Đêm nay vô cùng khó khăn với Vân Cẩm, nhưng với Ninh Tương Y cũng không khác gì!
Nghe tiếng khóc trắng đêm không ngớt kia, nàng đột nhiên cảm thấy có phải mình làm sai rồi không… Một người như vậy, có lẽ bà ấy nhu nhược vô dụng, có lẽ hay khóc lóc sợ sệt.
Nhưng cũng thuần khiết thiện lương, bà ấy là người đầu tiên dám nói với nàng, bởi vì chê Hoàng đế xấu mà không muốn được sủng ái.
Ninh Tương Y nhớ tới cuộc nói chuyện mấy ngày trước, bà ấy lén nói muốn đi tới nhạc phường dân gian khiêu vũ, bà ấy nói đó là thời điểm bà ấy đẹp nhất, tất cả mọi người đều khuynh đảo vì điệu múa của bà ấy, bà rất muốn được làm lại lần nữa. ..
Có lẽ bà ấy luôn gây thêm phiền phức cho Tiêu Uyên, thế nhưng Tiêu Uyên cũng vui vẻ chịu đựng, một nữ nhân đáng yêu yếu ớt như này thật khiến người ta không cách nào không bảo vệ được.
Hôm sau, khi Hoàng đế rời đi, trên mặt nở nụ cười, vẻ u ám trên mặt ông ta đã bị xua tan, Ninh Tương Y lạnh lùng nhìn ông ta đi xa, vội nhảy xuống.
Sau khi nàng vào cửa, Vân Cẩm đang mặc y phục, bà ấy giật nảy mình, che kín ngực của mình, như chim sợ cành cong!
Ninh Tương Y thấy những vết xanh tím trên người bà ấy, nàng cũng không kiềm nổi cơn giận trong mắt!
Rốt cuộc tên cẩu hoàng đế Tiêu Thắng kia có biết thương hoa tiếc ngọc không?!
Thấy là Ninh Tương Y, Vân Cẩm hơi chật vật muốn sửa soạn lại cho mình, thế nhưng bây giờ trên người bà ấy không có chỗ nào lành lặn, che cũng đâu có ý nghĩa gì?
Những dấu vết mập mờ này khiến bà ấy vô cùng xấu hổ, thấy Ninh Tương Y ngồi lại đây, bà không kìm được lui vào giường. “Đừng nhúc nhích!”
Ninh Tương Y đột nhiên bắt lấy bà ấy, dưới lòng bàn tay, cơ thể bà ấy run nhẹ, không biết là vì sợ, hay vì nỗi sợ còn sót lại từ hôm qua.
Ninh Tương Y an ủi bà ấy, sau đó dần kéo chăn bà ấy ôm trong ngực, tính cả y phục mặc vào một nửa, để bà ấy phơi bày trước mắt mình… non nớt, mà yếu ớt.
Thấy Ninh Tương Y nhìn bà ấy không nói câu nào, Vân Cẩm hơi ngượng ngùng nói: “Bệ hạ đã đồng ý với ta rồi, hắn nói, hắn sẽ không đưa Uyên Nhi đi Lâu Diệp nữa!”
Trong giọng nói của bà ấy có chút kiêu ngạo, dường như đã quên đêm qua bà ấy khóc thê thảm một đêm như thế nào, quên mất mình bị đối xử như nào.
Ninh Tương Y che đi phức tạp trong lòng, khích lệ: “Ta biết mà, ngoại trừ bà ra, không ai làm được.”
Lời của nàng khiến mặt Vân Cẩm hơi đỏ lên, hơi khó chịu xoay người đi. “Cô nương đừng nhìn, tấm thân tàn hoa bại liễu của ta chỉ làm bẩn mắt cô thôi.”
Ninh Tương Y lại lấy ra một bình thuốc: “Cơ thể của Vân Cẩm phu nhân tất nhiên là đẹp nhất thiên hạ, nếu không làm sao sinh được Tiêu Uyên chứ?”
Tay nàng lấy thuốc cao, trong nháy mắt chạm vào da thịt bà ấy, Vân Cẩm không nhịn được run lên.
Bà ấy hơi mỏi mệt nhắm mắt lại, mặc cho Ninh Tương Y muốn làm gì thì làm.
Mùi thuốc cao thoang thoảng khiến nét mặt bà ấy giãn ra không ít, thần kinh luôn căng thẳng vừa rồi cũng dần dần thả lỏng.
Bà ấy đột nhiên nói: “Tối hôm qua cô nương vẫn luôn không hề rời đi đúng không?”
Ninh Tương Y dừng một chút, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng. “Ta biết mà”
Vân Cẩm cười cười, bà ấy nhắm mắt lại, nụ cười đó có vẻ hơi đau khổ, bà ấy đột nhiên nói. “… Thật ra… Tối hôm qua có rất nhiều lần, ta không chịu được muốn kêu cứu với cô.”
Ninh Tương Y không khỏi thở nhẹ lại, gần như nín thở bà ấy nói chuyện. “Ta biết, chỉ cần ta kêu, cô tuyệt đối sẽ tới cứu ta, lần trước cô còn giáo dục Uyên Nhi, thật ra có đôi khi, cô nương cũng là người không để ý hậu quả.”
Bà ấy nửa trợn mắt, làn mi dài khẽ run, như đang sợ. “Nhưng ta nhịn được, lần nào ta cũng tự nhủ, nhẫn nại thêm chút, nhẫn nại thêm chút là được, không ngờ lại nhịn cả buổi tối, như cơn ác mộng vậy.”
Ninh Tương Y buông mắt không nói gì, bà ấy tiếp tục nói. “Thật ra tối hôm qua ta hi vọng cô có thể xông tới cứu ta hơn! Như vậy ta có cớ để vin vào, không phải ta không có dũng khí, không phải ta không muốn kiên trì, là cô cắt ngang sự kiên trì của ta… Thế nhưng, cô không làm.”
Nàng nhịn được, cũng không xông tới, tiếng khóc thảm thiết khiến nàng áy náy, song không khiến nàng mất đi tỉnh táo. “Cho nên tối hôm qua có một khoảng thời gian rất dài, ta hận cô!”
Vân Cẩm nói xong, mở to hai mắt quay người, nhìn Ninh Tương Y. “Hơn nữa, ta phát hiện, khi hận một người sẽ thấy thời gian trôi nhanh hơn, cho nên ta càng hận cô hơn.”
Một tay Ninh Tương Y cầm bình thuốc, một tay để không nhìn bà ấy, nét mặt có phần thương xót. “Vậy vì sao bà không hận Hoàng đế?” Ninh Tương Y lạnh nhạt mở miệng: “Kẻ trực tiếp bạo hành bà, kẻ trực tiếp khiến bà đau khổ, vì sao bà không hận ông ta?”
Câu hỏi của Ninh Tương Y khiến Vân Cẩm phu nhân há miệng ra, không biết phản bác như thế nào. “Bởi vì, bà nhu nhược!”
Ninh Tương Y nhìn bà ấy, đáy mắt là ánh sáng dao động, giọng nói của nàng cũng rất nhẹ, không hề như đang phản bác.
“Ở trong lòng bà, Hoàng đế cao cao tại thượng không thể đánh bại, mà ở trong lòng bà, ta giống như bà, là một nữ nhân, nhưng ta lại tự tại hơn bà, hận ông ta khiến bà cảm thấy đáng sợ, bởi vì bà cảm thấy bà không thể nào là đối thủ của ông ta, nhưng hận ta thì dễ hơn nhiều, bởi vì ở trong lòng bà, nữ nhân dù như thế nào cũng là kẻ yếu.”
“Không..”
Sắc mặt Vân Cẩm trắng bệch, bị vạch trần trần trụi như vậy khiến bà ấy gần như không chịu nổi! Bà ấy đau khổ ôm đầu lắc nguầy nguậy, không phải như vậy! “Bà còn nhớ rõ nguyện vọng bà nói với ta mấy ngày trước không?”
Vân Cẩm đột nhiên không nhúc nhích, cúi đầu, không rên một tiếng. “Bà nói bà muốn đi nhạc phường dân gian khiêu vũ, trải nghiệm cảm giác để người đời khuynh đảo vì dáng múa của bà lần nữa, bà còn nhớ rõ không?”
Ninh Tương Y nói đến đây, đột nhiên có chút phiền muộn buông cổ áo trước ngực ra. “Bà nói đúng, có đôi khi ta xúc động thực sự không để ý hậu quả, cho nên bây giờ ta hỏi bà, bà còn muốn đi không? Nếu như bà nói muốn, ta liều chết đưa bà ra ngoài, bất kể có được hay không, ta nói được thì làm được!”
Vân Cẩm nghe vậy ngước mắt nhìn nàng, trong mắt lấp loáng nước mắt. “Xin lỗi, cô hãy coi những lời hôm đó như giấc mơ đi.” “Vì sao?” “Bởi vì, đã muộn rồi..”
Nói xong, Ninh Tương Y nghe thấy một nhóm người vội vàng đi đến, từ xa đã cường xướng. “Thánh chỉ đến… Tạp gia chúc mừng nương nương đây!”
Ninh Tương Y tránh ở một bên, chỉ chốc lát sau, một đám người đi vào, bọn họ thấy y phục của Vân Cẩm không chỉnh tề, vội vàng tới giúp Vân Cẩm mặc từng y phục vào, toàn bộ quá trình nét mặt của Vân Cẩm hờ hững, như biến thành người khác.
Thái giám dẫn đầu cười rạng rỡ: “Vân phi nương nương có phúc lớn đấy! Bao năm qua bệ hạ vẫn không quê nương nương được, có thể thấy tình thâm ý dài với nương nương”
Vân Cẩm đột nhiên nhìn hắn ta, thái giám kia vội kịp phản ứng, cười vỗ miệng mình: “Nhìn cái miệng rách của nô tài này! Vân phi nương nương gì chứ, rõ ràng là Vân Quý phi mà! Nương nương đừng bực!”
Vân Cẩm đột nhiên mở miệng. “Ngươi nói sai vị phân của ta.”
Sắc mặt thái giám kia trắng nhợt, ai biết cá ướp muối của lãnh cung còn xoay người được chứ?
Hắn ta đang định nịnh nọt, Vân Cẩm lại không hề nhìn hắn ta, nói. “Đã nói sai, vậy tự mình vả miệng đi.”
Lời của bà ấy khiến tất cả mọi người ngây dại, ai mà chẳng biết tính cách Vân Cẩm yếu đuối chứ?
Nhưng dù sao thái giám kia cũng không phải người thường, vội vàng tát mình, ra tay rất ác, vang lên bôm bốp trong lãnh cung, còn vừa đánh vừa nói: “Nô tài sai rồi, xin nương nương tha thứ!”
Ninh Tương Y quan sát Vân Cẩm trừng phạt thái giám từ một nơi bí mật gần đó, ánh mắt kia từ bất an sợ hãi, đến hả hệ, đến nghiêm nghị.
Sau đó thay y phục xong trong tiếng tát.
Bà ấy liếc qua chỗ Ninh Tương Y giấu mình, lại nhìn xung quanh một vòng, cười khẽ. “Về sau, bản cung chính là Vân Quý phi, mọi thứ nơi này… đốt hết đi.”
Nói xong, bà ấy sải bước đi ra ngoài, mà nhóm cung nhân nghe vậy, vội vàng lấy cây châm lửa ra châm lửa đốt, buồn cười, đây chính là người được lòng Hoàng đế, bọn họ không đắc tội nổi!
Trong áng lửa, Ninh Tương Y đưa mắt nhìn Vân Cẩm rời đi, mà sau khi ánh lửa được đốt, Vân Cẩm cũng quay đầu lại, mặc dù không nhìn thấy đối phương, nhưng ánh mắt của bọn họ như chạm vào nhau.
Một ánh nhìn, dứt khoát.