Người nói vô tình, người nghe cố ý, Hoàng đế sắc mặt nhất thời chìm xuống, dù sao hắn đã là Hoàng đế nhiều năm như vậy, lửa giận trong lúc đó nhanh đến mức người ta còn không kịp để ý là nguyên nhân gì.
Nhưng bởi vì hắn không biểu hiện ra, không có nghĩa là người khác không cảm giác được, Chiêu Dương Điện khi đó cũng là có một số lão nhân, lúc này cảm thấy Hoàng để không vui nhưng là không có lý do, nên động tác ra vào cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ninh tương Y thì không nhận ra, vẫn nhìn Hoàng đế, Hoàng đế rũ mắt xuống, cười nói.
“Ngươi thật đáng khen người … Ta nhận được mật thư của Ngọc Kỳ. Mặc dù hiện tại vẫn đang chưa ổn định nhưng bọn họ vẫn rất quan tâm đến chuyện của Ngân Trang và có ý muốn hợp tác kinh doanh cùng Đại Dục. Tất cả chuyện này là công lao của ngươi,Y Nhi”
Khi Ninh Kham nói ra lời này, rõ ràng chỉ là một cái cớ, nhưng hắn lại cảm thấy đau lòng vô cớ, tất cả đây quả thật là công lao của Ninh Tương Y, nếu không có nàng ấy, chuyện hợp tác kinh doanh giữa các nước sẽ là một câu chuyện ngớ ngẩn, huống hồ bây giờ chuyện này còn là một sự hợp tác vô cùng mới mẽ.
Và Hoàng đế Ngọc Kỳ cũng có nhắc đến Ninh Tương Y trong thư của hắn, hiển nhiên hắn biết khả năng của nàng và muốn mời nàng đến Ngọc Kỳ một chuyến, Nữ nhi của hắn … thật là không thể tưởng tượng nổi nàng giỏi giang đến mức nào.
Nghe được những gì Ninh Kham nói, Ninh Tương Y hoàn toàn không nghi ngờ gì, cô không phải là người đa nghi, huống chi là người thân không phải ở kiếp này?
“Phụ hoàng, người thật là khoa trương! Đây là việc ta nên làm!” Ninh Tương Y nhìn chằm chằm vào bàn đầy đồ ăn, mà nói với Ninh Kham,”Trong tương lai Đại Dục sẽ ngày càng giàu có, phụ thân sẽ thưởng cho con nhiều hơn đồ ăn ngon hơn!”
Lời nói của nàng khiến Ninh Kham dở khóc dở cười nhưng trong lòng càng chua xót.
Lúc này các món ăn dần dần được bưng lên, không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, trộn lẫn vào nhau tuy không có cảm giác khó chịu nhưng lại khiến người ta đói bụng, Ninh Tương Y nhìn Hoàng đế có chút ngượng ngùng, “Vậy thì ta bắt đầu ăn được chưa?”
Ninh Kham trừng mắt nhìn cô, “Ăn đi!”
Nói xong, hoàng đế cũng liếc nhìn mặt bàn.
Trên bàn nhiều món ăn nhưng chỉ có mỗi một món canh, Ninh Tương Y có thói quen, đó là trước khi ăn sẽ để bát canh sang một bên, để nguội rồi mới uống, hôm nay nàng cũng không ngoại lệ. Nàng tự tay bưng bát canh sang bên cạnh, rồi bắt đầu ăn!
Nàng gắp một miếng thịt giòn bỏ vào miệng, hai mắt lập tức nheo lại, sau khi ăn xong đầy biểu cảm nói: “Phụ Hoàng, tay nghề của đầu bếp hoàng gia thật tốt, con ăn như này sẽ béo ú cho xem!”
Ninh Kham nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn trào phúng của nàng, không biết lý do gì mà sống mũi cay cay. “Nếu thích thì ăn thêm đi. Cứ nói những gì người muốn ăn. Ta sẽ cho người ăn thỏa thích được chứ?”
Ninh Tương Y gật đầu, không khách sáo chút nào, nàng tuy ăn nhanh nhưng cũng không hề lỗ mãng, ngược lại còn có cảm giác hào phóng.Ninh Kham nhìn nữ nhi này, đột nhiên quên cả gắp thức ăn.
Hôm nay Ninh Tương Y mặc một chiếc váy tơ mỏng màu hồng, màu sắc thanh tú nhất, khiến nàng càng xinh đẹp như một đóa hoa nở rộ.
Nàng kéo một búi tóc lỏng lẻo trên đầu, sau đó lấy kẹp tóc của chính mình cố định ở một bên. Đó là một quả bông màu hồng mềm mại với những tua trắng rơi bên dưới. Bất cứ khi nào nàng cúi đầu xuống để ăn thứ gì đó, chiếc tua rua đó sẽ trượt sang một bên của khuôn mặt nàng, càng làm tôn lên nàng da trắng hồng không tì vết kia.
Khi có món gì ngon, Ninh Tương Y sẽ nhíu mày vui sướng cảm nhận nó, nhìn thật là đáng yêu.
Ninh Kham đột nhiên cảm thấy, nếu mình bằng tuổi Ninh Giác và Ninh Úc, lại yêu một người không nên yêu ra sao?
Chỉ nghĩ tới đó, hoàng đế đã đặt miếng đậu phụ vào đĩa sạch của mình, Ninh Kham vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt có chút quỷ quyệt của Ninh Tương Y, nàng cười tủm tỉm nói: “Phụ hoàng, người vừa khỏe nên ăn chút gì đi sao cứ ngồi im như vậy?”
Với dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng vào người làm cha như hắn của Ninh Tương Y, Ninh Kham đột nhiên nghẹn họng không nói được lời nào.
“Y Nhi …” Ninh Kham một lúc sau mới khó khăn nói: “Ngươi có ước nguyện gì không?”
Hoàng đế vốn dĩ muốn hỏi nàng thích gì, nhưng nàng quá thông minh nên hắn không dám hỏi, còn nói thêm,” Vì Đại Dục ngươi đã làm rất nhiều việc rồi. Nếu người có nguyện vọng gì thì cứ nói … Ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi”.
“Không có nguyện vọng gì…” Ninh Tương Y đáp lại trong tiềm thức, nàng lúc này cảm thấy tối nay Hoàng đế có chút kỳ quái, nàng cắn đũa suy nghĩ rồi nói: “Chỉ mong Đại Dục có thể phát triển tốt không cần đánh trận, sau này càng ngày càng giàu có, chỉ cần vậy thôi, ta không còn mong muốn nào nữa.”
Nàng nói ra lời này là tuyệt đối chân thành, bởi vì trong mắt nàng không có ham muốn hay khát vọng, nàng nói rất tự nhiên, rõ ràng suy nghĩ này đã ăn sâu vào trong lòng nàng từ lâu rồi.
Ninh Kham không khỏi hỏi: “Ngươi là nữ nhi của ta, còn không muốn lập thất sinh con.. tại sao … vậy?”
Ninh Tương Y kỳ lạ nhìn hoàng đế, “Phụ hoàng, người nói sai rồi, theo người chuyện hôn sự, sinh con có phải quan trọng hơn quốc sự không? Ta là nhi thần của người, ta thông minh như vậy, thực sự gả ta đi có gì là tốt sao?”
Nàng càng nói nhiều, lông mày càng nhảy múa, nhìn nàng đang trào phúng và tự đắc thật đáng yêu làm sao.
Ninh Tương Y luôn như thế này. Không có chút áp lực nào khi nàng tự khen ngợi bản thân, điều đó thật kì là và thậm chí nàng còn cảm thấy mình như vậy rất có ý nghĩa!
Thật là khiến người ta vừa giận vừa thương!
Ninh Kham lúc này nhìn nàng đờ đẫn, chịu đựng nỗi đau trong lòng, thì thầm nói.
“Ngươi cho dù ăn thật sự cũng không thể ngừng miệng được sao?!”
Vừa nói Hoàng đế vừa vươn tay định đắp một miếng tôm, nhưng lại bị Ninh Tương Y chặn đũa cướp ngang hông!
“Phụ hoàng, người còn chưa được ăn đồ này đâu,người ăn đậu hũ đi!”
Vừa nói nàng vừa đưa con tôm lên miệng như khoe khoang: “Cho ta cái này, để ta ăn cho!”
Nàng thật là nghịch ngợm!
Sau khi ăn xong, Ninh Tương Y cảm thấy có chút khát nên bưng bát canh lên, đôi mắt tươi cười vốn dĩ của Ninh Kham liền ngưng tụ lại, chằm chằm nhìn nàng đưa bát lên miệng, tay Ninh Kham siết chặt như muốn chết đi được, dường như là hắn sắp mất sự kiểm soát của chính mình.
Ngay lúc đó, Thường Hỉ liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm động tác của Ninh Tương Y!
Ninh Tương Y nhíu mày, nhưng đột nhiên đặt bát xuống, thở dài.
Trong lúc đó, không khí chật hẹp dường như đồng loạt tuôn ra, Ninh Kham thở phào.
“Chuyện gì vậy?”
Có lẽ nào … nàng ta đã phát hiện ra chuyện gì?
Ninh Tương Y nhìn Hoàng đế, lông mày nhíu chặt, đột nhiên nghiêm nghị nói.
“Phụ Hoàng…… Người sức khỏe không tốt sao?”
Ninh Kham thấy nàng hỏi vậy thì hỏi lại, “Tại sao lại hỏi ta như vậy?”
Ninh Tương Y nghiêng đầu qua một chút, sau đó yên lặng hướng về phía Thường Hỉ ở một bên nói: “Nhìn Thường Hỉ, sắc mặt thật xấu … còn người, phụ hoàng, ngươi cũng thật kỳ lạ, ngươi…”. Ninh Tương Y có chút lo lắng, tuy rằng không nói xong, nhưng ý tứ rất rõ ràng, Hoàng đế đột nhiên trở nên như thế này, tình trạng của hắn càng ngày càng nặng sao?
Ninh Kham sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang kề cận nghiêm túc như vậy, sau khi vướng bận một hồi vẫn bĩu môi.
“Phụ Hoàng… Con là muốn tốt cho người, Người thật sự có chuyện gì đừng tự mình để trong lòng, nói cho ta biết, ta chính là người thân nhất sẽ hết lòng chăm sóc, giúp đỡ người”
Ninh Kham cố nén lại những giọt nước mắt chợt trào ra, đành phải quay mặt đi chỗ khác để nhìn Thường Hỉ, Thường Hỉ thót tim quỳ xuống, làm Ninh Tương Y giật cả mình!
- ---------------------------