“Mẫu hậu biết việc này đúng là do Lưu gia gây ra, mẫu hậu cảm thấy thẹn với phụ hoàng nên mới có hành động này.
Mẫu hậu nói với con rằng người không quản lý tốt nhà ngoại, trách nhiệm của người rất lớn, có điều Thái tử ca ca không sai gì cả, mong rằng phụ hoàng khai ân! Dù sao Thái tử cũng đã nhắc nhở, có công hộ tống, phụ hoàng không thể trách oan người tốt được…”
“Đúng là ăn nói hàm hồ!” Có người đột nhiên nổi giận nói: “Vụ cứu trợ thiên tai lần này đâu chỉ hao tốn ngàn vạn của cải, một mình Hữu tướng không có dã †âm này được!”
Ninh Tương Y mỉm cười, trong mắt lóe lên tia lạnh: “Điều này thì vị đại nhân nói đúng!… Đây là tham ô, bản công chúa biết rõ, chẳng qua là cá lớn nuốt cá bé, bóc lột từng tầng mà thôi, ngẫm lại cũng thú vị, nghe nói tham ô vật tư cứu trợ thiên tai Tây Châu đã là thường lệ, sao chỉ mình Hữu tướng gánh tội vậy?
Bản công chúa cũng không tin có chuyện tốt như vậy đâu! Phải tra cho rõ!” Lời của nàng khiến quan viên từng tham ô đồ của Tây Châu đồng loạt không dám mở miệng, nghị đường bỗng chốc yên tĩnh lại một nửa! Hoàng đế nghe nàng nói mãi không dứt, nhưng không quát bảo nàng im, điều này khiến lòng nàng thoáng thở phào, tận tình khuyên bảo Thái tử.
“Thái tử ca ca, huynh thật sự muốn gánh trách nhiệm vì sai lầm của nhà ngoại sao?” Lúc này sao Ninh Giác còn không rõ lòng của Ninh Tương Y, nhìn thấy nàng chiến đấu vì mình, trong lòng Ninh Giác ấm áp, nhưng vẫn kiên định quỳ ở đó.
“Hoàng muội không cần phải nói nữa, nguyên nhân này bắt nguồn từ ta, nhi thần nguyện tự từ bỏ vị trí Thái tử, mong phụ hoàng có thể xử lý Lưu gia nhẹ tay!” Nói xong, hắn ta cúi đầu thật thấp, mang theo quyết tâm nào đó.
Ninh Tương Y cực kỳ tức giận: “Thái tử ca ca, huynh không sợ mẫu phi đau lòng quá mà chết sao?” Nàng nhấn mạnh chữ chết, Ninh Giác hiểu ý nàng, nếu hắn không phải Thái tử, không chỉ có tính mạng hắn đáng lo, mẫu hậu hắn cũng sẽ không tốt hơn là bao, sớm muộn cũng sẽ chết dưới sự đấu đá của nữ nhân trong hậu cung.
Nhưng chẳng lẽ vì vậy mà hắn phải từ bỏ ông ngoại sao? Ninh Giác nhìn tóc dính vào sườn mặt của Hữu tướng, hắn ta thật sự không đành lòng!
Ninh Tương Y đột nhiên nổi giận quát Hữu tướng: “Tại ông cả! Hại mẫu hậu chưa đủ, còn hại cả Thái tử ca ca, sao ông không chết đi chứ?!” Lời của nàng khiến trong lòng Hữu tướng lóe lên! Ông ta nhìn qua Ninh Tương Y, nét mặt bé gái trước mắt nghiêm túc, hiển nhiên thật sự sẽ dốc sức giúp đỡ Thái tử! Vậy là đủ rồi.
Hữu tướng giàn giụa nước mắt, bỗng nhiên hô to một tiếng: “Điện hạ, là ông ngoại có lỗi với ngài!” Nói rồi, ông ta nhanh chóng đứng dậy đâm đầu vào cột! Máu chảy ồ ạt, hiện trường xôn xao, Ninh Giác ngây người! Hắn sững sờ đưa tay cũng không làm được gì…
Hắn nhìn ông ngoại không nhúc nhích trên mặt đất, lại nhìn qua Ninh Tương Y, ánh mắt đó thẳng tắp, trống rỗng và lạnh lão.
“Bệ hạ, Hữu tướng… đi rồi.” Thường Thịnh sờ thi thể ông ta, nói như thế. Trong đại diện bỗng trở nên yên tĩnh, nhanh chóng có người kéo thi thể xuống, một người ở vị trí cao thời gian dài, lúc phong quang tiền hô hậu hủng, lúc này lại không còn sống nữa!
Ninh Giác nghe vậy, cơ thể mềm nhữn ngồi trên mặt đất! Hắn ta không có cách nào lấy lại tinh thần từ trong biến cố lớn như thế, mẫu hậu muốn tự sát, mà Ninh Tương Y lại ép chết ông ngoại hắn ta! “Bệ hại Người này sợ tội tự sát!
Chẳng ông ta cho rằng ông ta chết, thì có thể miễn được tội nghiệt của Lưu gia sao?” Tả tướng đột nhiên đi lên một bước cười nhạt: “Còn có Thái tử điện hạ, Thái tử chắc chắn có liên quan đến việc này, xin bệ hạ minh giám!”
Hôm nay ông ta nhất định phải hủy diệt Lưu gial Thái tử ngây ra đó, ông ngoại ngày xưa thường xuyên động viên hắn ta nỗ lực cố gắng cứ thế chết trước mặt hắn ta, còn do Ninh Tương Y tự mình bức tử! Cả người hắn như đang ở trong địa ngục.
Chém giết trên triều đình có khi còn khốc liệt hơn trên chiến trường! Ninh Tương Y nhìn Ninh Giác, thở dài.
“Hữu tướng đã đền tội rồi, đừng nhắc đến tội lỗi quá khứ nữa, lần này Lưu gia cũng không thành công. Nếu không có Thái tử giúp đỡ, con cũng sẽ không nhìn rõ tiên cơ, cho nên con cho rằng Thái tử đã lấy công chuộc tội rồi, phụ hoàng, xin hãy tha cho Thái tử ca ca đi!” Hoàng đế đang đỡ trán, nghe vậy, nhìn Thái tử thất hồn lạc phách, nặng nề mở miệng.
“Thôi, Thái tử lấy công chuộc tội không có gì sai cả, đưa Thái tử hồi cung đi!” Thường Thịnh nhận lệnh, vội vàng đi lên.
Lúc này, Ninh Giác đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Hoàng đế: “Vậy… Lưu gia thì sao?” Chứng cớ phạm tội của Lưu gia vô cùng xác thực, chẳng lẽ hắn còn muốn cầu xin hay sao? Thân là Thái tử sao lại không hiểu chuyện như vậy? Nghĩ đến đây, Hoàng đế giận dữ! “không khai tham ô, dùng hàng giả, tội của Lưu gia không thể tha!” Ninh Giác nghe vậy, lại hất tay Thường Thịnh ra lần nữa, đập mạnh đầu xuống đất, giọng cũng đã nghẹn ngào.
“Phụ hoàng! Việc này chưa thành công, hơn nữa nhi thần tin rằng, kẻ có tội chắc chắn không phải Lưu gia, xin phụ hoàng điều tra chân tướng, đừng phán tội tùy tiện, lấy lại công bằng cho Lưu gia!”
Lúc này Lễ bộ có người cười nói: “Thái tử điện hạ nói hay quá, chẳng lẽ nhất định phải chờ tra rõ mới có thể giáng tội hay sao? Lưu gia thân là hoàng thân, lại cố tình vi phạm, lẽ ra tội thêm một bậc mới đúng!” Lời của ông ta khiến sắc mặt Hoàng đế càng thêm khó coi! Ông ta vung tay lên: “Còn ngây ra làm gì, đưa Thái tử hồi cung!”
Ninh Tương Y sốt ruột, ở kiếp trước, Ninh Giác mất đi tất cả sống khổ cực như vậy, nếu đã nhận lời giúp đỡ, kiếp này nàng không muốn đối phương giãm lên vết xe đổ.
Cho nên nàng vội quỳ gối trước mặt Hoàng đế, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng! Cùng là phạm tội, nhưng xem xét tình tiết nghiêm trọng hay không sẽ có cách giải quyết phù hợp! Lưu gia đã toan tính không thành, Lưu tướng cũng đã lấy cái chết tạ tội, phụ hoàng hãy bỏ qua cho Lưu gia một lần đi!”
Hoàng đế đang nổi nóng, nhìn thấy Ninh Tương Y cãi lại quyết định của ông ta, ông ta nguy hiểm híp mắt: “Ngậm miệng! Xem ra trẫm chiều ngươi quá rồi, để ngươi to gan dám chất vấn quyết định của trẫm sao?I”
Áp lực nặng nề của đế vương khiến Ninh Tương Y có phần không thở nổi, nàng hiểu rõ cầu xin sẽ chỉ khiến sự việc càng hỏng bét hơn, nhưng lời đã ra khỏi miệng không thu lại được.
Hít sâu một hơi, nàng ép mình tỉnh táo lại: ‘Phụ hoàng… Người thường xuyên nói, định quốc thượng võ, an bang thượng nhân*, sao lại không thể tha cho Lưu gia một con đường chứ?”
*Nghĩa là: để bình định được quốc gia thì cần đề cao vũ lực, còn để quốc gia yên ổn phát triển thì cần đề cao con người “Làm càn!” Phản! Đúng là phản rồi, lại còn muốn dạy lại ông ta nữa à? Hoàng đế khó thở, giận dữ nói: “Còn đứng đó làm gì! Lôi công chúa đi! Cấm túc ở Thái Cực điện!”