Mục lục
Kiếp này chỉ nguyện bên người – Ninh Tương Y (full) – Truyện ngôn tình hay nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, Tề Vương Phủ có lửa cháy lớn!

Ninh Úc nhìn khói lửa bốc lên, nhất là đang mùa hè, ngọn lửa không thể đỡ nổi, một chút liền đốt một phần năm phủ, trong đó có gian phòng của Hoàng tỷ trước kia ở.

Sắc mặt hắn cực u ám, nhìn đám cấm quân ra ra vào vào cứu hỏa, hắn đứng trước đám cháy, mặt bị chiếu đỏ, sâu trong đáy mắt càng nổi lên một tảng máu.

“Vương Gia!” La Khải quỳ bên cạnh hắn, “Người phóng hỏa bị đuổi bắt, đã cắn độc tự sát!”

Lúc này, La Tiểu Thất cũng chạy tới quỳ xuống, “Báo cáo! Vương Gia, không ít người dâng thư lên vạch tội ngài, khuyên Hoàng đế thu hồi quyền điều hành cấm quân trong tay ngài. Phải chăng cần chặn đường bọn chúng?”

“Báo – Vương Gia! Trong doanh trại cấm quân xuất hiện nội gián, kích động đấu đá, có nên xử chết tại chỗ?!”

“Báo! Vương Gia, vành đai cách ly đã đào xong, lửa sẽ không thể lang rộng nữa.!”

Khói lửa còn đang bốc lên, bọn họ quỳ gối ở nơi này, đều cảm thấy khó mà thở nổi, trên mặt nóng đến bỏng rát, mà mặt Ninh Úc không hề thay đổi, hắn nghe được liên tiếp bẩm báo, chỉ lạnh lùng nói.

“Ra lệnh tất cả mọi người tới đây, cứu căn phòng này cho ta.”


“Còn các phòng khác thì sao?” Trong lửa cháy này, còn có thư phòng và chỗ ở của Vương Gia, lúc trước vì muốn ở bên công chúa, nên Vương Gia cố ý làm phòng này, sau này cũng không có dời đi... Cả thư phòng trọng địa, chẳng lẽ không cần cứu sao?

Ninh Úc nhắm mắt lại, che giấu đáy mắt uất hận, lạnh lẽo nói.

“Để nó bị đốt đi.”

Lúc này La Khải bị Tiểu Thất đẩy một chút, đứng ra nói.

“Vương Gia, trước mắt việc cứu hỏa không phải là quan trọng nhất, còn có rất nhiều người chờ lệnh của ngài!”

Ninh Úc lúc này mới nhìn bọn họ một chút.

“Các ngươi vừa mới nói cái gì?”.

Đám người nhìn nhau!

Nhưng không còn cách nào, bọn họ vẫn cắn răng nói lại một lần, ánh mắt Ninh Úc lúc này mới rời khỏi gian phòng của Hoàng Tỷ ở, nhìn bọn họ

“Người phóng hỏa bản vương biết rất rõ, không cần điều tra. Kẻ vạch tội bản vương, cũng không cần chặn đường, để bọn họ vạch tội đi, nếu như có thể, người của chúng ta cũng có thể đi vạch tội bản vương. Về phần cấm quân bản vương tự có thu xếp, không cần phải lo lắng.”

La Khải có chút không rõ vì sao chính người bọn hắn cũng phải đi theo vạch tội Vương Gia?

Nhưng hắn cũng không hỏi ra miệng, chỉ là nghiến răng nghiến lợi nói, “ những người vạch tội kia, bình thường nhận không ít đồ tốt của chúng ta, bây giờ vậy mà nói đối đầu liền phản bội ngay!”



Ninh Úc yên lặng không nói, điều này đã nằm trong dự tính, dù sao hắn cho tới nay, trừ đại thần thân cận, cái triều thần khác hắn chỉ dùng tiền để lôi kéo, cũng không muốn kết bè kết cánh lớn bao nhiêu.

Bởi vì hắn đã thề, không xưng đế, như vậy hắn không xảy ra xung đột với Thái tử còn được, một khi quyết chiến với Thái tử, những người kia sẽ đi giúp Hoàng đế tương lại, một cái thề không làm Hoàng đế của Vương Gia! Cho dù ai cũng biết phân rõ lợi hại.

“Vương Gia, Thái tử đã lấn lên trên đầu chúng ta, chúng ta phải phản kích thế nào?”

Chiếu theo suy nghĩ của những hạ nhân này, cùng trong tác phong thường ngày của Vương Gia, hắn cảm thấy nếu Vương Gia ra tay, Thái tử nhất định sẽ thua rất thảm!

Nhưng thật bất ngờ chính là Ninh Úc lắc đầu “Chờ một chút đi.”

“Chờ cái gì?” Có người vô thức hỏi.

Ninh Úc nhìn lửa dần dần bị diệt, sắc mặt mới có chút dịu đi.

Chờ Hoàng đế quyết định... Hắn sợ nếu hắn còn ở lại kinh thành, sẽ phải nhuốm máu mảnh đất này.

Thấy Ninh Úc bất động, bọn họ từng người đều có chút uất ức.

La Khải cau mày nói, “Cũng không biết Thái tử đột nhiên nổi điên làm gì! Khoảng thời gian này, hắn không ngừng gây sự đủ chuyện với chúng ta, trước đó vài ngày, chiêu ngục xuất hiện bạo loạn chắc chắn cũng có bàn tay Thái tử! Hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đúng rồi! Hắn còn đem tất cả tiền của Ngân Trang rút đi, mà hắn làm hành động này, không ít đại thần quý tộc đều đi theo rút đi, Ngân Trang tổn thất cực lớn!”

Tiểu Thất căm giận nói.

Ninh Úc lúc này lại cười, trong mắt có vẻ đắc ý.

“Các ngươi nói không sai.”

“Ừ “

“Ừm?!”

“Hắn xác thực đã điên.”

Ninh Úc bên này vội vàng cứu hỏa, trong hoàng cung cũng có người bàng hoàng.

Trên mặt đất đầy sổ gấp và văn thư bị ném, còn Hoàng đế ngồi ở trên ngai vàng, hai tay chống lên đầu, mỏi mệt không nói nên lời.

Thường Hỉ liền vội vàng đuổi đám cung nhân đang quỳ phía dưới ra, khuyên nhủ hoàng đế.



“Bệ hạ, thân thể quan trọng”

“Ha ha…” Cúi đầu vò tóc Ninh Kham phát ra tiếng cười nặng nề, đêm khuya trong điện có chút rùng mình đáng sợ.

“Ninh Giác thật đúng là không ra tay thì thôi, vừa ra tay khiến người khác kinh ngạc...” Ninh Kham cười lạnh, “Hắn không chút kiêng kỵ chọc giận Ninh Úc, một là nhắm ngay Ninh Úc nghe lời Y nhi, sẽ không mạnh mẽ phản công, coi như phản công Ninh Giác chỉ sợ cũng vui vẻ quyết chiến cùng Ninh Úc ở một trận, được! Rất được, một núi không thể chứa hai hổ, bọn họ đấu là phải!”

Thường Hỉ nghe xong, trương cả mặt cả mày nhíu chặt, “Bệ hạ… Hai vị điện hạ... Sẽ có chừng mực…”

“Có chừng mực?” Ninh Kham bỗng nhiên cao giọng!”Ninh Giác rút vốn, đã khiến lòng người trong thiên hạ bàng hoàng, trong cấm quân đấu đá, đêm nay Vương phủ lại bốc cháy! Bước kế tiếp là cái gì? Chỉ sợ đang chờ vạch mặt quyết đấu hay sao?!”

Lúc này, có tiểu thái giám trong đêm đưa sổ gấp tới, Thường Hỉ nhìn thấy không muốn trình lên, nhưng Ninh Kham đã giật lấy đi, liên tiếp nhìn mấy bản, hắn tức giận đến xanh cả mặt, tiếng cười càng phát ra lạnh lùng!

“Thật... Tốt! Nhiều văn thư vạch tội như vậy, sáng mai chỉ sợ càng nhiều hơn! Đây là quyết đấu rồi à!”.

Thường Hỉ ôm sổ gấp, giống ôm củ khoai nóng bỏng cả tay, hai vị điện hạ đã làm loạn như nước với lửa, toàn bộ Chiêu Dương Điện cũng giống như dầu sôi lửa bỏng, gần muốn bốc cháy. Lúc này, hắn liền vô cùng nhớ đến công chúa, nếu công chúa ở thì tốt, nàng ở đây tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện như vậy trong cung.

Lúc này Ninh Kham sau khi phát một cơn thịnh nộ, cũng có chút tĩnh lại

Chuyện này hắn thật sự không thể nhúng tay, bây giờ Ninh Giác chỉ là đang tìm Ninh Úc để trút hết lửa giận mà thôi,như vậy nếu như hắn thật sự xuống tay, tình thế sẽ càng thêm ác liệt.

Ngăn Ninh Úc phản công lại càng không thể, một khi ép hắn hung ác, Ninh Úc phản công, đó sẽ là cục diện không chết không được.

Hắn hiện tại còn nhớ rõ Ninh Úc đã nói với hắn: Phụ hoàng, người nên cảm ơn Hoàng Tỷ, nếu là không có nàng, toàn bộ hoàng thất đều là kẻ thù của ta.

Bây giờ hắn chỉ cần nghĩ đến câu nói này, đã cảm thấy lưng ớn lạnh, sợ Ninh Úc cũng nổi điên theo.

“Bệ hạ… Bây giờ nên làm như thế nào cho phải?” Thường Hỉ cảm thấy, trước khi Tề Vương còn chưa phản công, nhất định phải giải quyết chuyện này.

Hồi lâu Ninh Kham mới yếu ớt nói.

“Ninh Úc không phải nói muốn đi sửa đường quốc lộ? Để hắn đi!”

“Thế nhưng là...” Thường Hỉ xoắn xuýt, thế nhưng không phải ngài còn muốn khiến Tề Vương mau chóng thành hôn sao? Một khi hắn đi nơi khác, vậy thì càng trời cao biển rộng, khó mà không chế.


“Còn cách nào đâu. “


Ninh Kham nói xong câu đó, giống như một nháy mắt già đi mười tuổi.


Trong lòng của hắn hiểu rõ ràng, Ninh Úc bị ép cho tới bây giờ cũng không hề phản công, là bởi vì hắn còn chờ lệnh được rời kinh, nhưng bị hoàng đế từ chối, nhưng bây giờ, tình thế bắt buộc, Ninh Kham không thể không nhượng bộ… Chỉ sợ đúng với mong muốn của hắn.


- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK