Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
“Được, Vương gia, tối nay chàng sẽ ở cạnh ta thật sao, chàng sẽ không đi đúng chứ?”
Nam Cung Nguyệt sợ Sở Diệp Hàn lại đi, vì thế ôm chặt hắn lại.
Hai người đã thành thân được mười ngày, nhưng hắn chưa chạm vào nàng ta, nếu tiếp tục thế này thì đến khi nào nàng ta mới mang thai con nối dõi cho hắn đây.
Trong lòng Sở Diệp Hàn thoáng chùng xuống, nhưng trên mặt vẫn gật đầu:
“Yên tâm, bổn vương sẽ không đi, bổn vương không đi đâu cả, chỉ ở cạnh nàng.”
Nam Cung Nguyệt dịu dàng gật đầu, đột nhiên tay nàng ta duỗi đến trước ngực hắn, bàn tay mềm mại giống như không xương vuốt ve trên lồng ngực rắn chắc cường tráng của hắn, nàng ta liếc mắt đưa tình nhìn hắn, âm thanh mềm nhẹ:
“Vương gia, cho ta hầu hạ chàng được chứ?”
Người đẹp nằm trong lòng, hiện trước mắt, tất cả đều quyến rũ đến hồn tan phách nát, nhưng mà Sở Diệp Hàn lại nhớ đến Vân Nhược Linh dưới trăng đêm đó.
Lúc ấy hắn rất phẫn nộ, tàn độc muốn Vân Nhược Linh, rõ ràng người nữ nhân đó xấu đến vậy, thế nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác rất kích thích, làm hắn muốn ngừng mà không được, trong đầu hắn chỉ quẩn quanh một cảnh này.
Mặt nàng xấu như thế nhưng cả người lại trắng nõn nà, phập phồng quyến rũ, cảm giác giống tơ lụa, cực kỳ dụ dỗ, đẹp đến say lòng người.
“Vương gia, chàng làm sao vậy?”
Trong lúc ngẩn người, Sở Diệp Hàn nghe thấy Nam Cung Nguyệt nói.
Hắn hơi xấu hổ thu lại suy nghĩ.
Nam Cung Nguyệt đang mời gọi hắn, nhưng trong lòng lại hắn lại đang nhớ tới một nữ nhân khác, giờ khắc này, hắn cảm thấy mình rất có lỗi với nữ nhân trước mặt.
“Nguyệt Nhi…”
Sở Diệp Hàn còn chưa nói xong, bên ngoài đột nhiên vang liên giọng nói của Mạch Liên:
“Vương gia, trong quân có chuyện quan trọng, Trầm Phó Tướng muốn ngài đi một chuyến.”
“Chuyện gì?”
Sở Diệp Hàn đứng dậy, nhanh chóng mặc thêm quần áo lên người.
“Người chúng ta đã đánh nhau với người của Tấn Vương, Tấn Vương dẫn Vương Phó Tướng đến tìm người của chúng ta đánh một trận, vì ngài không ở đây nên bọn họ kiêng kị Tấn Vương, đám người Trầm Phó Tướng bọn họ không dám chống lại Tấn Vương cho nên đã bị đánh.”
“Sở Thiên Minh đánh người của Trầm Phó Tướng?”
Sở Diệp Hàn nắm được trọng điểm.
“Đúng vậy, không chỉ đánh các tướng sĩ, mà còn đánh Trầm Phó Tướng, Trầm Phó Tướng bị thương, còn người của Tấn Vương lại rất tốt, ngài xem chuyện này nên giải quyết sao đây?”
Mạch Liên ở ngoài cửa lo lắng nói.
“Chuẩn bị đến quân doanh.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Sau khi nói xong, hắn hơi áy náy nhìn Nam Cung Nguyệt:
“Nguyệt Nhi, trong quân doanh có chuyện quan trọng, bổn vương phải đến đó xử lý, nàng dưỡng thân thể cho tốt.”
Hốc mắt Nam Cung Nguyệt ửng hồng, tủi thân gật đầu:
“Thiếp biết chứ, Vương gia đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm, thiếp chờ chàng.”
“Tối nay chắc chắn không về được, nàng đi ngủ sớm một chút, không cần chờ bổn vương.”
Sở Diệp Hàn nói xong, duỗi tay xoa đầu Nam Cung Nguyệt, sau đó hôn nhẹ lên trán nàng ta.
Rồi nhanh đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng rời đi của hắn, tay Nam Cung Nguyệt hung ác bóp chặt chăn, trong mắt tóe lên giận dữ tột cùng.
Vừa rồi đã sắp được việc, Mạch Liên chạy tới làm gì?
Chuyện quân doanh kia xảy ra lúc nào không xảy, cố tình xảy ra ngay đêm nay?
Thật là xui xẻo!
Sau khi Sở Diệp Hàn đi ra Vũ Nguyệt Các thì về Tinh Thần Các của hắn.
Tinh Thần Các ở gần Phi Nguyệt Các, ngay khi hắn chuẩn bị vào phòng đã nghe thấy cách vách vang lên những tiếng cười đùa vui vẻ.
Hắn đi đến ven tường, nhìn xuyên qua khe hở trên tường, nhìn thấy Vân Nhược Linh và đám nha hoàn của nàng đang đánh đàn, ca hát, và nhảy múa ở trong sân.
Một đám nữ tử giống như vừa uống rượu say khướt, hát múa nhảy nhót, nhìn trông không chút phiền não nào.