Ninh Tương Y đi qua nhìn, là một bản Thiên Tâm kinh, nhưng vì người viết chữ có vẻ không tỉ mỉ, nhìn qua bản Thiên Tâm kinh này không có vẻ trang nghiêm, mà như một tác phẩm nghệ thuật.
Không biết còn phải đợi bao lâu, Ninh Tương Y nhàn rỗi bèn cầm bút viết lên một tờ giấy trắng, nàng đang kết cấu lại chuyện kênh đào, có thể lợi dụng được dòng sông nào trong trí nhớ, cái nào thì không cần.
Nói mới nhớ, ở kiếp trước nàng cũng đi không ít nơi, nơi nào đến cũng máu chảy thành sông, ít để ý đến những điều này.
Nàng đang nghĩ đến ngẩn người, cánh cửa cọt kẹt mở ra, một nữ tử say khướt đi đến, nàng ta ôm trán, ngước mắt lên, lúc nhìn thấy Ninh Tương Y, hai mắt tỏa sáng.
“Tiểu công tử, nô gia còn tưởng ngài không tới chứ…” Vừa rồi Ninh Tương Y cứng rắn đưa mấy người thiếu niên ra ngoài, không ngờ nàng lại quay trở về.
Ninh Tương Y để bút xuống, gấp giấy bỏ vào lồng ngực của mình, lúc này mới nhe răng cười với nàng ta: “Giai nhân đã hẹn, sao lại không đến được?” Nghe nàng nói như vậy, Kinh Vân hừ một tiếng, tiếng hừ đó yêu kiều mị hoặc, nghe mềm cả xương sọ.
“Thật sự coi mình là nam nhi đấy à, Triêu Dương công chúa, không ngờ con người cô lại thú vị vậy đấy.” Bị vạch trần thân phận, Ninh Tương Y không hề lo lắng, nàng đi chậm đến trước mặt Kinh Vân, ngửa đầu nhìn nàng †a.
“Nếu như mạng lưới quan hệ của cô kĩ càng hơn, thì nên biết ta không phải là công chúa.” Kinh Vân che miệng cười một tiếng: “Có phải hay không khác nhau ở chỗ nào, trên người cô có tấm bài.
‘Như trẫm đích thân tới, ai dám động đến cô chứ?” Nàng ta biết cả chuyện này sao? Ninh Tương Y sờ cằm: “Nói cũng đúng, vậy cô nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận ta là vì tấm bài này à?”
“Ban đầu thì là như thế.” Kinh Vân không e dè, nói thẳng, nàng ta dứt khoát như vậy khiến Ninh Tương Y hơi bất ngờ.
“Vậy… Vì sao đột nhiên thay đổi ý định vậy?” Ninh Tương Y mở to đôi mắt, vô cùng tò mồ hỏi.
Kinh Vân mỉm cười, ngón tay ngọc ấn đầu nàng: “Đương nhiên là vì cô rồi…
tiểu công chúa của ta.” Nói rồi, hình như nàng ta hơi mệt, thản nhiên đi vào buồng trong, sau đó nằm xuống giường, vươn người, bày dáng mỹ nhân nằm nghiêng, ngáp một cái.
“Cũng phải nói… Hai năm nay ta nghe thấy tên của công chúa nhiều nhất, còn nổi tiếng hơn cả đệ nhất mỹ nhân thiên hạ là ta đấy.”
“Thật sao?” Ninh Tương Y đi vào cùng sờ mũi: “Ta cũng không ngờ danh tiếng của ta lại truyền xa như vậy.”
Kinh Vân liếc nàng: “Công chúa quá khiêm tốn rồi” “Trở lại chuyện chính, ngươi là ai, ngươi muốn tìm ta làm gì?” Ninh Tương Y tò mò nhìn nàng ta, dáng vẻ ngây thơ không hiểu sự đời.
Dáng vẻ này của nàng khiến Kinh Vân bật cười, người nào không biết Đại Dục có vị công chúa lanh lợi nhanh nhảu, mà nàng lại thích giả vờ, như có nghìn mặt vậy.
“Vốn là có chút chuyện cần mượn kim bài trong tay cô dùng một lát, nhưng gần đây nghe được tin mới nhất của Đại Dục, ta đột nhiên có ý kiến rất hay.” Nàng ta nở nụ cười xinh đẹp, tràn ngập phong tình nhìn qua:
“Ngươi biết Ngọc Hành không?” Ninh Tương Y ngẩn ra, khuôn mặt cười tủm tỉm dần nghiêm túc: ‘Đương nhiên biết.”
Nói đến thời không này, là tập hợp các quốc gia ở trung tâm gần nhau ngoại trừ Mông Cổ,chia làm bốn nước Đại Quốc, Ngọc Kỳ, Ngọc Hành, Lâu Diệp, và Đại Dục.
Trong đó, quốc thổ của Đại Dục rộng lớn nhất.
Nó như một con rồng dài uốn lượn nối liền Trường Giang Hoàng Hà, lành Nhị Liên của cực bắc bây giờ như đầu rồng ngẩng cao, ngăn cách Lâu Diệp phía tây bắc và Ngọc Kỳ phía đông bắc, ba nước rạch ròi.
Cực nam là Úc Mông, cực tây là Tây Tạng, phía đông giáp biển, quốc thổ tuy dài song lại chiếm vị trí tốt nhất! Mà ở phía bắc nước Đại Dục chính là nước Ngọc Hành, quốc thổ nhỏ nhất trong bốn nước, liền kề với quốc thổ Đại Dục, là nước láng giềng gần gũi nhất.
Phía tây bắc Ngọc Hành là Lâu Diệp, cho nên Ngọc Hành bị kẹp giữa Lâu Diệp và Đại Dục, cách xa Ngọc Kỳ quốc phía đông bắc.
Giữa bốn nước lớn có vô số nước nhỏ, kiếm sống trong kẽ hở, mà Ngọc Hành vì bị kẹp giữa Đại Dục và Lâu Diệp, vị trí xấu hổ, cho nên sống vừa khổ vừa sướng.
Trong đó nước Ngọc Kỳ là quốc gia Hán hóa, Ngọc Hành và Đại Dục chung một dòng Hoàng Hà, giáp với thảo nguyên của Lâu Diệp, là quốc gia nửa du mục, nửa Hán hóa, mà Lâu Diệp thì là quốc gia toàn du mục.
Lúc này, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện người Ngọc Hành, nếu để những triều thần kia biết sẽ lại hành hạ một phen cho xem.
Cho nên nàng trừng mắt nhìn, nói: “Tiểu tỷ tỷ có chuyện đừng ngại nói thẳng.” Kinh Vân bị cách dùng từ của nàng chọc cười, liếc mắt đưa tình với nàng: “Đương nhiên là muốn làm giao dịch với tiểu công chúa…”
“Nghe nói, Thái tử quý quốc muốn đi sửa kênh đào? Nối liền từ kinh thành đến Trường Giang, đúng không?”
Ninh Tương Y gật đầu: “Đúng vậy!”
Kinh Vân có vẻ rất vui, mỉm cười: “Công chúa cũng sẽ đi cùng sao?” “Tất nhiên là đi cùng rồi.”
“Vậy thì quá tốt rồi.’ Kinh Vân ngồi dậy, nhìn nàng quyến rũ: “Không biết ý tưởng tuyệt diệu như thế có phải do công chúa nghĩ ra hay không?”
Ninh Tương Y quả quyết lắc đầu: “Ai biết được? Dù sao không thể nào là ta được.” “Vậy cũng không sao.” Trong mắt Kinh Vân lóe lên vẻ hoài nghỉ: “Bất kể nói thế nào, công chúa cũng là muội muội thân nhất của Thái tử, mà lại Thái tử có chút coi trọng cô, ngay cả Hoàng đế Đại Dục có vẻ rất chú ý đến cô, bởi vậy có thể thấy, công chúa nói chuyện rất có sức nặng.”
Ninh Tương Y không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn nàng ta.
“Nhưng ta biết, công chúa sống không tốt lắm ở Đại Dục, hơn nữa công chúa có một đệ đệ cực kỳ thân thiết, vì người đệ đệ này, công chúa vô cùng thiếu tiền… Không, phải nói là cái gì cũng thiếu.” Ninh Tương Y lườm nàng ta: “Cô điều tra ta cẩn thận đấy…”
“Dĩ nhiên rồi.” Nàng ta lại liếc mắt đưa tình.
Ninh Tương Y suy nghĩ: “Trước mắt trong tay rất thiếu tiền, không biết cô muốn làm giao dịch gì?” Lúc này Kinh Vân mới lộ vẻ lạnh lùng ngoài nụ cười lả lơi ban nấy, nét mặt đầy nghiêm túc: “Các cô muốn xây kênh đào lớn từ nam đến bắc, trên cơ sở đã có kênh đào Ngọc Long, xây dựng thêm đến kinh thành, đúng không?” Ninh Tương Y gật đầu: “Không sai.” Sóng mắt nàng ta sóng sánh nhìn Ninh Tương Y, vẻ nhiệt tình trong mắt không khác gì tình yêu thắm thiết.
“Như vậy xin hỏi công chúa, cô cảm thấy chuyện gì có thể một ngày thu được đấu vàng đây?” Ninh Tương Y đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nàng tính ngón tay cho Kinh Vân: “Khám nhà diệt tộc, giết người cướp của, trộm mộ, còn có…” Ánh mắt nàng lóe lên: “Còn có lén qua sông.”