàng sao?
Ninh Úc nhìn nàng ở gần trong gang tấc, cười theo một tiếng, không, hoàng tỷ hắn là tốt nhất cả thế gian!
Nàng không đi, thật quá tốt rồi! Bọn họ sẽ ở lại đây, sẽ không còn ai đến cướp nàng nữa! Hắn có đủ thời gian có thể làm hoàng tỷ dao động, cuối cùng sẽ có một ngày… Hoàng tỷ cũng có thể đón nhận hẳn, như vậy bọn họ sẽ không về nữa!
Chỉ cần có nàng! Ninh Úc không thèm để ý mình là hoàng tử hay là thường dân, chỉ cần có nàng, ban ngày cùng đi dạo núi ngắm sống, buổi tối có thể vuốt ve triền miên, chính là dã tâm lớn nhất đời này của hắn! Dĩ nhiên Ninh Tương Y không biết được tính toán trong nội tâm đối phương, nói vấn đề xong, nàng cân nhắc xem nên thoát ra kiểu gì.
Dù sao Trấn Tây vương phái rất nhiều người đến tìm kiếm, ngày nào bọn họ còn chưa xuất hiện, sẽ có nhiều người chết đi.
Suy nghĩ của Ninh Tương Y thật ra rất đơn giản, nàng thu hút sự chú ý của kẻ địch, Ninh Úc đi trước, sau đó tìm người tới cứu nàng, nhưng suy nghĩ này bị Ninh Úc phản đối mãnh liệt, nàng cũng đành thôi, không thể không nghĩ cách khác.
Thật ra bọn họ muốn đi ra ngoài, nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó, đồng bằng Hoang Chướng lớn như vậy, bây giờ càng ngày càng lạnh, khẳng định Lâu Diệp rút không ít binh lực về, không thể nào phong tỏa mỗi một cửa ra được, hơn nữa bọn họ chỉ có hai người, mục tiêu nhỏ, vấn đề không lớn.
Sau khi nghĩ thông, Ninh Tương Y bèn gồi dậy bò đến bên đống lửa, trên đống lửa đang nướng một miếng thịt, mùi hơi khó ngửi nhưng được xử lý rất sạch sẽ.
Thấy Ninh Tương Y nhìn chằm chằm, Ninh Úc bèn lại đó lấy thịt ra, hơi khó khăn nói: “Nơi này không có thức ăn gì khác, chỉ có thịt sói, hoàng tỷ hãy cố chịu nhé..”
“Trong khoảng thời gian này đệ phải ăn thứ này sao?” Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, chợt có chút đau lòng.
Khi nàng nuôi hắn, cho dù là mấy năm ở lãnh cung cũng hầu hạ thịt cá, món ăn không tinh xảo mấy nhưng tuyệt đối không tệ, nhưng không ngờ hắn ở đây hơn mười ngày, không những nguy hiểm mà còn chỉ ăn thứ này.
Ninh Úc chắc chắn sẽ không nói với nàng ban đầu hắn còn ăn có uống nước tuyết bùn… Hoàng tỷ hẳn cái gì cũng tốt, mỗi tội thích coi hắn yếu, như thể hắn vẫn luôn là đứa bé cần nàng che chở như hồi bé.
Lòng dạ Ninh Tương Y rối bời, nàng có không ít đồ ăn trong không gian, nhưng khi nàng đến rõ ràng không mang đồ theo, phải giải thích sao đây?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rầu rĩ, một tay mò vào ngực moi móc… Cuối cùng lấy ra miếng bánh thị… bánh thịt này mua trên đường, kích cỡ phù hợp, chắc sẽ không bị nghi ngờ đâu.
Ninh Úc thầm buồn cười.
Từ nhỏ đến lớn, không biết hoàng tỷ lấy ra bao nhiêu thứ không phù hợp ra rồi, hình như trên người nàng có món đồ rất thần kỳ, trong đó để rất nhiều thứ hữu dụng, chỉ là người ngoài không nhìn thấy thôi, thậm chí Ninh Úc cảm thấy, sở dĩ Ninh Tương Y biết nhiều vậy là do học từ những cuốn sách hằn đọc không hiểu.
Có điều đáng tiếc, nàng chưa từng thẳng thắn chuyện này với hắn, hắn cũng không đoán được rốt cuộc đó là thứ như nào.
Thấy Ninh Tương Y chìa bánh ra trước mặt hắn, Ninh Úc cười miễn cưỡng: “Đệ ăn thịt sói cũng được, hoàng tỷ ăn bánh đi..
Hắn nói như vậy rồi bỏ thịt sói vào miệng ngay trước mặt Ninh Tương Y, vị khó ngửi đó khiến Ninh Tương Y nhíu mày, sói trong đất hoang này toàn ăn thịt người mà lớn, nếu không phải bất đắc dĩ, ai muốn ăn chứ?
Nàng đau khổ sờ vào ngực, lại lấy ra một cái đùi gà…
Hình như không dễ giải thích rồi… Có điều từ nhỏ đến lớn Ninh
Úc không hề hỏi nàng. Ninh Úc hơi híp mắt lại, tỏ ra thấy lạ hỏi: “Ôm hoàng tỷ cả đêm mà đệ không biết tỷ còn giấu đồ đẩy”
Ninh Tương Y bị hắn nói vậy thì hơi lúng túng cúi đầu xuống, không phải nàng không muốn nói, mà là nếu thật sự nói thứ này ra, nàng phải giải thích sao đây?
Ninh Úc tự dưng cảm thấy lạnh lòng, hắn cắn một miếng thịt sói, không nhận đùi gà Ninh Tương Y đưa cho.
“Không biết bao lâu nữa mới ra được, hoàng tỷ giữ đi.”
Nói xong, hắn rủ mắt xuống, Ninh Tương Y không tin hắn… Nhận thức này khiến Ninh Úc tủi thân chua xót, sự tàn ác dưới đáy lòng cũng cuồn cuộn! Hắn cố gắng kiềm chế để bản thân không thất thố..