Tiêu Uyên lên ngôi cơ bản cũng là điều mọi người đều hướng tới, nhất là hiện tại tất cả người phản đối đều bị quét sạch, cho nên toàn bộ Ngọc Hành đều vô cùng náo nhiệt, hoàn cảnh vui vẻ phồn vinh.
Ngày mai chính là lễ đăng cơ đại điển, cho nên các vị khách đều đã đến đông đủ, nhưng Tiêu Uyên vẫn luôn chờ đợi Ninh Tương Y, cho nên thấy không có tin tức gì của nàng, không khỏi bực bội, thậm chí hắn đang suy nghĩ có nên chuyển qua làm ngày khác?
Mà lúc này, âm thanh tiếng đồ sứ vỡ nát khiến Tiêu Uyên giật mình tỉnh lại, hắn có chút bất lực nhìn mẫu thân mình, bây giờ đã là Thái hậu cao quý Vân Cẩm, thở dài.
“Mẫu hậu, chẳng qua là xuất gia ba năm, đây đã là mức trừng phạt nhẹ nhất, sao người còn muốn nổi giận?”
Vân Cẩm tự tay giết Tiêu Thắng, xem như Ninh Tương Y cưỡng ép, nhưng người khác cũng không nhận ra Ninh Tương Y, chỉ biết được Vân Cẩm, cho nên cái tội danh này nhất định nàng phải chịu!
Lúc trước khi Tiêu Uyên trở về, An Vương vì chiếm ngôi, dùng điểm này đến công kích hắn, nói là vì Vân Cẩm thấy chột dạ, bởi vì Tiêu Uyên không phải hài tử của Hoàng đế, nên mới có thể giết trượng phu của mình.
Bây giờ bọn người An Vương mặc dù đều đã bại, Tiêu Uyên làm Hoàng đế, Vân Cẩm thành Thái hậu, thế nhưng trong triều vẫn còn những đại thần ngoan cố không thể tán đồng việc làm của Vân Cấm, cho rằng Vân Cẩm nên ăn chay cả đời vì Hoàng đế, theo Thanh Đăng Cổ Phật một đời! Nhưng vì Tiêu Uyên cực lực kiên trì, mới biến thành để Vân Cấm đi Hoàng Lăng xuất gia ba năm, nếu không sẽ không coi trọng phẩm hạnh, không xứng làm Thái hậu.
Vân Cẩm vậy còn không chịu!
Bây giờ con của nàng đã là Hoàng đế, là công năng sinh ra, tại sao nàng phải ăn chay, tại sao phải đi xuất gia? Sao phải nghe lời những lão già ngoan cố trên triều đình kia lão? Nàng vẫn không đi thì thế nào?
Nghĩ lại, chuyện giết Tiêu Thắng cũng không phải một mình nàng gây ra, vì sao đều đến gây sự với nàng, không phải là vì bọn họ sợ Ninh Tương Y, rồi coi thường nàng sao?
“Ai Gia sẽ không đi!” Vân Cẩm thái độ kiên quyết.
“Không được.” Tiêu Uyên lắc đầu, “Sau lễ đăng cơ đại điển, Nhi thần sẽ đưa mẫu hậu đi, mẫu hậu đừng khiến Nhi thần khó xử!”
Kỳ thật Tiêu Uyên kiên quyết muốn đưa tiễn Vân Cẩm, cũng không phải vì hổ thẹn với Tiêu Thắng, càng không phải là vì chặn miệng những lão đại thần kia.
Mà bởi vì hành động của Vân Cẩm nửa năm qua, quá mức hoang đường, nàng dường như tất cả tâm trí nàng đều dồn vào đam mê nam sắc, đối với những nam nhân dáng dấp tuấn mỹ lại hiền lành qua tay nàng nhiều vô kể, họa trước kia chỉ là ngang mức vụng trộm, hiện tại càng thể không e ngại gì!
Mặc dù người ngoài không biết chuyện này, nhưng Tiêu Uyên cũng sẽ hiểu giấy không thể gói được lửa, cho nên muốn nhân cơ hội làm lớn chuyện trước đó, đem Vân Cẩm đi, sau đó hắn sẽ xử lý những nam nhân kia, thu xếp ôn thoả.
Thấy Tiêu Uyên kiên quyết như vậy, mình náo loạn như vậy hắn vẫn thờ ơ, cuối cùng Vân Cẩm cắn răng, không thể không nói ra lý do chính.
“Ta không thể đi Hoàng Lăng.”
Nàng giọng nói nhỏ dần, nhìn vào bụng của mình, lộ ra sắc mặt khó xử.
“Bởi vì ta đã… Có hài tử.”
Đây quả thực như sấm đánh vào tai! Tiêu Thắng mới chết nửa năm, nàng đã mang thai rồi sao?
Tiêu Uyên quá sợ hãi! Lập tức bật dậy từ chỗ ngồi! Hắn nhìn xem trái phải, còn may tất cả mọi người đều đã lui, nếu không bê bối thế này, hắn cũng chỉ có cách giết người diệt khẩu!
Vân Cẩm thấy Tiêu Uyên trợn mắt nhìn mình, dường như lần đầu tiên thấy hắn kinh ngạc hung ác như vậy, nhìn chằm chằm vào nàng dường như hận không thể đánh nàng một trận!
Tiêu Uyên thở sâu, “Mẫu hậu! Người biết người đang làm cái gì không?!”
Vân Cẩm bị hét liền sững sờ, nàng cũng không chắc chắn lắm, chỉ là kinh nguyệt đã trễ mười ngày, xem ra là không sai.
Bởi vì gần đây Tiêu Uyên luôn bận bịu chuyện đăng cơ, mới giấu chuyện này lâu như vậy.
Thấy nàng không nói lời nào, Tiêu Uyên âm trầm nhìn vào bụng Vân Cẩm trên, từ trong hàm răng gạt ra hai chữ, “Của ai?!”
Vân Cẩm rụt cổ lại, “Là… Vương Kính.”
Tiêu Uyên nhắm mắt lại, nghĩ đến tên Vương Kính! Cả bầu trời hận ý lại không thể nào nén xuống!
Lúc này, Tâm Phúc đại sứ đi tới, hình như không thấy hai mẹ con họ đang giằng co, tràn ngập vui sướng đến bên tại Tiêu Uyên nhẹ nhàng nói một câu.
“Điện hạ, Cố Quốc công chúa Đại Dục và Tề Vương Đại Dục đến thăm, có phải lập tức cho vào không?”
Tiêu Uyên hai mắt sáng lên, cuối cùng hung hăng trừng mắt Vân Cẩm một chút. truyện xuyên nhanh
“Cho vào!”
Nhưng trước khi đi, hắn sai người đem toàn bộ cung Thái hậu vây quanh lại, bất kỳ người nào cũng không cho đi vào!
Lúc này mới đi đến chính điện tiếp khách.
Y nhi... Bọn họ có hơn nửa năm không gặp! Chỉ là hắn kém chút đã quên, Ninh Tương Y… Không phải chỉ một mình nàng đến…
Cho nên Tiêu Uyên nhìn thấy Ninh Úc, sắc mặt nháy mắt liền lờ đi, Ninh Úc cũng không nhìn hắn, ánh mắt hai người liền chẳng muốn nhìn nhau.
Ninh Tương Y gọi một tiếng, “Tiêu Uyên ca ca!”
Nàng giọng nói trong trẻo, ẩn chứa vui sướng, nửa năm không gặp, nàng mười tám tuổi chính là tuổi nụ hoa mới nở, chỉ nhìn một chút, Tiêu Uyên liền nhìn không chuyển mắt.
Tiêu Uyên vẫn là người đẹp như ý vậy, bây giờ càng thêm cao quý, năm đó là không thể sánh nổi!
Ninh Tương Y vừa nhìn thấy hắn, câu vấn an liền biến thành lời tán dương!
“Nửa năm không gặp, Tiêu Uyên ca ca dung mạo càng tăng lên!”
Tiêu Uyên có chút không được tự nhiên, đây vốn là lời hắn muốn nói mà không dám nói, không ngờ để Y nhi nói trước.
Mà Ninh Úc ở một bên nghe được không vui vẻ lắm, mặc dù hoàng tỷ không có ý gì khác, chỉ là một câu khích lệ, nhưng hắn dung mạo cũng không kém… Vì sao lúc hoàng tỷ nhìn thấy hắn, đều không có khen hắn như vậy…
Tiêu Uyên hiểu ý liếc nhìn Ninh Úc một chút, sau đó hết sức chuyên chú nói chuyện phiếm với Ninh Tương Y, nhưng sau khi ôn chuyện cũ, Tiêu Uyên thở dài một tiếng, để Ninh Tương Y hỏi.
“Làm sao vậy?”
Tiêu Uyên lắc đầu, nếu như chỉ có Ninh Tương Y, hắn có thể trực tiếp nói ra, nhưng đây còn có tên Ninh Úc, hắn không muốn mình trò cười trước mặt tình địch.
Nhưng Ninh Tương Y thông minh như vậy, một chút liền đoán được.
“Là chuyện mẫu thân ngươi?”
Tiêu Uyên gật đầu, Ninh Tương Y nghĩ là bây giờ Tiêu Uyên trong tay nắm đại quyền lực ở Ngọc Hành, gần như không có phiền não gì, duy nhất có thể khiến hắn phiền não, cũng chỉ có Vân Cẩm.
Thế nhưng Vân Cẩm bây giờ có cái gì để cho người phiền lòng? Nàng đột nhiên nghĩ đến lúc rời Ngọc Hành đi Lâu Diệp, cảnh Vân Cẩm nằm uốn éo trong ngực Vương Kính khóc lóc, nàng đột nhiên có một liên tưởng kì quái, liền nói ra.
“Nàng sẽ không phải là…” ánh mắt Ninh Tương Y nhìn vào bụng Tiêu Uyên, cái ánh mắt ám chỉ này liền khiến mặt mày Tiêu Uyên ửng đỏ! Cuối rồi nhẹ gật đầu.
Thật đúng là!
Ninh Tương Y kinh ngạc sửng sốt! Không nghĩ Vân Cẩm lại có thể to gan như vậy! Tiêu Thắng mới chết nửa năm thôi mà? Lần này sợ lại chết không nhắm mắt!
Mà một bên Ninh Úc không hiểu lắm, bởi Ninh Tương Y đứng quay lại lưng về phía hắn, hắn không nhìn thấy ánh mắt Ninh Tương Y, nhưng nhìn hai người bọn họ không nói gì, chỉ dùng ánh mắt có thể giao tiếp, Ninh Úc trong lòng càng không thoải mái, cảm thấy Tiêu Uyên đang vô hình đoạt thứ của riêng hắn!