Ninh Tương Y đi một mình trên đường, trên người còn mặc bộ cung trang màu trắng, vốn lúc đi ra Thường Thịnh cho nàng bạc, nhưng sau đó nàng vì truyền lời cho Trấn Tây vương trước một bước, bỏ hết bạc ra, bây giờ trên người không có đồng nào, vô cùng buồn phiền.
Tất cả cửa hàng nàng sở hữu đều do Trấn Tây vương cho người, nàng và Ninh Úc cùng quản lý, cho nên bây giờ nàng không thể đến cửa hàng, sợ có người mật báo.
Cũng may bên cạnh Ninh Úc cũng có người của nàng, chỉ cần ngăn đám chưởng sự truyền tin cho Ninh Úc trước một bước, dưới sự dốc sức của nàng và Trấn Tây vương, che giấu Ninh Úc vẫn đang trên đường đi chắc không thành vấn đề.
Nàng vừa suy nghĩ vừa bước đi chẳng có mục đích, bên ngoài như nào, Ninh Tương Y đã đi dạo vô số lần, kinh thành phồn hoa thì phồn hoa, nhưng vẫn quá lạc hậu, ngoại trừ một số sản phẩm thủ công chế tác tinh xảo ra, nàng không ưa nổi những thứ khác.
Nàng đang mải nghĩ, một con ngựa lao nhanh tới! Trên ngựa là một công tử áo gấm, nét mặt hắn phách lối, giữa đường phố sâm uất cũng không hề giảm tốc độ, cũng may đường đủ rộng, nếu không không biết bao nhiêu bách tính sẽ bị thương nữa.
Ninh Tương Y lắc đầu, đi tiếp, nàng không có thời gian lo chuyện thừa hơi, bây giờ nàng không còn là công chúa nữal Nhưng đáng tiếc rằng nàng không tìm chuyện, chuyện lại muốn tìm nàng!
Công tử áo gấm kia vốn đang phóng ngựa, đột nhiên nhìn nàng, ồ lên một tiếng, dừng ngựa lại.
Hắn ta cực kỳ đẹp! Không giống với vẻ lạnh lùng của Ninh Úc, dịu dàng của Ninh Giác, đường nét của hắn vô cùng chói mắt, phô trương tuấn tú! Trong đôi mắt tràn ngập vẻ kiêu ngạo bất tuân, có vẻ địa vị không thấp, nhưng Ninh Tương Y chưa từng gặp hắn bao giờ.
Thấy hắn ta tới gần, Ninh Tương Y nhìn xung quanh, mới xác định đối phương đang nhìn nàng.
Thiếu niên ngồi trên ngựa, xoa cằm nghiền ngẫm: “Ngươi… Là Triêu Dương công chúa đúng không?” Thiếu niên tìm kiếm trong trí nhớ, hắn nhìn thấy khuôn mặt đó từ đằng xa, trí nhớ của hắn luôn rất tốt, nhìn kỹ đã chắc chắn là nàng
Không ngờ hắn còn nhận ra mình, không biết có thể mượn mấy đồng tiền tiêu được không… Ninh Tương Y vừa vui mừng nhướng mày, đối phương đã hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, suýt nữa quên mất, đâu còn là Triêu Dương công chúa gì nữa chứ, chẳng qua là một dân đen mà thôi!” Hôm nay hắn †a vừa nhận được tin, không ngờ lại gặp mặt, xem ra đúng là ý trời! Nụ cười của Ninh Tương Y cứng trên mặt, được, coi như nàng tự mình đa tình, nàng đi được chưa!
“Đứng lại! Bản thế tử cho ngươi đi à?!” Hắn ta tự xưng thế tử lại khiến Ninh Tương Y có chút ấn tượng.
Vương triều Đại Dục có một vị vương khác họ – Bình vương, nghe nói con của ông ta có ngoại hình như châu ngọc, song bởi vì tính cách không tốt, sợ đắc tội với người ta, cho nên rất ít xuất hiện ở tiệc trong cung.
Nhìn bộ dạng này của hắn ta, chắc hắn ta chính là con trai của vị Bình vương kia, bảo sao trước đó nàng không có ấn tượng.
Nghĩ đến đây, nàng vô cùng thương cảm nhìn vị thế tử gia này, nàng còn nhớ rõ ở kiếp trước, vị thế tử này bị mẹ kế hại chết vào năm mười tám tuổi, mười năm sau chân tướng mới rõ ràng, nhìn dáng vẻ của hắn ta chắc cũng không còn nhỏ, bèn hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Thiếu niên vốn đang bất mãn quát tháo nàng, song thấy đối phương vừa quay đầu lại đã mở miệng hỏi một câu như vậy, hắn trả lời theo bản năng.
“Mười tám… Không đúng! Tại sao bản thế tử phải nói cho ngươi biết?!” Thì ra sắp chết rồi! Ninh Tương Y tiếc nuối lắc đầu, càng thêm không muốn so đo với hắn ta, dịu giọng nói: “Thế tử tìm †a có chuyện gì?” Vừa nói đến đây, đối phương đột nhiên mở to mắt cười.
“Ta à… Thấy ngứa mắt với ngươi đấy!!” Nói rồi, hắn trở mặt! Roi ngựa trong tay theo gió đánh tới Ninh Tương YI Đậu mái! Nàng chọc vào ai à?I
Ninh Tương Y vội né tránh, mà người xung quanh thấy quyền quý hành hung, lẩn đi thật xa, đừng nói đứng xem, họ chỉ hận không thể chưa từng thấy chuyện này.
Sau mấy lần né liên tiếp, Ninh Tương Y cũng bị mấy roi của đối phương khiến cho nổi cáu! Bây giờ đang ở trong thành, bọn họ chặn trên đường, không chừng lát nữa thành vệ sẽ đến, cho nên nàng đảo mắt, túm lấy cái roi đối phương quất tới, cười tà với hắn.
Đã như vậy, đừng trách ta không khách sáo! Nàng quấn đuôi roi thành vòng tròn trên tay, dùng sức kéo một cái, mà đối phương thì dùng sức kéo lại, mượn phản xung lực này, Ninh Tương Y lập tức nhảy tới ngồi sau lưng thế tử gia, trở roi ra, trói thiếu niên với roi của hắn!
Bởi vì giá trị vũ lực hoàn toàn không cùng đẳng cấp, thiếu niên còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng trói lại! Hắn lớn ngần này đã bao giờ chịu thiệt vậy đâu?
Mặt ngọc nghẹn đến đỏ bừng! “Ngươi làm càn!” Rốt cuộc đây là nữ quái nào vậy, tuổi nhỏ mà lợi hại như thết “Tốt nhất ngươi hãy mau buông ra! Nếu không bản thế tử cho ngươi biết mặt đấy!”
Mà Ninh Tương Y ngồi phía sau hắn ta cười hì hì: “Được, ngươi cứ thử đi!”
Nói xong, hai tay nàng vòng qua hắn ta siết dây cương, cho nên dưới cái nhìn của người ngoài, thiếu niên vốn hung ghê gớm bị một cô nương không lớn hơn hắn là bao trói bao, tư thế này thực sự là… thời thế đổi thay mà!
Thế tử gia cũng bất giác phát hiện ra điểm này, giận đến nỗi sắc mặt tím tái! “Khốn khiếp! Mau buông ta ra, đồ xấu xí, ngươi không muốn sống nữa à?!” Mặc dù tuổi của Ninh Tương Y còn nhỏ, nhưng vóc dáng lại rất cao, lúc này nàng vung dây cương lên, tuấn mã lao ra ngoài thành như tên rời cung!
Cơ thể thiếu niên không kìm được ngửa ra sau, rơi thẳng vào trong ngực Ninh Tương Y, hắn ta xấu hổ muốn chết, hận không thể băm Ninh Tương Y thành tám mảnh!
Mà Ninh Tương Y lại rất vui vẻ, nàng dán vào tai đối phương cười hì hì: “Ngươi cứ mắng đi, mắng to nữa đi, ngươi có biết dáng vẻ ngươi nóng nảy mắng người khác rất quyến rũ không!” Thiếu niên đang liều mạng ngồi thẳng người, chợt nghe lời này, hắn ta giận đến nỗi mặt sắp nhỏ máu! Mà không đợi thế tử gia phản bác, giọng cô gái đã rót vào tai hắn rõ ràng mà ác ý.
“Bây giờ chắc hẳn toàn thành đều biết sự thật thế tử Bình vương không ai bì nổi không đánh lại nổi một đứa con gái, uy danh của thế tử thất bại thảm hại, ngẫm thôi đã thấy kích động rồi!”
“A a a! Đồ xấu xí! Ngươi câm miệng cho tai” Khi đi qua cửa thành, thủ vệ nhìn thấy thế tử đầu tiên, vội cho đi! Bọn họ không dám dây vào vị ôn thần này, nhưng con ngựa đến gần, tiếng gào thét của thế tử lại truyền đến.
“Khốn khiếp! Các ngươi làm việc kiểu gì vậy hả! Còn không mau ngăn nàng ta lại…
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, đám người đã thấy cô gái phía sau hắn ló đầu ra, cười với mọi người: “Cảm ơn các vị hảo hán đã mở cửa! Ta mang thế tử ra khỏi thành đi chơi! Không cần phải lo lắng!”
Lúc này người thủ thành mới phát hiện thế tử bị trói trên ngựa, vội nói: “Mau đuổi theo, ngươi, còn có các ngươi nữa, mau đi phủ Bình vương bẩm báo!” Bất kể bọn họ luống cuống tay chân ra sao, Ninh Tương Y đã mang theo thiếu niên chạy đi xa.
Ra roi thúc ngựa, gió thổi vào mặt khiến Ninh Tương Y cảm thấy vô cùng sảng khoái! Nỗi buồn mấy ngày liên tiếp bị quét sạch sành sanh, nàng cảm thấy, nàng vẫn thích hợp với trời đất ngoài hoàng cung hơn! Mà thế tử sau khi làm ầm ï một lúc, biết mình bất lực, cũng không phí sức nữa, đôi mắt hắn ta hung hăng trừng trừng Ninh Tương Y.
Thấy đối phương như thế, Ninh Tương Y nổi cơn tà ác, nàng đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của đối phương, cười nói: “Vị tiểu ca này, ngươi nhìn ta như vậy, ta muốn hôn ngươi!”
Lời của nàng khiếp thiếu niên lập tức trợn tròn mắt, lập tức trong mắt tràn ngập chán ghét và không dám tin: “Tại sao trên thế giới này có thể có nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi cơ chứ!” Ninh Tương Y không nổi giận, đối với người xa lạ, nàng luôn không quan tâm suy nghĩ của bọn họ.
“Ngươi không biết là vì thế giới của ngươi quá nhỏ hẹp.” Lúc này ngựa đã dừng lại, một tay nàng đẩy đối phương ra khỏi ngựa, mình thì vẫn ở trên lưng ngựa nhìn xuống từ trên cao, nhướng mày nói.
“Ngươi cần ra ngoài quan sát nhiều hơn, sẽ biết, cô gái như ta…” Nàng đảo tròng mắt, xoay chuyển lời nói, phách lối cười to: “Đương nhiên là chỉ có mình ta rồi!”
Thế tử bị ngã nhe răng trợn mắt, lại nghe thấy câu nói phách lối vô sỉ của nàng, suýt nữa phun ra một ngụm máu tới.
Nữ nhân này dõng dạc hay lắm, trong lòng hắn ta thề lần thứ một ngàn, hắn ta nhất định phải băm đối phương thành tám mảnh! Lúc này, hắn mới chú ý tới, thì ra bọn họ bất giác đã đi rất xa thành, xung quanh non xanh nước biếc, mà bọn họ đang ở chạy một con sông, đây là nơi quái quỷ nào vậy?!
cuộc những kẻ trông cửa thành đang làm gì vậy! Vì sao đến bây giờ vẫn chưa đuổi kịp? Nơi này ít người qua lại, hắn sẽ không bị giết chết vứt xác đấy chứ…
Thấy thế tử gia làm loạn suốt dọc đường đột nhiên yên tĩnh, Ninh Tương Y nhìn ra hắn chưa học được cách che giấu vẻ mặt bất an, mỉm cười: “Lúc này mới biết sợ có phải hơi muộn rồi không?” Thế tử nghe vậy, lập tức trợn mắt nhìn: “Ai sợ! Bản thế tử mà sợ sao?! Ngươi thức thời thì mau thả ta đi! Nếu không người cứu ta mà tới, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
Ninh Tương Y đi thẳng đến bờ sông rửa tay, hoàn toàn không để ý đối phương đang gào thét sau lưng nàng.
Nhìn dòng nước trong vắt, vẫn là cổ đại tốt hơn, chẳng những không ô nhiễm, mà ngay cả ký sinh trùng cũng ít đi nhiều.