Giọng điệu dứt khoát của hắn khiến Ninh Úc bực bội, có phải thật sự chỉ là do hắn tưởng tượng?
Mang theo hoài nghi này, La Khải hồi bẩm cái gì hắn cũng không nghe lọt tai, khi dùng bữa cũng có chút không quan tâm, hắn luôn cảm thấy hắn bỏ sót gì đó, không chịu tin đó chính là một giấc mơ đẹp.
Mãi đến khi, hắn nhìn chiếc nhẫn màu đen trên tay…
Cái này, lúc đầu một cặp, còn có một chiếc, mang ở trên cổ của hắn.
Ninh Úc vô thức sờ sờ vào ngực mình, trước đó gấp gáp, hắn cũng không phát hiện… Nhưng bây giờ sờ một cái, hắn cuối cùng biết đến mình bỏ sót cái gì!
Chiếc nhẫn! chiếc nhẫn của hắn đã mất! Không chỉ có như thế, dây chuyền của hắn cũng không thấy!
Ninh Úc cẩn thận sờ sờ cổ của mình, lại sờ sờ vạt áo của hắn, sau đó trực tiếp đứng dậy, chạy đến bên giường.
Lúc này giường đã được sắp xếp chỉnh tề, hắn tìm người đến hỏi, hỏi bọn họ có thấy dây chuyền của hắn hay không.
Thuộc hạ Ninh Úc một mặt ngơ ngác, nếu như bọn họ phát hiện dây chuyền, sao có thể không giao ra được?
Hắn lắc đầu, xác định mình chưa từng nhìn thấy dây chuyền.
Ninh Úc có chút gấp, hắn ép mình tỉnh táo lại, lại hỏi.
“Lúc ngươi sắp xếp giường, có phát hiện điểm kỳ quái gì hay không?”
Người kia nghĩ thật lâu, thấy Ninh Úc biểu lộ rất nghiêm túc, cũng không dám giấu, thấp giọng ngượng ngùng nói, “Trên chăn có một mùi hương kì lạ… Chỉ là bây giờ cung nhân cũng đã cầm đi giặt.”
“Mùi hương!”
Hắn nhớ ra rồi! trong mơ, trên người Hoàng tử cũng có mùi hương kỳ quái, có lẽ hắn không phải nằm mơ, thật sự là nàng!
Nàng tới, nàng lấy đi dây chuyền lúc trước nàng đưa cho hắn, còn có chiếc nhẫn hắn chuẩn bị tặng cho nàng!
Bọn họ còn làm chuyện như thế!
Ninh Úc mặt vừa đỏ vừa trắng, cả 2 người kinh ngạc nghi hoặc bất định, các thuộc hạ một bên cũng thấp thỏm không thôi, còn cho là mình đã vô tình làm cái gì khiến Vương gia không thích, mồ hôi chảy xuống!
“Vương gia. … Có phải là thuộc hạ...”
“Ngươi rất tốt.”
Trong ánh nến, hắn vậy mà nhìn thấy Vương gia nhà mình cười với hắn!
“Có thưởng.”
Có phần thưởng!
Người hận không thể chạy khắp nơi hỏi xem! Ai đến giải thích hộ hắn đây là tình huống gì?
Chờ người đi ra từ phòng Ninh Úc, còn chưa lấy lại tinh thần, La Tiểu Thất vội vã cuống cuồng chạy tới, lặng lẽ hỏi, “Làm sao rồi? Vương gia phạt ngươi sao?”
“Không có…” Hắn lắc đầu, “Vương gia thưởng ta rất nhiều đồ tốt...”
La Tiểu Thất quả nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi, làm sao bây giờ, Vương gia giống như có dấu hiệu điên rồi…
Có lẽ là lúc ban ngày đã ngủ qua, Ninh Úc nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được.
Ninh Úc nằm lỳ ở trên giường tỉ mỉ ngửi một lần, xác định một chút mùi hương cũng không có, mới có chút tiếc nuối thở dài.
Hồi lâu, hắn sờ lấy cổ của mình, lộ ra một nụ cười ngốc…
Hoàng tỷ còn sống!
Nụ cười hắn càng lúc càng lớn! Hắn chưa từng chắc chắn như vậy! Hoàng tỷ còn sống!
Những chuyện kia thật sự đều không phải giấc mơ của hắn, Hoàng tỷ đến, nàng nói nàng nhớ hắn, bọn họ còn làm chuyện như thế, chỉ là nàng nói hắn đè lên hài tử, hắn mới buông nàng ra.
Con của bọn họ xác định cũng còn sống!
Nàng còn lấy đi dây chuyền và chiếc nhẫn!
Ninh Úc càng nghĩ càng không thể tự đè vui vẻ xuống! Những cảm giác quấn quýt trong mơ kia, cùng nàng miệng nhỏ thơm ngọt của nàng, lại một lần nữa hiện hiện, Ninh Úc cả người đều kích động lên! Phấn khởi căn bản không ngủ được!
Nhưng, nàng tại sao phải đi?
Nụ cười Ninh Úc dần tắt đi.
Nàng tại sao phải thừa dịp hắn uống say, lại còn phải lén đi đâu?
Còn có thích khách kia, kỳ thật chính là người đi tiếp ứng nàng, để nàng có thể thông suốt hành động, tại sao phải rời đi?
Chỉ có một lời giải thích…
Bởi vì Hoàng tỷ không khống chế được cổ độc, nàng sợ tổn thương hắn, cho nên cự tuyệt trở lại bên cạnh hắn...
Nha đầu ngốc…
Ninh Úc muốn điên lên!
Hắn nhíu mày rồi lại cười, ôm gối, cảm giác mình muốn nổi điên lên!
Hắn bình thường không uống rượu, vì sao hôm nay phải uống rượu?! Ninh Úc cuối cùng cũng trải nghiệm được cảm giác vô cùng hối hận! Nếu hắn không có uống rượu, có lẽ hiện tại hắn liền có thể ôm bảo bối của hắn đi ngủ, a a a! Hắn tại sao phải uống rượu?!
Ninh Úc trên giường lăn qua lăn lại.
Nhưng cuối cùng hắn lại vui vẻ!
Hắn xác định Hoàng tỷ còn sống, cũng biết hài tử bọn họ cũng không sao, nàng cũng an toàn! Thật tốt, còn có tin tức nào tốt hơn cái này?
Ninh Úc quyết định phải dịu dàng nhã nhặn một chút, không thể lại phóng túng phô trương tìm người như vậy, có lẽ sẽ hù đến nàng… Nhưng hắn sẽ không bỏ rơi nàng!
Hắn nhất định phải tìm đến nàng! Nàng đã ở đây, vậy hắn sẽ không đi!
Không biết nghe được tin tức này Nghiệp Quốc chi vương có khóc hay không, dù sao Ninh Tương Y cũng đã khóc rồi.
Ban đầu tưởng rằng nữ nhi lần này đi sẽ không trở về, không ngờ nàng không chỉ có trở về, mà còn khóc chạy về, Tuyết Liên có chút mơ hồ, sau khi kịp phản ứng,sau khi phản ứng lại cảm thấy hụt hẫng.
Chỉ nói rằng đàn ông không có cái gì tốt!
Tuyết Liên nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ có thể như vậy!
Nàng còn tưởng rằng, kết cục tệ nhất, là Nhiếp Chính Vương không thèm để ý đến nữ nhi mất trí nhớ, bắt bỏ hài tử, nhưng nhìn thấy nữ nhi khóc chạy về, nàng còn có gì không rõ, chắc chắn là Nhiếp Chính Vương nói gì, nữ nhi mới ấm ức như vậy!
m thầm đem Nhiếp Chính Vương mắng chửi vô số lần, nhưng đối với Ninh Tương Y nàng lại không hề tỏ ra tốt đẹp.
“Còn biết trở về, ta còn tưởng rằng ngươi đi ra ngoài sẽ không trở lại.”
Ninh Tương Y thấy nàng cũng rất không được tự nhiên, cho dù vô duyên vô cớ có lại mẫu thân, đều sẽ giống như nàng thôi, dù sao các nàng cũng mười mấy năm không gặp… Chỉ là sau một khoảng thời gian ở chung, ở giữa các e nàng cũng có một chút tình nghĩa.
” Không phải đã trở về rồi sao!”
Ninh Tương Y bĩu môi không phục, hai mắt vẫn đỏ hoe, rõ ràng đã khóc rất lâu rồi.
Chẳng biết tại sao, đối mặt Tuyết Liên, nàng lại giống như lúc đối mặt với sự phụ, kích động rất lớn, chính nàng cũng phát hiện, nhưng không thể không khống chế, có lẽ… Đây chính là tình cảm máu mủ ruột thịt, khiến nàng vô thức coi Tuyết Liên là người đối đãi tốt với mình, cho nên không cần che lấp kích động trong lòng.
Tuyết Liên cũng rất muốn hỏi, nhưng đó là chuyện buồn của con gái, nàng cảm thấy mình đồng cảm hơn nên không hỏi chuyện khó chịu giữa cô và Ninh Úc, chỉ nói.
“Con có nhớ ra được điều gì không?”
Ninh Tương Y gật gật đầu, lại lắc đầu, “Lúc đó ta nhớ tới một chuyện, lúc đầu ký ức đang rất nhanh khôi phục, thế nhưng…”
Thế nhưng Nhiếp Chính Vương đột nhiên tỉnh, về sau lại xảy ra chuyện như thế, Ninh Tương Y càng nghĩ càng ấm ức, nàng làm sao lại để đánh mất bản thân?