Vì cái gì nàng cảm thấy giống tất cả chuyện này đều không giống như Y Nhi nói?
Thấy hai vợ chồng bọn họ kẻ xướng người hoạ, Ninh Úc hơi hơi mỉm cười, nhưng mạnh tay đem chén rượu đặt trên bàn gỗ đặc án kỉ, mọi người ở đây nghe âm thanh lạnh băng đó đều run lên, ngay cả Tuyết Liên đều cũng có cảm giác lưng phát lạnh.
“Chẳng lẽ bổn vương này một đường tiến vào, tôn phu nhân đều không có nói cho nữ nhi ngài, còn cần như vậy…. Đặc biệt đi dặn dò một tiếng?”
Thanh âm lạnh như băng của Ninh Úc xoay quanh đại điện, hai vợ chồng nhìn nhau liếc mắt một cái, lại phát hiện một câu phản bác cũng không nói nên lời.
“Hay là nữ nhi các ngươi thực sự mảnh mai như vậy, bổn vương ở đây, có thể hù chết được nàng sao?”
Không biết Ninh Tương Y có thể bị hù chết hay không, dù sao bọn họ hiện tại đều có cảm giác bị hung hăng áp chết, nuốt nước miếng cũng cảm thấy thậm chí khó nuốt trôi!
Tuyết Liên muốn nói gì đó, nhưng nói không nên lời, chỉ có thể lấy ánh mắt cầu cứ nhìn Phúc Nhai, Phúc Nhai cúi mặt xuống, bày ra bộ dáng uy nghiêm của thành chủ.
“Vương gia có phải hơi quá đáng rồi không, chúng ta chỉ là muốn cùng nữ nhi nói một câu, cũng phải được Vương gia cho phép sao? Đừng quên, Liên quốc cũng không phải là nước phụ thuộc vào Đại Dục!”
Ninh Tương Y rũ mắt, cười lạnh nhìn chằm chằm bình rượu khắc hoa bạch ngọc, rồi mới duỗi tay mình, đổ đầy rượu vào ly.
“Đúng vậy, Liên quốc không phụ thuộc vào ai, nhưng nếu không biết tốt xấu, không cần chờ buổi tối, hiện tại, bổn vương có thể làm nơi chật hẹp nhỏ bé này biến mất.”
Hắn nói, làm tất cả người ở đây hít hà một hơi, khí phách bễ nghễ thiên hạ kia, cùng thái độ tùy ý, thế nhưng lại cho làm người ta không nói ra được câu nào phản bác lại được!
Ninh Úc híp mắt nhấp một ngụm rượu, trong bầu không khí căng thẳng tại đây, hờ hững nhìn chằm chằm Tuyết Liên.
“Hiện tại, bổn vương cho các ngươi hai lựa chọn, một, là ngồi vào vị trí, sau khi bổn vương xem lễ, liền sẽ rời đi, hai là chết!”
Một chữ “chết” lãnh đạm phát ra từ miệng hắn, tựa hồ vạn người ở Liên quốc không đáng nhắc đến, trong mắt hắn chỉ có kẻ thành công mới thịnh, kẻ chống đối sẽ chết!
Phúc Nhai nắm chặt thành quyền, hắn có thể cảm giác được Ninh Úc lớn mạnh, nhưng, nếu thật sự chờ Y Nhi tới, chỉ sợ lúc này mới là trở mặt thực sự!
Hắn có linh cảm này!!
Dù sao Y Nhi xuất hiện cũng là chết, phản nghịch cũng là chết – Tay Phúc Nhai hơi run, cuối cùng hạ quyết tâm ra tay trước!
Chẳng mấy chốc, đại điện bị người vây lại, thị vệ mỗi người cầm đao, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch!
La Khải thấy bọn họ muốn động thủ, lạnh mặt đứng lên, nhưng Ninh Úc lại không có để ý tới, an tĩnh chờ đối phương.
Sự quyết đoán mạnh mẽ này, làm Phúc Nhai càng thêm không chịu được, hắn trầm giọng nói. “Vương gia vẫn nên rời khỏi đây đi, Liên quốc không chào đón ngài!”
Theo lời nói của hắn, mọi người cầm lưỡi đao tiến đến gần, đối mặt với Nhiếp Chính Vương, đối mặt với nam nhân đáng sợ làm Tuyết tộc bọn họ không có chỗ dung thân, mọi người vừa hận lại vừa sợ! Nhưng nói đến cùng, vẫn là sợ hãi nhiều hơn căm hận!
Ninh Úc uống xong một chén rượu, mới lạnh lùng quét ánh mắt qua mọi người một cái.
Hắn hơi hơi mỉm cười,phong hoa xuất hiện, sự bất ngờ của hắn làm cho cả đại điện đều có thể bị thắp sáng lên, cũng làm cho lòng người càng thêm hoảng loạn.
Dường như động tác nào của hắn cũng làm cho hàn ý hiện ra! Sâu trong mắt hắn, khí lạnh vô biên xâm nhập, có một phong ba dâng lên….
Trong đại điện sao lại có gió chứ?
Không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, Ninh Úc hơi hơi nâng tay lên, lòng bàn tay chuyển động!
Chỉ nghe tiếng kinh hô không ngừng, nguyên nhân là đạo của mọi người, đều bị một sức mạnh cực lớn hút đi!
Tiếng thét chói tai vang lên, trong đại điện nháy mắt dâng lên cuồng phong! Gió càng lúc càng lớn! Sức mạnh đáng sợ này dường như có thể xé nát tất cả!
Xôn xao!
Một tiếng vang to làm mọi người dựng đứng lên,mấy trăm thanh đao kiếm ở trước mặt Ninh Úc bị ném đến cách xa một mét lơ lửng trên không, rồi mới bị một sức mạnh đáng sợ nào đó, trực tiếp vặn thành một cầu thiết! Cuối cùng hung hăn nện trên mặt đá đại điện.
Thanh âm “Kẽo kẹt kẽo kẹt” kia kích thích sâu thần kinh con người!
Cuồng phong dần dần lắng lại, mà chiêu thức ấy của hắn làm người ở đây đều run rẩy không thôi! Không ít cung nhân chui xuống dưới bàn tay.
Vừa rồi, nếu hắn muốn, trực tiếp ném đao trở về, chỉ sợ người ở đây đều phải chết hết!
Sao hắn lại mạnh đến như vậy?!
Phúc Nhai có cảm giác muốn chạy trốn, sau khi hắn nằm, mới phát hiện sau lưng đã thấm ướt mồ hôi, cũng mới hiểu được Nhiếp Chính Vương, là một người đáng sợ đến mức nào!
Hắn động đều không cần động, là có thể uy hiếp đến đáng sợ… Không….. Hắn không cần tốn nhiều lực, là có thể làm cho bọn họ những người này chết vô số lần! Bọn họ còn muốn động thủ sao?
Mấy trăm người tràn ngập đại điện lập tức im lặng, chỉ có âm thanh của hầu hết mọi người đều không nhịn được “khuỵu xuống” mà quỳ xuống.
Sức mạnh này đã vượt qua phạm trù con người, thật giống như thần trở lên! Ninh Úc nghiêng nghiêng đầu, thanh âm có chút quạnh quẽ lẳng lặng vang lên.
“Bổn vương chỉ là tới xem lễ, ở đây người quá nhiều.”
Nói xong, một cổ uy lực khủng bố đánh tới, không bằng cuồng phong xâm nhập lúc trước, mà là lạnh như băng, lại như có như không.
Những uy lực này vọt vào trái tim thị vệ làm họ cảm giác bị nắm giữ! Tứ chi đều trở nên bất động tại chỗ!
Phúc Nhai cùng Tuyết bị uy hiếp không còn to mồm được nữa, rồi mới nhìn những thị vệ té ngã lộn nhào hướng phía ngoài chạy đi! Rất nhiều cung nhân cũng muốn chạy, nhưng Ninh Úc khẽ cười một tiếng, tiếng cười như vang ở bên tai, làm lưng người phát lạnh, những cung nhân đó theo bản năng ngừng lại, không biết vì sao, bọn họ đều có cảm giác nếu chạy ra ngoài sẽ bị treo cổ ngay tại chỗ.
Dần dần, đại điện thanh tỉnh lại, sát khí quỷ dị đáng sợ kia cũng như thủy triều thối lui, Phúc Nhai che chở Tuyết Liên một cử động cũng không dám, nhìn đại điện đã là một mảnh hỗn độn, một câu đều nói không nên lời.
Hai vợ chồng liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra sợ hãi, bọn họ đều có dự cảm, nếu chọc giận Nhiếp Chính Vương, hôm nay, chỉ sợ chính là ngày Liên quốc bị hủy diệt!
Ninh Úc cũng bất mãn hỗn độn trên đất, trừ vị trí của hắn, những chỗ khác thật giống như bị gió lốc quét sạch, nhìn thấy khó chịu.
La Tiểu Thất nhịn không được nói, “Còn đứng đó làm gì, còn không dọn dẹp một chút, công chúa các ngươi không phải muốn tới sao?”
Các cung nhân mới tỉnh từ trong mộng, thử cử động, thấy Nhiếp Chính Vương không nhìn bọn họ, bọn họ mới tay chân nhanh chóng hành động, thần tốc thu dọn sạch sẽ đại điện, thay bàn ghế mới!
Trong lòng mọi người run rẩy không thôi, chỉ cần hôm nay sát thần này có thể rời đi, kêu bọn họ làm gì cũng được!
“Tấu nhạc.”
Hai chữ quạnh quẽ vang lên.
Đánh giá thời gian, vị kia công chúa hẳn là tới rồi, không biết nghĩ đến cái gì, Ninh Úc cười hơi hơi dữ tợn, mang theo một cổ tà khí yêu dị, cười nhìn hướng cửa điện.
Nghe Nhiếp Chính Vương nói tấu nhạc, ngay lập tức nhạc sĩ vừa thổi vừa hát như thể bị đánh!