Sao lại không thuận lợi được? Một trắm năm mươi chiếc xe ngựa hành quân, hoàng tỷ để trống hai mươi mấy chiếc cuối cùng, cũng động tay vào đó.
Hai mươi chiếc xe này, bánh trước mỗi một chiếc xe bị cứa buộc cành liễu vào, bởi vì có mép xe che đi, người bên ngoài không nhìn kỹ sẽ không thấy điều khác lạ của xe.
Cho nên khi xe đằng trước đi qua, lá trúc dưới hai mươi chiếc xe trống cuối cùng sẽ đè lên đường xe trước, sau đó để lại vết xe, mà người quan sát lại chỉ dám đi lên xem sau khi xe đã đi qua được một lúc, kết quả đạt được chính là một đội xe trống.
Mà chuyện này nói thì dễ, làm lại rất khó, thanh gỗ buộc cành liễu có thể hoạt động lên xuống, có chốt mở nhỏ, chỉ cần ấn xuống, cành liễu mới rơi ra, nếu không sẽ cứ bám chặt, cho nên lúc kiểm tra xuất cung không bị phát hiện.
Vì thiết kế nhỏ này, Ninh Tương Y đã chuẩn bị nửa năm, cho nên nếu muốn nói mưu đồ đã lâu, không phải tham quan chuẩn bị hàng giả mấy tháng trước, mà là Ninh Tương Y, vì cơ hội này, nàng chuẩn bị hơn một năm, dao động Hoàng đế, Thái tử, hối lộ quan Hộ bộ, có thể xem như tính toán tường tận.
Ninh Úc ngồi đối diện nàng, cầm nước trà chuẩn bị cho hắn trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
Hoàng tỷ luôn coi hắn là đứa trẻ, không thể uống rượu, nhưng mỗi lần bản thân uống trộm, hắn chỉ có thể thở dài.
Mà bất kể nàng nghĩ như thế nào, lần đi Tây Châu này, núi cao đường xa, lúc trở lại, bất kể nàng có thừa nhận hay không, hắn đã là người lớn.
Hắn tin rằng, lúc trở lại, hắn chắc chắn sẽ khiến hoàng tỷ không cách nào nhìn hắn như một đứa trẻ nữa! Hắn tự mình rót cho Ninh Tương Y một chén trà, nét mặt hơi trống vắng cúi thấp xuống.
“Đã không có rượu tiễn, vậy đệ sẽ lấy trà thay rượu, chén đầu tiên này, ta kính hoàng tỷ.” Thấy Ninh Tương Y nhìn mình, hắn nhoẻn miệng cười lần nữa, nét mặt vốn lạnh lùng như giãn ra, vô cùng chói mắt.
Hắn nhìn sâu vào Ninh Tương Y, như thể giữa trời đất chỉ còn mình nàng.
“Cảm ơn hoàng tỷ đã lo toan cho đệ mấy năm nay, từng li từng tí trong đó không phải ông trời ban cho, mà là tỷ ban chol Cho nên một chén này, đệ kính hoàng tỷ, cảm tạ ân chăm sóc của hoàng tỷ!” Nói rồi, hắn lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch, Ninh Tương Y cũng uống, uống xong, chống cằm nghe hắn nói tiếp.
“Chén thứ hai này… Vẫn kính hoàng tỷ!” Hắn lại nhìn sâu vào Ninh Tương Y lần nữa, nét mặt si mê, như muốn khắc sâu dung nhan của nàng vào lòng.
“Những năm gần đây, đệ liên lụy đến hoàng tỷ quá nhiều…” Hắn cười tự giễu: “Đệ không có gì cả, hoàng tỷ lại dốc hết tất cả vì đệ, cho nên chén thứ hai này, đa tạ tình lâu bền của hoàng tỷ!”
Ninh Tương Y cảm động vì lời hắn nói, từng chuyện ngày xưa hiện lên trước mắt, nàng khế thở dài: “Thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, đệ cũng sắp giương cánh bay cao rồi.” Nói mới thấy vô cùng phiền muộn.
Ninh Úc rót chén trà thứ ba.
Lúc này niềm vui trong mắt hắn dần tan đi, chỉ có lưu luyến không sao tan đi được, nhưng hăn không thể lùi bước, chỉ vì tư cách sóng vai với nàng.
“Chén thứ ba này…’ Hắn chần chờ, ngón tay như bạch ngọc ma sát chiếc chén, cuối cùng thở dài một tiếng.
Thập Lý đình yên tĩnh mà cô lập, chứng kiến quá nhiều ly biệt, nhưng Ninh Úc rất ghét từ ly biệt, vô cùng ghét.
Hắn cười khẽ, trên gương mặt thiếu niên vẫn còn vẻ non nớt chợt hiện lên vẻ đau khổ.
Hắn giơ chén lên lần nữa, nói với Ninh Tương Y.
“Chén thứ ba này vẫn kính hoàng tỷ.” Nét mặt hắn bình thản, hai mắt lại lấp lánh: “Đệ từng tưởng tượng vô số lần, nếu như lãnh cung không có tỷ, đệ sẽ thành ra thế nào, chắc chăn sẽ tàn nhẫn vặn vẹo, chắc chắn sẽ ngang ngược thành tính…
Thế gian này… chắc chắn sẽ chỉ còn nỗi Vô vọng.
Cho nên, chén này, đệ kính tỷ, cám ơn sự tồn tại của tỷ trong sinh mệnh của đệ…”
Câu cuối cùng hắn nói vẫn chưa thỏa mãn, trong giọng nói ẩn chứa quá nhiều tâm tình, khiến Ninh Tương Y khó hiểu, thiếu niên ở rành rành trước mắt tại sao có thể có nhiều tình cảm không cách nào diễn tả như vậy.
Trước giờ hắn chưa từng nói nhiều lời như vậy, nhưng chỉ cần nói, thì từng câu từng chữ đều như bật ra từ tâm khảm.
Thời gian không còn sớm nữa, thấy sắp đến lúc đội xe xuất phát, trên khuôn mặt thiếu niên hiển lên vẻ kiên nghị! Lúc này, hắn đã buông chén trà xuống, đi đến trước mặt Ninh Tương Y.
Thì ra hắn đã cao như vậy, Ninh Tương Y khẽ thở dài một cái, thấy hắn đưa tay, dáng vẻ đó đúng là muốn ôm nàng! Ninh Tương Y nhắm mắt, nếu cái ôm có thể giúp chuyến đi này của thiếu niên bớt chút cô độc thì ôm đi, nhưng nàng đợi hồi lâu, chỉ cảm thấy hắn giật một nhúm tóc đen của nàng, sau đó… Dùng nội lực làm gấy! Hắn muốn ôm nàng vào lòng cỡ nào…
Tay giơ lên lại buông xuống, suy nghĩ đó mãnh liệt đến nỗi muốn nuốt chửng hắn! Nhưng hắn đè nén đã lâu, không bằng lòng thất bại trong gang tấc vào giây phút cuối cùng, cho nên hắn cầm một nhúm tóc của nàng, cúi đầu nói khẽ một câu cực kỳ kiên định bên tai nàng.
“Y Y, chờ đệ trở lại.” Nói xong, không đợi Ninh Tương Y ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn đã nhảy lên ngựa rời đi.
Ninh Tương Y sờ lên tóc mình, trong mắt sững sờ, nhưng nhanh chóng bị cát vàng bay lên che đi.
Trên lưng ngựa, thiếu niên sờ nhúm tóc trước ngực, khóe môi cười khổ.
Nàng vĩnh viễn sẽ không biết, ly biệt đau đớn đến nhường nào với hắn, một bên là hạnh phúc đứng ở sau lưng làm bạn với nàng, một bên là dục vọng đứng sóng vai bên cạnh nàng! Cả hai đều khiến người ta trầm luân như hoa anh túc, nhưng hắn lựa chọn cái sau.
Ngày đó, chỉ có hắn thấy vẻ vui sướng và ngỡ ngàng trong mắt Thái tử lúc rời đi, hắn biết điều đó có ý nghĩa như thế nào, bởi vì hắn cũng đã trải qua giây phút bàng hoàng như thế, đã trải nghiệm qua tâm tình giãng xéo như thế, cho nên, hắn bất chấp đâm đầu.
Nếu như trở thành Thái tử có thể có được trái tim nàng, nếu như trở thành trọng thần, có thể trở thành đối tượng để nàng lôi kéo, nếu như trở thành đế vương, có thể được nàng ÿ lại…
Vậy hắn sẽ làm bằng được! Lúc bước ra khỏi biên giới hoàng thành, Ninh Úc mới ghìm ngựa quay đầu, nhìn ra Xa.
Hoàng tỷ, hãy chờ ta trở lại.
* Không nói lần này Ninh Úc đi thuận lợi cỡ nào, trong hoàng cung lại có một phen gió tanh mưa máu và âm mưu đang dấy lên! Biết được đội ngũ của Ninh Úc ra khỏi thành thuận lợi, còn là Thái tử ra lệnh hộ tống, Hoàng hậu giận dữ, mà lúc này Thái tử quỳ gối trước mặt Hoàng hậu, nét mặt nghiêm túc.
Hơi lạnh phủ kín Phượng Tê cung, không khí như đông cứng lại.
Hoàng hậu không thèm nhìn Thái tử trước mắt, chỉ ôm trán, hiển nhiên rất tức giận.
Lúc này trong điện chỉ có hai tâm phúc ở đây, lúc này, một người vén rèm đi đến, nhỏ giọng nói gì đó bên tai Hoàng hậu.
Mắt phượng của Hoàng hậu trừng lên, ánh mắt nhìn nàng ta đầy hung ác! “Nương nương tha mạng!” Nàng ta vội quỳ xuống đất, thầm than mình xui xẻo.
“Tha mạng?” Bà ta cười nhạt, mũ phượng trên đầu lóe lên ánh sáng khiến lòng người rét lạnh: “Từng người các ngươi không làm nên trò trống gì cả! Sao bổn hậu lại nuôi đám người các ngươi chứ! Người đâu! Lôi nàng ta ra ngoài, xử tử!”